Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 69: Dẫn dụ

Dứt lời, Lương Tử Vân cùng Thu Di lẳng lặng dọc theo con đường nhỏ, quả nhiên không bao lâu đã thấy Trúc Vận đi ở dưới chân núi.

Tuy rằng Trúc Vận cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng nhìn ngó phía sau, nhưng chưa từng nghĩ tới quan sát ở phía trên núi, có thể không ngờ rằng có người ở trên núi từ trước.

Rất nhanh, liền trông thấy đứng tại khoảnh đất trống phía trước là một nam tử trẻ tuổi mặc đồ màu xanh. Nhìn dáng vẻ, giống như đang chờ Trúc Vận. Nhìn kỹ lại, thì ra là Vương Vị của Thái y viện.

Chẳng lẽ Trúc Vận và Vương Vị lén lút qua lại?

Phải biết rằng ở trong cung, cung nữ coi như là kẻ làm việc nặng, nhưng cũng được tính là nữ nhân của Hoàng đế, nói không chừng tùy lúc được Hoàng đế ngắm trúng, bởi vậy, các cô ta không được có tình cảm với nam tử khác. Nếu cung nữ dây dưa với nam tử khác, bị phát hiện sẽ phạt nặng.

Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân tính theo dõi thêm chút nữa, nếu Vương Vị và Trúc Vận thật sự có tư tình, sẽ bắt hai người họ tới Dịch Đình cục ngay lập tức, đến lúc đó hai kẻ đó không chết cũng bị lột da. Coi như Tề Ngọc Yên là quý phi thì sao nào? Cũng chỉ đành bất lực thôi.

Tưởng tượng dáng vẻ khốn quẫn của Tề Ngọc Yên, Lương Tử Vân phấn khích trong lòng.

Trúc Vận nhòm về đằng sau, có vẻ không có người theo dõi, lúc này mới tới trước mặt Vương Vị, hành lễ: “Trúc Vận gặp qua Vương thái y.”

Vương Vị đáp lễ lại: “Trúc Vận cô nương hữu lễ.”

Trúc Vận đứng thẳng người, hỏi Vương Vị: “Thứ nương nương nhà tôi cần đã chuẩn bị xong rồi chứ?”

Vương Vị vội lấy từ trong ngực ra một bọc nhỏ, nói: “Hiện tại thứ này vẫn hơi thiếu, xin Trúc Vận cô nương trở về báo lại cho quý phi nương nương, thần sẽ tiếp tục kiếm.”

Trúc Vận mở bọc ra, bên trong có vẻ như là một loại dược liệu. Cô cúi đầu ngửi ngửi, sau đó gật đầu, sau khi xác định đúng là vật mình cần, thì nói tiếp: “Vậy kính xin Vương thái y mau tìm. Ngươi cũng biết, nương nương nhà tôi được sủng ái vững chắc như bây giờ, hoàn toàn dựa vào thứ này, nếu dùng hết dược rồi mà Vương thái y vẫn chưa kiếm ra, do đó nương nương nhà tôi thất sủng thì làm sao?”

Lương Tử Vân vừa nghe, tim nảy mạnh lên. Thứ đó là gì? Nghe lời Trúc Vận, Tề Ngọc Yên được sủng đều nhờ nó, chuyện này phải theo dõi cẩn thận mới được.

“Cô nương có thể chuyển lời lại quý phi nương nương, xin người yên tâm, Vương Vị tôi cam đoan, trước khi nương nương dùng hết thứ ấy, thần chắc chắn đưa đến.” Vương Vị nói.

“Vậy làm phiền Vương thái y.” Trúc Vận nói xong đưa một thỏi vàng cho Vương Vị, “Đây là quý phi nương nương thưởng cho ngươi.”

Vương Vị sáng mắt, nhận lấy thỏi vàng, cười nói: “Vương Vị cám ơn nương nương thưởng.”

Trúc Vận cười nói, “Vương thái y yên tâm, ngươi làm việc cho nương nương nhà tôi, tất nhiên không thể thiếu lợi ích rồi.”

