Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 34: Thấp thỏm

Hôm sau trời vừa sáng, Tề Ngọc Yên uể oải thức dậy, vừa rửa mặt trang điểm xong, Trúc Vận liền tiến vào phòng, tới sau nàng, hành lễ nói: “Quý nhân, Thanh Hà cô cô có việc cầu kiến ạ.”

“Truyền cô ấy vào.” Tề Ngọc Yên nhìn mình trong gương đồng, thuốc mỡ đã bám đều trên mặt, hoàn toàn không nhận ra gương mặt thật của mình.

“Dạ.” Trúc Vận lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Tề Ngọc Yên nhìn thấy Thanh Hà bước vào phòng qua gương đồng.

Thanh Hà từ từ tới phía sau Tề Ngọc Yên, hành lễ nói: “Nô tỳ gặp qua Tề quý nhân.”

Tề Ngọc Yên xoay người lại, mỉm cười với Thanh Hà, hỏi: “Thanh Hà cô cô tìm ta có chuyện gì vậy?”

Thanh Hà tươi cười, nói: “Hồi Tề quý nhân, sớm tinh mơ hôm nay, Dịch Đình cục phái người tới truyền lời, những nữ tử trẻ tuổi tiến cung sau ngày mười lăm tháng giêng năm ngoái trong cung phải tới Càn Dương cung trước giờ Mùi ba khắc, bảo rằng Hoàng thượng có lời muốn hỏi. Trong Chiêu Thuần cung này, ngoại trừ cung nữ ra, thị nữ Trúc Vận, Mai Hương cô nương theo bên Tề quý nhân cũng nằm trong hàng ngũ này. Lần này nô tỳ tới, là để báo với Tề quý nhân một tiếng, mời hai vị cô nương chuẩn bị, chốc nữa sẽ theo nô tỳ cùng tới Càn Dương điện diện thánh.”

Nghe Thanh Hà nói, Tề Ngọc Yên hơi sửng sốt. Thoáng chốc nàng đoán ra được mục đích của việc Lý Cảnh cho gọi toàn bộ nữ tử tiến cung sau mười lăm tháng giêng năm ngoái. Nàng hoàn toàn không ngờ tới, Lý Cảnh sẽ cho rằng mình là cung nữ trong cung. Để tìm mình, còn gọi tất cả cung nữ mới vào trong hoàng cung tới diện thánh.

Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ, Lý Cảnh sẽ không tìm ra mình trong đám cung nữ, nhưng nàng cũng không quên, Lý Cảnh đã từng gặp qua Mai Hương. Nếu như Mai Hương đi Càn Dương cung, chàng sẽ nhận ra em ấy, như vậy thì thân phận của mình không vạch mà tự lộ.

Chuyện này, phải làm sao giờ?

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên nhíu mày, ngừng một lúc, nói: “Đêm qua Mai Hương nhiễm phong hàn, có thể không tới Càn Dương điện điện thánh chứ?”

Thanh Hà lắc đầu, nói: “Dịch Đình cục đã chọn người lên danh sách, người trong danh sách, không được thiếu bất cứ ai. Còn nói, kể cả bệnh nặng không dậy nổi cũng phải nâng tới Càn Dương điện.”

Nghe vậy, Tề Ngọc Yên run sợ, đành bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được rồi. Chỉ là không biết có phải Mai Hương lây bệnh của ta hay không, dạo gần đây sắc mặt không được tốt lắm, cũng không biết có chịu nổi không.”

Thanh Hà cười nói: “Người đừng lo, Hoàng thượng hỏi xong Mai Hương cô nương có thể quay về liền, không tốn nhiều thời gian đâu ạ.”

“Ừ.” Tề Ngọc Yên lên tiếng, nói: “Cô về trước đi, ta sẽ bảo Mai Hương và Trúc Vận chuẩn bị.”

“Dạ.” Thanh Hà hành lễ, rồi lui xuống.

Thanh Hà vừa rời khỏi, Tề Ngọc Yên vội bảo Trúc Vận gọi Mai Hương về, nói cho cô ấy biết chuyện qua giờ Ngọ phải tới gặp Lý Cảnh.

