Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 57: Biến cố

Sau khi đoàn người Lý Cảnh rời đi, trong cung bỗng chốc yên ắng hẳn.

Cả Hoàng đế và Hoàng hậu không ở trong cung, mọi chuyện trong cung do Tiêu Thái hậu làm chủ. Tề Ngọc Yên biết Thái Hậu lấy cớ mình đang mang thai nên không thể làm việc vất vả, chủ động gánh vác trách nhiệm quản lý chuyện trong cung, kỳ thật là không muốn giao quyền hành cho mình, sợ mình nhân cơ hội cướp quyền của cháu gái bà.

Về việc này, trong lòng Tề Ngọc Yên cũng cảm thấy không quan trọng, dù sao bản thân cũng vui vẻ được nhàn hạ. Ngày ngày chơi hoa, luyện chữ trong cung, rồi chuẩn bị một ít xiêm y giày dép cho bé con, cuộc sống trái lại không quá buồn tẻ.

Thời tiết dần dần chuyển ấm, rảnh rỗi, nàng loanh quanh gần Trọng Hoa cung, thưởng ngắm hoa.

Mặc dù Thái hậu đề phòng nàng, nhưng cũng không bạc đãi nàng, dăm ba bữa lại đến thăm nàng, ăn uống ở trong cung.

Nàng cảm thấy, ngoại trừ trong thâm tâm không kìm nổi nỗi nhớ mong Lý Cảnh thì mấy ngày này, dường như nàng không có chuyện nào không được như ý.

Thời gian ba tháng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Trong lúc Tề Ngọc Yên chờ đợi, rốt cuộc Lý Cảnh trở về. Nghe được tin tức này, trong lòng nàng vui sướng không thôi.

Ngày Lý Cảnh trở về, sau khi Tề Ngọc Yên nghỉ trưa liền đến Nhân Thọ cung sớm bồi Tiêu Thái hậu, hai người cùng nhau chờ đợi người nam nhân mà mình luôn mong nhớ kia trở về.

Ngồi trong Nhân Thọ cung cũng buồn chán, Tề Ngọc Yên chủ động nêu ý kiến giúp Tiêu Thái hậu sao chép kinh Phật.

Trước khi tiến cung, hồi nàng còn ở Mi Dương cũng thường xuyên sao chép kinh Phật cho tổ mẫu Tề lão phu nhân. Bởi vậy, nàng làm công việc chép kinh Phật này vô cùng thuần thục.

Khi Tề Ngọc Yên chép được một lúc, Tiêu Thái hậu rảnh rang bèn quan sát.

Thấy chữ viết của Tề Ngọc Yên thẳng đẹp, bà không khỏi gật đầu khen: “Tề phi viết rất tốt! Chữ chép tay cực kì đẹp, quả nhiên nét chữ như nét người mà!”

“Thần thiếp tạ Thái hậu khen.” Tề Ngọc Yên ngẩng đầu mỉm cười.

Tiêu Thái hậu cười, chăm chú nhìn cái bụng Tề Ngọc Yên nổi lên rõ rệt, bà kéo tay Tề Ngọc Yên, dẫn nàng tới cái tháp bên cạnh ngồi xuống, vừa mở miệng nói: “Tề phi, con cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Hiện giờ con bụng mang dạ chửa đã bảy tháng rồi, đừng lao lực quá độ.”

“Hồi Thái hậu, thần thiếp không thấy mệt ạ.” Tề Ngọc Yên mỉm cười đáp.

“Không mệt cũng phải nghỉ chút.” Tiêu Thái hậu vỗ về tay Tề Ngọc Yên, mỉm cười nhìn nàng.

Tuy rằng sau khi mang thai, thân hình Tề Ngọc Yên có hơi đẫy đà, nhưng vẫn môi hồng da trắng, dáng vẻ nhanh nhẹn, không sưng phù giống người đang có bầu, gương mặt sạch gọn như gốm trắng tinh tế. Nếu không nhìn bụng của nàng, hoàn toàn không nhận ra nàng đã là phụ nữ có bầu.