“Vương Vị biết ạ.” Vương Vị chắp tay cười nói.

“Vậy ta về đây.” Trúc Vận cũng không nói nhiều, nhét bọc vào trong tay áo, xoay người đi ra khỏi Dị Lâm.

Vương Vị thấy Trúc Vận đi xa, cầm thỏi vàng trong tay đặt vào miệng cắn thử, sắc mặt vui vẻ, sau đó nhét thỏi vàng trong trong ngực, rời đi theo hướng ngược với Trúc Vận.

Thấy Vương Vị và Trúc Vận đã rời xa, Lương Tử Vân cùng Thu Di núp trong bụi cây mới đứng lên.

“Rốt cuộc thứ mà Trúc Vận tìm Vương Vị để lấy là cái gì?” Lương Tử Vân nghi hoặc, “Trúc Vận nói Tề Ngọc Yên được sủng ái hoàn toàn dựa vào thứ ấy.”

“Nô tỳ cũng không biết ạ.” Thu Di lắc đầu, nói, “Chẳng qua, nếu Tề quý phi có thể được sủng bởi thứ ấy, giả như tiệp dư cũng có, ấy không phải có thể được sủng ư?”

Nói tới đây, Thu Di trông thấy ánh mắt Lương Tử Vân sáng quắc.

“Chỉ là, không biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.” Thu Di tỏ vẻ tiếc nuối.

“Sẽ biết thôi!” Lương Tử Vân nói, “Thu Di, chúng ta mau hồi cung. Ngươi bảo người đi một chuyến tới Thái y viện, nói ta mệt mỏi trong người, gọi Vương Vị Vương thái y tới xem bệnh cho ta.”

“Tiệp dư muốn tự mình hỏi Vương thái y? Không biết Vương thái y có chịu nói ra cho tiệp dư không.” Thu Di lo lắng nói.

“Tự nhiên sẽ nói.” Lương Tử Vân dừng một lúc, rồi tiếp tục nói, “Nhìn bộ dạng Vương thái y vừa rồi, là loại người thấy tiền sáng mắt, ta không tin có tiền không thể sai khiến ma quỷ!”

“Tiệp dư nói đúng.” Thu Di nhanh nhẹn cười nói, “Chúng ta mau trở về thôi.”

Lương Tử Vân gât đầu, chủ tớ hai người vội vàng quay về.

Sau nửa canh giờ, Vương Vị phụng mệnh tới Minh Quang cung.

Thu Di dẫn Vương Vị vào trong phòng.

Vương Vị hành lễ với Lương Tử Vân, mở miệng: “Thần Vương Vị gặp qua Lương tiệp dư.”

“Vương thái y miễn lễ.” Lương Tử Vân nâng mắt cẩn thận quan sát Vương Vị, chỉ thấy y mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn tuấn dật nho nhã, nếu không phải mình tận mắt chứng kiến, thật không thể tin được y lại là kẻ tham tài.

Bị Lương Tử Vân nhìn chằm chằm, Vương Vị cảm thấy bồn chồn.

“Vương thái y, vào Thái y viện đã bao lâu rồi?” Lương Tử Vân hỏi.

“Hồi Lương tiệp dư, thần tới Thái y viện sắp được ba năm rồi ạ.” Vương Vị cung kính hồi đáp, “Chẳng qua, mặc dù lai lịch thần thấp kém, nhưng xuất thân là hạnh lâm thế gia ( nhà có làm nghề liên quan đến y học), Lương tiệp dư có thể yên tâm để thần xem bệnh.”

Lương Tử Vân cười cười, nói: “Đương nhiên ta tin tưởng Vương thái y, bằng không, hôm nay ta cũng sẽ không điểm danh bảo Vương thái y đến khám bệnh.”

“Đa tạ Lương tiệp dư nâng đỡ, bây giờ thần có thể thỉnh mạch cho Lương tiệp dư chứ ạ?” Vương Vị hỏi.