Mai Hương nghe xong sợ run: “Quý nhân, Hoàng thượng cũng đã nhìn thấy em, ngài ấy sẽ nhận ra em mất, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, nói: “Còn làm sau được nữa, chuyện tới nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Lát nữa để Trúc Vận thoa thuốc mỡ kia lên mặt em, giấu đi dung mạo. Hơn nữa, cung nữ mới tiến năm nay cũng phải mấy trăm người, người nhìn qua, chỉ cần không phát hiện người mà người muốn tìm, không chừng cứ vậy mà thả đi.”

Mai Hương vẫn có chút đắn đo: “Nhưng các cung nhân khác của Chiêu Thuần cung đã nhìn thấy diện mạo của em rồi, các nàng ấy thấy em như vậy sẽ không nghi ngờ gì ư?”

Tề Ngọc Yên nói: “Ta vừa mới nói với Thanh Hà, em lây bệnh của ta, sắc mặt không được tốt giống ta. Còn có, bình thường em ít ra ngoài điện, chưa chắc những người khác đã để ý tới em, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, các nàng cũng sẽ không nhiều chuyện đâu.”

“Dạ.” Mai Hương gật đầu đáp: “Mọi chuyện sẽ theo lời của quý nhân.”

Sắp tới giờ Mùi, Thanh Hà sai người tới gọi Trúc Vận và Mai Hương tới Càn Dương điện.

Mặc dù Mai Hương đã bôi thuốc mỡ, nhưng Tề Ngọc Yên vẫn thấp thỏm không yên, âm thần cầu xin Bồ Tát phù hộ Mai Hương, ngàn vạn đừng để bị Lý Cảnh nhận ra. Bằng không, về sau xảy ra chuyện gì, thật sự nàng cũng không dám nghĩ tới.

Lần đầu tiên, nàng có chút hối hận đã mang theo Mai Hương tiến cung.

Hai người Trúc Vận, Mai Hương và sáu bảy tiểu cung nữ vừa mới tiến cung trong Chiêu Thuần cung cùng theo Thanh Hà tới bên ngoài Càn Dương cung.

Lúc đám người Trúc Vận tới, nơi đây đã tụ tập không ít cung nữ. Đứng túm năm tụm ba thành một chỗ, bàn tán việc Hoàng đế triệu người tới hỏi, không rõ dụng ý của Hoàng thượng là gì.

Có thể nhận ra, không ít cung nữ tự nhận có chút ít tư sắc ăn diện kĩ lưỡng. Phải biết rằng những cung nữ này ngày thường khó có cơ hội gặp được Hoàng đế, đều muốn nhân dịp ngàn năm có một này đánh cược một ván. Nhỡ đâu được Hoàng đế nhìn trúng, từ đó có thể bay lên đầu cành.

Thấy tình cảnh này, Trúc Vận thở dài một hơi. Người khác đều muốn được Hoàng đế ngắm trúng, vậy mà quý nhân nhà mình lại cố ý tránh Hoàng đế như tránh tà. Nghĩ tới đây, cô chẳng còn tâm trạng ngắm nghía đám nữ nhân kia tranh tài khoe sắc, ngoảnh lại, lại thấy sắc mặt của Mai Hương lộ vẻ căng thẳng, thân thể dường như đang run bần bật. Cô vỗ vỗ bả vai Mai Hương, nhẹ giọng khuyên lơn: “Mai Hương à, cậu đừng căng thẳng vậy. Cậu càng thế, trái lại càng khiến người ta chú ý, chi bằng thả lỏng tinh thần một chút, sẽ qua nhanh thôi.”

Nghe Trúc Vận nói, Mai Hương hít một hơi thật sâu, nói: “Trúc Vận, cậu nói thì dễ, nhưng chuyện này sao có thể bình tĩnh được chứ? Giờ tớ chỉ hi vọng Hoàng thượng không thấy có quý nhân bên trong, sẽ không chú ý tới ai khác, tuyệt đối đừng nhận ra tớ.”