Thấy vậy, Tiêu thái hậu không kìm được thở dài trong lòng, giai nhân như thế, không trách được đứa con trai của mình quan tâm nàng ấy đến vậy. Nếu không phải sợ cháu gái Trịnh Chước sau này bơ vơ không nơi nương tựa, kỳ thật bà cũng không muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng của nhi tử. Có đôi khi nhìn thấy tình cảnh như nước với lửa của Lý Cảnh và Trịnh Chước, bà cũng nghĩ, rốt cuộc lúc trước mình ép Lý Cảnh cưới Trịnh Chước, lập con bé làm Hậu có phải là sai lầm không?

Nghĩ đến đây, bà thở dài thườn thượt. Chỉ mong Tề Ngọc Yên có thể sinh một đứa con trai, rồi dưỡng nó dưới gối Trịnh Chước, cho con bé có cái dựa vào, mình cũng coi như hoàn thành tâm nguyện, về sau không quản chuyện của nhóm hậu bối nữa.

Nhưng mình và Trịnh Chước làm vậy, dù sao cũng là cướp con của Tề Ngọc Yên.

Mấy ngày nay, bà thấy Tề Ngọc Yên vì con mình mà tất bật chuẩn bị đồ cho nó, bà biết, Tề Ngọc Yên vô cùng chờ mong đứa bé này, trong lòng vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Tề Ngọc Yên. Chẳng qua, mặt khác bà lại nghĩ tới, Tề Ngọc Yên cho Trịnh Chước đứa bé này, dựa vào việc Lý Cảnh sủng ái cô nàng như vậy, nàng vẫn có thể sinh nữa, nàng ta vẫn sẽ có đứa con bên mình thôi!

Vì vậy, Tiêu Thái hậu áy náy trong lòng kéo tay Tề Ngọc Yên, cười nói: “Tề phi này, lần sinh đầu sẽ có hơi vất vả, sinh lần hai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Con cần phải nhân lúc còn trẻ, sinh nhiều tôn tử cho ai gia vào nhớ.”

Nghe thế, Tề Ngọc Yên đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu, nói: “Tất nhiên thần thiếp sẽ cố hết sức.”

Đúng lúc này, Trương ma ma chạy từ ngoài điện vào, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Thái hậu, Tề phi nương nương, nhóm Hoàng thượng đã trở lại, sắp sửa tới Hưng Khánh môn rồi!”

Tề Ngọc Yên vừa nghe, trong lòng mừng như điên, vội đứng lên, nói với Tiêu Thái hậu: “Thái hậu, Hoàng thượng đã trở về! Thần thiếp theo cùng Thái hậu đi nghênh đón Hoàng thượng nhé!”

Nghe tin nhi tử đã trở về, trong lòng Tiêu Thái hậu cũng kích động không thôi, nói liên tục: “Được, được, chúng ta đi ngay nào!”

Nói xong Tề Ngọc Yên bèn đỡ Tiêu Thái hậu bước về phía ngoài cung.

Đến khi Tề Ngọc Yên và Tiêu Thái hậu ra tới ngoài Hưng Khánh môn, đã có không ít quan viên tụ tập ở đây, chờ đợi nghênh đón Hoàng đế trở về.

Chúng quan viên thấy Tiêu Thái hậu và Tề Ngọc Yên đi ra, nhanh nhẹn quỳ hành lễ.

Được Tiêu Thái hậu miễn lễ, đám người tách thành từng nhóm đứng ở một bên, chờ đợi Hoàng đế.

Tề Ngọc Yên trông thấy phụ thân Tề Chí Huy cũng ở trong đó, xin phép một câu với Tiêu Thái hậu rồi qua trò chuyện cùng phụ thân.

Tề Chí Huy nhìn thấy cô con gái ễnh bụng đi tới, đương nhiên vui mừng ra mặt, vội vàng tới đón, hành lễ với Tề Ngọc Yên: “Vi thần Tề Chí Huy, gặp qua Tề phi nương nương.”

Tề Ngọc Yên nhanh chóng đỡ phụ thân dậy, hỏi han: “Phụ thân, dạo này mẫu thân có khỏe không ạ?”

“Mẫu thân con rất tốt.” Tề Chí Huy híp mắt cười nói.

“Phụ thân, hiện giờ con gái cũng nhiều tháng rồi, luôn có hơi lo lắng trong lòng. Đợi Hoàng thượng trở về, con gái muốn xin Hoàng thượng cho mẫu thân tiến cung bầu bạn với con gái vài ngày. Phụ thân thấy có ổn không?” Tề Ngọc Yên hỏi.