“Ừ.” Lương Tử Vân tươi cười, đặt tay lên tay vịn ghế.

Thu Di mau lẹ phủ khăn lụa lên trên cổ tay.

Ngón tay Vương Vị nhẹ nhàng đặt lên, yên lặng tập trung bắt mạch chẩn bệnh cho Lương Tử Vân. Chẳng bao lâu, chân mày y hơi nhíu lại, nghi ngờ nhìn Lương Tử Vân, nói: “Xin hỏi thân thể Lương tiệp dư không thoải mái chỗ nào? Thần cảm thấy thân thể Lương tiệp dư khỏe mạnh, không có gì khác thường cả.”

“Hôm nay ta nghỉ trưa mà không tài nào ngủ nổi, người cứ nôn nao.” Lương Tử Vân nói.

Vương Vị giật mình, nói: “Vậy thần sẽ kê cho Lương tiệp dư Tề ninh thần an miên.”

“Được.” Lương Tử Vân gật đầu cười nói.

Thu Di vội mời Vương Vị tới bên bàn, dâng lên giấy bút.

Vương Vị hơi đăm chiêu, rồi viết ra một phương thuốc, sau đó đưa cho Thu Di, nói: “Xin Thu Di cô nương phái người đến dược cục lấy dược là được.”

“Làm phiền Vương thái y.” Thu Di cười nói tiếp nhận phương thuốc.

“Thu Di cô nương không cần phải khách khí, đây là chuyện trong phận sự của Vương mỗ.” Vương Vị chắp tay, sau đó xoay người lại, hành lễ với Lương Tử Vân, nói: “Lương tiệp dư, vậy thần xin cáo lui.”

“Vương thái y hãy khoan!” Lương Tử Vân nhanh chóng lên tiếng.

Vương Vị ngẩn ra, nói: “Lương tiệp dư còn gì phân phó ạ?”

“Thu Di, thưởng Vương thái y.” Nói xong Lương Tử Vân dùng ánh mắt sai bảo Thu Di.

Thu Di hiểu ý, nhanh chóng đưa tới một thỏi vàng, nói: “Đây là tiệp dư nhà ta thưởng cho Vương thái y.”

Vương Vị nhìn thấy vàng, mắt sáng rực, nhưng không đưa tay tiếp nhận, trái lại từ chối nói: “Phần thưởng này quá lớn, thần ngại không dám nhận.”

“Vương thái y không cần phải khách khí, ta rất tin tưởng y thuật của Vương thái y, sau này còn dùng tới Vương thái y nhiều. Vàng này thưởng cho ngươi, ngươi cứ cầm đi.” Lương Tử Vân mỉm cười nói.

“Vậy thì…” Vương Vị liếc trộm thỏi vàng, cúi đầu nói: “Vậy thì thần đa tạ Lương tiệp dư.” Nói xong đưa tay cầm lấy thỏi vàng trên tay Thu Di.

Lương Tử Vân cười cười, còn nói thêm: “Phải rồi, Vương thái y, hôm nay sau giờ ngọ, ta không ngủ được, nên cùng với Thu Di đi dạo ở Dị Lâm.”

Nghe vậy, bàn tay đang cất thỏi vàng vào trong ngực của Vương Vị khựng lại, ngừng một lúc, y chậm rãi rút ra, trong tay đã không còn thứ gì.

“Vương thái y có biết ta trông thấy ai trong Dị Lâm không?” Lương Tử Vân ha ha cười nói.

“Thần, thần không biết ạ.” Mồ hôi lấm tấm trên trán Vương Vị.

“Vương thái y thật sự không biết ư?” Lương Tử Vân thu lại nụ cười, lặng lẽ nhìn Vương Vị.

Vương Vị cúi đầu, vẫn không nói gì.

Đột nhiên, Lương Tử Vân cao giọng hỏi: “Vương thái y, thứ ngươi đưa cho Trúc Vận là cái gì?”