“Chỉ cần cậu đừng có trưng ra bộ dạng dấu đầu hở đuôi thì Hoàng thượng sẽ không chú ý tới cậu đâu.” Trúc Vận chế giễu.

Mai Hương trừng mắt hờn giận nhìn Trúc Vận, nghiến răng, phì nói: “Đứng nói chuyện không đau eo*.”

(Câu nói này dựa theo một điển tích, ý nghĩa không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ mà nói.)

Đang nói chuyện, các cung nữ gần như đã đến đông đủ.

Chu Nguyên ra ngoài cửa cung, cất cao giọng nói với đám người: “Mọi người nghe! Sau đây sẽ bắt đầu diện thánh! Các cung nữ dựa theo danh sách đã tráo, xếp thành một tổ ngẫu nhiên, mỗi tổ gồm 20 người, đồng loạt tiến vào điện diện thánh. Diện thánh xong, các vị có thể hồi cung! Nghe rõ chưa?”

Các cung nữ nhốn nháo đáp.

“Bây giờ, ta sẽ bắt đầu gọi tên những người ở tổ đầu tiên diện thánh!” Vì vậy, Chu Nguyên liền gân cổ họng bắt đầu đọc tên cung nữ. Người được đọc tên sẽ bước ra khỏi hàng tới trước cửa cung. Có tiểu hoàng môn* sắp xếp những người đó thành một tổ rồi dẫn qua cửa.

(Tiểu hoàng môn: là một chức vị hoạn quan thấp hơn hoàng môn thị lang một bậc.)

Sau khi tổ thứ nhất tiến vào, chưa đến hai chung trà đã ra. Không ít cung nữ mang vẻ mặt thất vọng, nói rằng Hoàng đế còn chẳng hề nói gì với các nàng, chỉ liếc mắt qua từng người rồi bảo các cô ra ngoài.

Nghe kể lại như vậy, Trúc Vận và Mai Hương liếc nhau. Xem ra, quả nhiên người Hoàng đế đang tìm là Tề Ngọc Yên. Nghĩ tới đây, Mai Hương càng thêm khẩn trương, người cứng ngắc lại, chỉ mong Hoàng đế nhìn nhiều người trong thời gian dài, sẽ mỏi mắt, đến khi đó cũng chỉ lướt qua mình.

Rất nhanh, Trúc Vận liền nghe thấy Chu Nguyên gọi tên của mình. Cô vội tới trước cửa cung, xếp thành hàng, đi theo tổ cung nữ của mình, cùng tiến về phía chính điện Càn Dương cung.

Đến cửa chính điện, tốp cung nữ lúc trước vẫn chưa xem xong, nhóm Trúc Vận phải đợi ở ngoài điện một lúc. Chẳng bao lâu, liền có tiểu hoàng môn gọi tiến điện, đám người nối đuôi nhau mà vào.

Vừa vào chính điện, Trúc Vận liếc mắt liền thấy Lý Cảnh đang ngồi tại chính giữa. Cô cũng không dám nhìn lâu, nhanh chóng gập đầu xuống, cùng theo mọi người hành lễ.

Lý Cảnh nhìn hai mươi cung nữ đang quỳ phía dưới mình, gật đầu.

Chỉ nghe thấy Thường Nguyên hô lên: “Tất cả ngẩng đầu lên.”

Trúc Vận nghe thấy vậy, thẳng người, từ từ nâng mặt mình lên.

Lý Cảnh ngồi tại chỗ, ánh mắt tinh tường đảo qua từng khuôn mặt của các cung nữ, tới Trúc Vận, hắn hơi khựng lại, sau đó chuyển tiếp sang cung nữ khác. Sau khi nhìn xong, thấy không có người mình muốn tìm, trên mặt hắn thoáng mang theo vẻ thất vọng. Chớp mắt, vừa đúng lúc nhìn thấy Trúc Vận, hắn dừng lại, mở miệng hỏi: “Trúc Vận, bệnh tình của Tề quý nhân thế nào rồi?”