“Được, được.” Tề Chí Huy gật đầu, nói: “Nếu Hoàng thượng đồng ý, con cứ phái người tới truyền mẫu thân con tiến cung.”

“Cám ơn phụ thân.” Tề Ngọc Yên cười nói.

“Cha con với nhau còn nói lời đó làm gì?” Nói xong Tề Chí Huy lại chăm chú nhìn bụng cô con gái, nói: “Ngọc Yên, bây giờ con nên giành chút sức, tốt nhất kiếm được đứa con trai.”

Nghe phụ thân nói, Tề Ngọc Yên giật mình, đáp lại: “Con gái lại mong sinh được công chúa cơ.”

“Sao con có thể suy nghĩ vậy chứ?” Tề Chí Huy trừng mắt với con gái, nói: “Hiện giờ Hoàng thượng không người dưới gối, nếu như con sinh được Hoàng tử, đối với Đại Hiên mà nói chính là lập công lớn. Con gái Tề gia, có thể sinh hạ con trai cả cho Hoàng thượng, Tề gia chúng ta cũng nở mày nở mặt!”

Tề Ngọc Yên cắn môi, nói: “Nhưng Hoàng thượng có nói, con gái sinh trai hay gái, chàng đều thích hết.”

“Lúc đó trong cung chỉ có con mang thai, đương nhiên Hoàng thượng nói vậy rồi. Nếu con sinh con gái, tần phi khác sinh con trai, người còn có thể nói vậy ư?” Tề Chí Huy nói.

“Tần phi khác không mang thai.” Nàng đáp.

“Giờ không mang thai, chẳng lẽ sau này cũng không?” Tề Chí Huy nhìn Tề Ngọc Yên, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, “Hơn nữa, lần này ngoại trừ con, Hoàng thượng dẫn theo tất cả tần phi hậu cung ra ngoài, nói không chừng lần này trở về, có lẽ có người mang hoàng tử trong bụng đó.”

Tề Ngọc Yên đờ đẫn, thì thào nói: “Sao có thể?”

“Sao lại không thể?” Tề Chí Huy nói tiếp, “Phụ thân biết, lúc ở trong cung, Hoàng thượng độc sủng một mình con. Nhưng ra ngoài cung, con ngoài tầm với tay, có thể quản Hoàng thượng được à? Bây giờ Hoàng thượng mới hai mươi tuổi, là lúc khí huyết cương cường, bên cạnh toàn những tần phi xinh đẹp tựa hoa kia, người có thể kiềm chế ư?”

Nghe phụ thân phân tích, Tề Ngọc Yên lịch bịch trong lòng. Phụ thân nói không phải không có lý, Lý Cảnh và các nàng ở cùng nhau ba tháng, trừ bỏ La Xảo Nhi ra, sao ba người kia lại không muốn thân thiết với chàng? Chàng có thể chịu được mê hoặc đó sao?”

“Cho nên, Ngọc Yên à, muốn giữ được sủng ái, bụng của con cần phải ganh đua mới tốt.” Tề Chí Huy nói.

“Con gái đã biết.” Tề Ngọc Yên nghe phụ thân nói xong thì trong lòng nàng cũng bắt đầu thấp thỏm.

“Ừm, con mau trở về bên cạnh Thái hậu đi.” Tề Chí Huy tiếp tục nói, “Đừng để Thái hậu ghét.”

“Dạ, cin gái quay trở về ạ.” Tề Ngọc Yên dứt lời uể oải về lại bên Tiêu Thái hậu.

Tiêu Thái hậu thấy mặt nàng hơi xanh, ân cần hỏi han: “Tề phi, con không được thoải mái à?”

Nàng vừa nghe, vội ổn định lại tâm trạng, cười với Tiêu thái hậu, nói: “Hồi Thái hậu, thần thiếp vẫn khỏe ạ.”

“Vậy thì tốt.” Tiêu Thái hậu quan sát Tề Ngọc Yên vài lần, thấy nàng ngoại trừ sắc mặt không tốt thì tinh thần vẫn bình thường, bấy giờ mới yên tâm.

Chẳng bao lâu, tại cuối con đường rộng lớn bên ngoài Hưng Khánh môn xuất hiện đoàn người ngựa đông đảo. Phía trước đoàn xe là ngọn cờ màu vàng chói lọi đón gió phấp phới. Điều này mang ý nghĩa, Hoàng đế đã trở về.