“Dạ?” Vương Vị bất chợt ngẩng đầu, nhìn Lương Tử Vân, ấp úng: “Hồi, hồi Lương tiệp dư, không, không có gì ạ.”

“Không có gì?” Lương Tử Vân hừ lạnh, nói: “Ta với Thu Di ở trên đồi, thấy rõ ràng, ngươi không cần nói dối ta.”

“Lương tiệp dư, thật sự không có gì, chỉ là Trúc Vận cô nương nhờ ta ra ngoài cung mua dược cho cô ấy thôi.”

“Dược gì mà ở trong cung không có? Dược gì mà nhất định phải mua ngoài cung?” Lương Tử Vân chất vấn.

Vương Vị nghe xong, tắc nghẹn, nhưng không lên tiếng.

“Vương thái y, chuyện hôm nay ở Dị Lâm, ta không chỉ nhìn thấy, còn nghe thấy, ngươi tốt nhất đừng gạt ta.” Lương Tử Vân tiếp tục nói.

“Lương tiệp dư, thần thật sự chỉ là lấy dược cho Trúc Vận cô nương thôi.” Vương Vị mạnh miệng nói.

“Nhưng tại sao ta lại nghe Trúc Vận nói, Tề Ngọc Yên có thể được sủng ái hết thảy dựa vào thứ ấy?” Lương Tử Vân hỏi: “Rốt cuộc là dược gì, lại có khả năng như vậy?”

“Sợ rằng Lương tiệp dư nghe nhầm rồi?” Ánh mắt Vương Vị chớp tắt, chột dạ cười nói: “Thần không biết dược này.”

Lương Tử Vân bỗng trầm mặt: “Vương thái y, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ngươi còn gạt ta, chớ trách ta không khách khí.”

“Thần, thần, thật sự, thật sự không có gạt, gạt Lương tiệp dư.” Vương Vị cuống quít giải thích.

“Vương thái y, ngươi đừng cho hiện giờ Tề Ngọc Yên được sủng ái, dù sao nàng ta cũng chỉ là nữ nhi của võ quan hạng tam phẩm, còn ta có Cảnh quốc công phủ nhất phẩm chống đỡ sau lưng, nếu ta có được thứ đó, sau này cuối cùng là ai được sủng ái, vẫn phải nghe theo lời người đó thôi.” Lương Tử Vân nói, “Vương thái y, ngươi tốt nhất rõ ràng tình thế. Hiện tại nếu ta biết thứ đó, tất nhiên sẽ tìm ra, ngươi không nói, tự nhiên sẽ có người khác nói, ta không tin Cảnh quốc công phủ sẽ không tìm ra thứ đó. Nếu từ đó mà ta được sủng, Vương thái y, đến khi ấy lại là người khác lập công.”

Vương Vị cúi đầu, tựa như suy tư.

Lương Tử Vân cho Thu Di một ánh mắt.

Thu Di vội gật đầu, đi ra ngoài, chẳng bao lâu quay lại, trong tay cầm một cái khay, bên dưới khăn gấm trong khay dường như có vật gì đó.

Thu Di giơ khay tới trước mặt Vương Vị, vén mở khăn gấm, một khay vàng hiện ra, sáng chói rực rỡ.

“Lương tiệp dư, đây… đây là ý gì?” Ánh sáng trong mắt Vương Vị còn rực rỡ hơn số vàng kia.

“Vương thái y, chỉ cần ngươi tìm cho ta thứ kia, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Lương Tử Vân nói.

Vương Vị nhìn chằm chằm đống vàng xếp đầy khay, tỏ vẻ rối rắm. Nhìn ra được, y đang đấu tranh tư tưởng.

Lương Tử Vân quyết định thêm lửa, lại mở miệng nói: “Vương thái y, đây chỉ là tiền đặt cọc, nếu như ngươi thật sự giúp ta tìm thứ kia, sẽ có nhiều khay vàng như này cho ngươi nữa. Mặc dù Tề Ngọc Yên là quý phi, nhưng dựa vào lệ tiền của nàng ta, chẳng có khả năng cho ngươi nhiều vàng như thế này chứ?”

Lệ tiền có mức số nhất định, không hề nhiều. Trang sức trong cung không thể tùy ý cầm ra ngoài cung, đương nhiên Tề Ngọc Yên làm gì có nhiều tiền như vậy cho y.

Nghĩ đến đây, Vương Vị giống như ra quyết định, rốt cuộc gật đầu, nói: “Được! Thần sẽ nghe theo Lương tiệp dư.”

Lương Tử Vân vui vẻ, cười nói: “Vương thái y thế mới là người thức thời.”

“Đa tạ Lương tiệp dư để mắt tới thần.” Vương Vị chắp tay.

“Vậy ngươi nói xem, thứ ngươi đưa cho Trúc Vận là gì?” Lương Tử Vân hỏi.

“Thứ kia là một loại vu dược, gọi là Nhiếp Tâm.” Vương Vị nói.

“Dược ấy có tác dụng gì?” Lương Tử Vân lại hỏi.

“Hồi tiệp dư, Nhiếp Tâm này có mùi hương đặc biệt, phối hợp với một loại vu dược khác tên là Đoạt Phách, sẽ khiến nam tử đối với nữ tử nhất định mê luyến không dứt.”

“Ồ?” Lương Tử Vân bỗng có tinh thần, thẳng người hỏi, “Dược này lại thần kỳ đến thế ư?”

“Hồi tiệp dư, chỉ cần trước đó cho nam tử uống Đoạt Phách, sau đó nữ tử đeo Nhiếp Tâm bên người, chỉ cần nam tử bị hạ dược ngửi thấy mùi Nhiếp Tâm, sẽ mê muội nữ tử tỏa ra hương thơm này. Chẳng qua, hiệu lực mùi hương chỉ trong vòng ba ngày, bởi vậy phải thường xuyên dùng mới có thể cố sủng.” Vương Vị nói.

“Tề Ngọc Yên dùng loại dược này để mê hoặc Hoàng thượng?” Lương Tử Vân hỏi.

Vương Vị do dự chốc lát, sau đó gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Khó trách!” Lương Tử Vân cắn răng nghiến lợi nói, “Khó trách Hoàng thượng chỉ chuyên sủng một mình nàng ta.”

“Nên Vương Vị, hãy nhanh nhanh chóng chóng tìm loại Nhiếp Tâm Đoạt Phách này cho ta.” Lương Tử Vân nói.

“Hiện giờ thần không có Đoạt Phách, thần chỉ còn lại một ít Nhiếp Tâm.” Vương Vị đáp lời.

“Không có Đoạt Phách, chỉ có Nhiếp tâm có tác dụng gì?” Lương Tử Vân bất mãn.

“Cũng không hẳn.” Vương Vị nhanh chóng nói, “Tuy rằng tiệp dư không có Đoạt Phách, nhưng Tề quý phi vẫn có, chắc chắn nàng ấy sẽ cho Hoàng thượng dùng dược, đến lúc ấy, tiệp dư chỉ cần tìm cơ hội để Hoàng thượng ngửi được Nhiếp Tâm trên người của người, Hoàng thượng khẳng định say đắm tiệp dư.”

“Vậy còn chần chừ gì nữa?” Nghĩ tới mình thật nhanh sẽ được sủng ái, Lương Tử Vân gấp gáp kêu lên: “Mau lấy hết Nhiếp Tâm tới cho ta!”

“Dạ, vậy thần trở về lấy tới ạ.” Vương Vị nói xong thi lễ, sau đó thối lui ra phía ngoài điện.

Lương Tử Vân nhìn Vương Vị dần dần rời xa, vừa nghĩ tới đợi y quay lại, mình sẽ có được thứ thuốc thần kỳ. Sau này, mình sẽ được sủng ái giống y Tề Ngọc Yên, trong lòng nàng ta kích động không ngừng.