Trúc Vận không ngờ Lý Cảnh sẽ hỏi mình, ngây người, vội cười nói: “Hồi Hoàng thượng, bệnh tình của quý nhân đã khá hơn chút.”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Cảnh hơi dịu xuống, gật đầu nói: “Ngươi trở về nói với Tề quý nhân, bảo nàng cố gắng dưỡng bệnh, mấy ngày nữa Trẫm sẽ tới thăm nàng.”

“Dạ, Hoàng thượng.” Trúc Vận đáp.

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Lý Cảnh nói.

Cung nữ trong điện dập đầu tạ ơn xong, rục rịch đứng dậy rời đi. Vừa ra cửa, ngay sau lại thêm một tốp cung nữ vào điện.

Tới bên ngoài Càn Dương cung, tiểu hoàng môn dẫn đầu nói với mọi người: “Chư vị cô nương không có chuyện gì, có thể tự đi về.” Sau khi nói xong, hắn thẳng người tiến vào trong cung, chuẩn bị dẫn một nhóm cung nữ khác vào.

Trúc Vận bước xuống bậc thang, Mai Hương vội tiến tới đón, nói: “Trúc Vận, mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ?”

Trúc Vận mỉm cười nói: “Hoàng thương đã từng gặp qua tớ, tớ còn có chuyện gì chứ? Cậu có thể vượt qua được ải này mới là chuyện lớn.”

Nghe Trúc Vận nói, Mai Hương lại nhăn mày: “Đúng thế, thật sự hi vọng tớ có thể thuận lợi như cậu là chúng mình có thể về Chiêu Thuần cung rồi.”

Trúc Vận nhẹ nhàng khoác lên vai Mai Hương, nói: “Yên tâm, không có việc gì đâu. Hiện giờ tâm trí Hoàng thượng đều chỉ nhớ tới vẻ đẹp của quý nhân, không thể nhìn vào ai khác được nữa. Dáng vẻ diện mạo của cậu hoàn toàn khác với quý nhân, có lẽ Hoàng thượng sẽ không để ý tới cậu đâu.”

Rốt cuộc Mai Hương cũng nở nụ cười, nói: “Được như vậy thì tốt.”

“Tớ vẫn ở đây nói chuyện với cậu, đợi cậu diện thánh xong, chúng mình cùng trở về.” Trúc Vận cười nói.

“Ừ.” Mai Hương kéo tay Trúc Vận, mỉm cười gật đầu.

Hai người tiếp tục chờ trước cửa cung, khoảng chừng hơn một nén hương, cuối cùng nghe thấy Chu Nguyên réo tên Mai Hương.

Trúc Vận thấy Mai Hương nghe thấy tên mình, dường như căng thẳng đến mức không đi nổi, vội an ủi: “Mai Hương, đừng sợ, Hoàng thượng muốn tìm là quý nhân, không phải cậu. Cậu vào hành lễ, một lúc sẽ ra liền.”

Gương mặt Mai Hương cứng đờ, dùng sức gật đầu, nói: “Tớ, tớ không sợ. Cậu, cậu chờ tớ, chúng mình cùng, cùng về.” Nói xong cô đi tới trước cửa cung, đứng cùng với các cung nữ cùng tổ khác. Tiểu hoàng môn thấy đủ người, liền dẫn vào trong cung.

Bởi vì sợ Lý Cảnh chú ý tới mình, Mai Hương cố ý đứng lẫn vào hàng cuối. Sau khi tiến vào điện, năm cung nữ xếp thành một hàng ngay ngắn, sau đó quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng. Mai Hương ở chính giữa hàng thứ tư.

“Tất cả ngẩng đầu lên.” Chất giọng the thé của Thường Hải vang lên.

Thân thể Mai Hương hơi run lên, sau đó cùng chúng cung nữ đáp: “Dạ.” Chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Lý Cảnh lần lượt lướt qua từng cung nữ, hắn nhìn vô cùng nhanh, như thể không dừng lại quá lâu trên mặt của bất cứ ai.

Rất nhanh, ánh mắt của hắn đậu trên gương mặt của Mai Hương.