Bách quan vừa thấy Hoàng đế tiến tới, vội vàng đứng vào hàng lối theo thứ tự. Đợi nghi trượng thiên tử đến trước mặt, liền đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Đoàn xe tới trước Hưng Khánh môn mới dừng lại.

Rất nhanh, một nam tử mặc trên người chiếc long bào vàng rực, dáng vẻ oai hùng bước ra từ trong ngọc lộ.

Trông thấy bóng hình quen thuộc đó, tim Tề Ngọc Yên không kìm được đập loạn.

Tiêu Thái hậu nhìn thấy, bước nhanh tới nghênh đón.

Tề Ngọc Yên cũng nối đuôi theo sau Tiêu Thái hậu, đi về phía Lý Cảnh.

Lý Cảnh xuống ngọc lộ, nhưng không chào mình và Tiêu Thái hậu, lại đi về chiếc xe đằng sau ngọc lộ.

Thấy vậy, Tề Ngọc Yên ngẩn ra.

Thực nhanh liền thấy Lý Cảnh dắt Trịnh Chước từ bên trong xe lộ ra, nụ cười dịu dàng hiện trên khuôn mặt.

Bước chân của nàng chợt chậm lại.

Lời nhắc nhở của phụ thân, như lởn vởn quanh tai nàng.

Chẳng lẽ đi ba tháng, chàng đối với Trịnh Chước, đối với tần phi khác, thật sự đổi khác?

Nàng áp chế nỗi khổ sở trong lòng, bước mau tiến tới.

Nhìn Lý Cảnh và Trịnh Chước nắm tay nhau cùng đi, Tiêu Thái hậu hết sức vui mừng.

Lý Cảnh và Trịnh Chước tới trước Tiêu Thái hậu, hành lễ nói: “Nhi thần gặp qua mẫu hậu!”

“Cảnh nhi, A Chước, mau mau đứng lên, về là tốt rồi!” Giọng điệu vui tới sắp khóc của Tiêu Thái hậu cất lên.

Tề Ngọc Yên cũng nhanh chóng hành lễ. Mặc dù bụng nàng hơi lớn, nhưng nàng vẫn hạ người hành lễ theo quy củ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất, không muốn nhìn hình ảnh chàng và nàng ta nắm tay nhau.

Nhanh chóng, nàng liền nghe được hắn nhẹ nhàng nói với mình: “Tề phi hãy bình thân!”

“Tạ Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên tạ ân, Thu Sương vội tiến lên đỡ nàng dậy.

Lúc Tề Ngọc Yên ngẩng lên, đã trông thấy Lý Cảnh và Trịnh Chước sóng vai tới trước mặt bách quan, cất cao giọng nói: “Các khanh gia bình thân!”

“Tạ Hoàng thượng!” Tiếng bách quan tạ ơn vang lên đồng đều.

Lý Cảnh đứng bên cạnh Trịnh Chước, mỉm cười với bách quan nói: “Chư vị ái khanh chờ lâu mệt mỏi rồi, có việc để mai tính, về nghỉ ngơi sớm đi!”

“Dạ! Chúng thần cung tiễn Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Bách quan lại một lần nữa hô vang tạ ơn.

Trong lúc đó, hai tay Lý Cảnh và Trịnh Chước vẫn nắm lấy nhau.

Nhìn Trịnh Chước mỉm cười đứng bên Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên không nén nổi đau đớn trong lòng.

Phải rồi, cho dù Lý Cảnh có sủng ái nàng ra sao, thì Trịnh Chước mới là thê tử của chàng. Có thể cùng chàng sóng vai đứng trên đỉnh thiên hạ, vĩnh viễn chỉ có thể là nàng ta.

Không lời báo trước, mắt nàng nhòe dần đi.

Lý Cảnh và Trịnh Chước hơi gật đầu với bách quan, sau đó một trái một phải bên Tiêu Thái hậu đi vào trong Hưng Khánh môn, lúc này bách quan mới tản đi như nước chảy.

Nàng ngây ngốc nhìn bóng lưng của hắn, từ khi hắn trở về chưa từng nhìn nàng lấy một cái.

Trong phút chốc, nàng cảm giác như bị đạp xuống hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân.