Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 72: Thanh minh (đầu)

Nhắc tới cũng lạ, sau khi nuốt viên thuốc này vào, Lý Cảnh cảm thấy cảm giác khô nóng trong người đúng thật giảm dần, hắn cũng thấy dễ chịu hơn.

Thấy sắc mặt Lý Cảnh từ từ trở về bình thường, Tề Ngọc Yên thở ra một hơi dài.

Thường Hải thấy Lý Cảnh bình thường lại, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng được tháo gỡ, quỳ sụp xuống trước mặt Lý Cảnh, dập đầu thỉnh tội nói: “Tiểu nhân hộ giá bất lực, thỉnh Hoàng thượng giáng tội!”

Lý Cảnh khẽ lấy hơi, sau đó lắc đầu, nói: “Thường Hải, ngươi có tội gì chứ? Đứng lên đi, Trẫm biết, việc này không liên quan tới ngươi.”

Nghe vậy, ánh mắt Tề Ngọc Yên lấp lóe, thấp người, nắm lấy tay Lý Cảnh, nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng thượng, sao chàng lại trúng độc vậy? Chàng phát hiện ra mình bất thường vào lúc nào?”

Lý Cảnh ngẩn ra, nâng mắt sâu xa nhìn Lương Tử Vân, nói: “Trẫm phát giác người khác thường là lúc uống trà cùng với Lương Tiệp dư.”

Trông thấy ánh mắt của Lý Cảnh, Lương Tử Vân run sợ trong lòng.

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lương Tử Vân, lại hỏi: “Không biết Hoàng thượng uống trà gì?”

“Trà Thanh Âm.” Lý Cảnh nói.

“Trà này sẽ không có vấn đề.” Tề Ngọc Yên nói, “Từ bé đến lớn thần thiếp luôn uống loại trà này, chưa từng nghe thấy trà này có độc. Hơn nữa, Hoàng thượng cũng uống cùng thần thiếp rất nhiều lần rồi, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ có cảm giác khác lạ nào cả.”

“Tất nhiên trà không có vấn đề.” Lý Cảnh ngẩng đầu, nhìn Lương Tử Vân, lạnh lùng nói, “Chỉ là Lương tiệp dư cho Trẫm một cái túi thơm, sau khi trẫm ngửi thì tự dưng người cảm thấy là lạ.”

“Túi thơm?” Tề Ngọc Yên ngẩn ra, nâng mắt quan sát thì trông thấy đặt ở giữa bàn là một cái túi thơm.

Thấy Tề Ngọc Yên phóng mắt về phía túi thơm, Lương Tử Vân hoảng hốt, xoay người chạy tới cạnh bàn, tính lấy cái túi thơm kia.

Nào ngờ, động tác của Trúc Vận nhanh nhẹn hơn nàng ta rất nhiều, nàng ta chưa kịp tới gần thì Trúc Vận đã vọt tới bên bàn, cầm lấy túi thơm.

“Ngươi…” Lương Tử Vân môi mấp máy nhưng không bật nổi thành lời.

Trúc Vận trừng Lương Tử Vân ác liệt, sau đó cầm lấy túi thơm, để gần mũi hít ngửi.

Rất nhanh, Trúc Vận biến sắc.

Thấy vậy, Tề Ngọc Yên đứng lên, nghiêm mặt hỏi: “Trúc Vận, trong túi thơm này có cái gì?”

“Hồi quý phi nương nương, nếu nô tỳ không nhầm, trong túi thơm này đựng một loại mị dược tên là Uyên Ương.” Trúc Vận hồi đáp.

“Ngươi nói bậy!” Lương Tử Vân lớn tiếng nói: “Nếu như bên trong này là mị dược, tại sao ta đeo lâu vậy rồi mà không có trúng độc?”

“Hồi Lương tiệp dư, dược này gọi là Uyên Ương, tức là dùng có đôi có cặp.” Trúc Vận thẳng thắn trả lời, “Dược này gồm hai loại, một loại tên Uyên, một loại tên Ương. Sử dụng đơn lẻ một loại sẽ không làm người ta trúng độc, nhưng khi hai loại dược kết hợp với nhau sẽ khiến người ta trúng độc, mà trong túi thơm này chính là dược Ương.”

“Nhưng ta, ta chỉ lấy túi thơm này cho Hoàng thượng, chuyện còn lại, ta không biết gì cả.” Lương Tử Vân trả lời, “Ngươi nói phải cùng dùng hai loại dược, vậy dược kia ở đâu?”

Trúc Vận sửng sốt, tựa hồ không biết phải trả lời ra sao.

“Trúc Vận, kiểm tra cái chén Trẫm vừa mới uống kia xem, ở bên trái ấm trà, trà bên trong chắc còn khoảng nửa chén.” Lý Cảnh nói, “Ngươi xem nước trà đó có gì khác thường không.”

“Dạ.” Trúc Vận tới bên bàn, đưa tay cầm lấy chén trà Lý Cảnh uống qua, ngửi ngửi, nói, “Hồi Hoàng thượng, quả nhiên trà trong chén bị người hạ độc.”

Sau khi nói xong, Trúc Vận đặt chén trà về lại bàn.

“Lương tiệp dư, nếu Trẫm nhớ không lầm, ly trà này chính là ngươi rót cho trẫm.” Lý Cảnh nhìn Lương Tử Vân, ánh mắt tối đen.

Lúc này Lương Tử Vân tái nhợt mặt mày, “bịch” quỳ xuống trước Lý Cảnh, gào lên: “Hoàng thượng, oan cho tần thiếp quá! Tần thiếp thật sự không có suy nghĩ hạ độc hại Hoàng thượng!”

“Hoàng thượng, kỳ thật mị dược này cũng không coi là độc.” Tề Ngọc Yên cắn môi, chậm rãi nói: “Dược này chỉ cần kịp thời giải, sẽ không gây hại tới người. Coi như tần thiếp và Trúc Vận không tới kịp, Lương tiệp dư cũng sẽ, cũng sẽ không để Hoàng thượng khó chịu lâu đâu.” Càng nói, tiếng của Tề Ngọc Yên càng nhỏ như muỗi.

Lý Cảnh nghe vậy, tự biết Tề Ngọc Yên ám chỉ điều gì. Nếu không có người tới, dược tính trong hắn phát tác, bị mê muội, nói không chừng y như mong muốn của Lương Tử Vân, cùng nàng ta thành sự.

Thấy Tề Ngọc Yên vào thời điểm này mà vẫn nói đỡ cho Lương Tử Vân, hắn nhìn sang nàng, trên mặt tựa như tỏ ra bất mãn.

“Tề Ngọc Yên, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ cảm kích ngươi ư?” Sắc mặt Lương Tử Vân càng thêm tái nhợt, hét lớn với Tề Ngọc Yên, “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi nói như thế, chẳng qua là muốn gán tội hạ độc Hoàng thượng cho ta thôi.”

Nói xong nàng ta nhào tới, dập đầu nói: “Hoàng thượng, thiếp thật sự không có hạ mị dược người, người đừng nên tin lời đặt điều!”

Lý Cảnh nhìn Lương Tử Vân, lạnh lùng nói: “Lương Tử Vân, ngươi nói ngươi không hạ độc Trẫm, vậy ngươi giải thích coi, tại sao trong chén trà của Trẫm lại có cái thứ dược tên Uyên này, mà vừa vặn ngươi lại cầm loại dược Ương này tới cho Trẫm ngửi?”

“Tần thiếp…” Lương Tử Vân nhất thời nghẹn khuất, đột nhiên nhác thấy Trúc Vận, trong lòng nảy lên.

Hôm đó tại trong rừng, rõ ràng nghe thấy Trúc Vận và Vương Vị nói rằng Tề Ngọc Yên được sủng hoàn toàn dựa vào dược này, Trúc Vận nói dược này tên là Uyên Ương, Vương Vị lại bảo đây là Nhiếp Tâm Đoạt Phách. Có lẽ nào hai thứ dược này là một, chỉ là cách gọi của Trúc Vận và Vương Vị khác nhau?

Một khi đã như vậy, Tề Ngọc Yên khẳng định sẽ thường để Hoàng thượng uống thuốc, mà trà Thanh Âm này chính là Tề Ngọc Yên dâng cho Hoàng đế, liệu rằng vấn đề có nằm trong món trà Thanh Âm không? Nàng ta giương mắt quan sát, trông thấy bên hông Tề Ngọc Yên cũng treo một cái túi thơm, nàng càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.

Nghĩ đến đây, Lương Tử Vân nhanh chóng nói: “Hoàng thượng, nhất định là trà Thanh Âm kia có vấn đề. Nhất định có người đã thả dược vào trong trà từ trước, để Hoàng thượng uống, một sai hai lỡ, thần thiếp lại lấy túi thơm đến cho Hoàng thượng, cho nên mới khiến Hoàng thượng trúng độc.”

“Trà này là Tề quý phi cho Trẫm.” Nói xong Lý Cảnh nhìn Tề Ngọc Yên, nói, “Ý của ngươi là trước đó Tề quý phi đã hạ độc Trẫm?”

“Hoàng thượng!” Lương Tử Vân đập đầu nói, “Rốt cuộc ai hạ dược, tần thiếp cũng không biết, kính xin Hoàng thượng tra rõ, trả lại trong sạch cho tần thiếp.”

“Nếu dược trong trà không phải ngươi hạ, vậy tại sao ngươi lại nghĩ tới việc lấy túi thơm cho trẫm ngửi?” Lý Cảnh lại hỏi.

Lương Tử Vân thất kinh, nhất thời nghẹn khuất, không biết đáp lại ra sao.

Đúng lúc này, Chu Nguyên dẫn Sử Viện Chính của Thái y viện vào.

Sử Viện Chính vừa nghe thấy Hoàng đế có chuyện, đương nhiên không dám trì hoãn, chạy vội tới. Tiến vào trong đình, nhìn thần sắc Hoàng đế như thường, trong lòng có chút cáu kỉnh, không phải nói thân thể Hoàng thượng trúng mị dược không thoải mái sao, cớ gì bây giờ giống như chẳng có chuyện gì vậy.

Ông tới trước mặt Lý Cảnh, hành lễ nói: “Thần gặp qua Hoàng thượng, không biết thân thể Hoàng thượng có chỗ nào không khỏe?”

“Trẫm bị người hạ độc. Nhưng vừa rồi Trúc Vận cho Trẫm uống một viên dược, hiện tại đã đỡ hơn rồi.” Lý Cảnh nói.

“Vậy để thần bắt mạch cho Hoàng thượng.” Sử Viện Chính cung kính nói.

“Ừ.” Nói xong LÝ Cảnh vươn tay ra.

Sử Viện Chính ngồi bên cạnh, đặt ngón tay lên cổ tay Lý Cảnh, bắt mạch cho Lý Cảnh. Ông khép hờ mắt trong lúc dò mạch Lý Cảnh một lúc, sau đó đứng lên, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, xem ra dược kia của Trúc Vận cô nương quả thật có công hiệu giải độc, bây giờ thân thể người đã không còn đáng ngại. Lát nữa thần sẽ kê hai thang thuốc giải độc cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ khỏi hẳn.”

“Thế Trẫm trúng phải loại độc gì?” Lý Cảnh hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, theo thần quan sát, xác nhận là độc tên Uyên Ương.” Sử Viện Chính hồi đáp.

“Cái kia, thật sự là mị độc?” Nghe Sử Viện Chính cũng nói vậy, Lương Tử Vân ngây ngốc.

Lý Cảnh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Lương Tử Vân, nói: “Lương Tử Vân, giờ ngươi còn gì để nói nữa không?”

“Hoàng thượng, người tin tưởng tần thiếp đi, tần thiếp thật sự không có hạ độc người!” Lương Tử Vân lắc đầu quầy quậy, trong mắt đã có lệ tràn ra.

“Vậy ngươi giải thích thế nào chuyện Trẫm trúng độc?” Tựa như nước mắt Lương Tử Vân không có ảnh hưởng gì tới Lý Cảnh, hắn lạnh lùng nhìn Lương Tử Vân, vẻ mặt chán ghét nói, “Lúc trước, trong đình này chỉ có hai người ngươi và ta! Độc này nếu không phải ngươi hạ, thì ai hạ nào?”

“Đúng, túi thơm là của tần thiếp. Nhưng độc trong trà kia thật sự không phải tần thiếp hạ! Hoàng thượng anh mình, tin tưởng tần thiếp, tần thiếp thật sự bị người hãm hại!” Lương Tử Vân khóc nói.

Lý Cảnh im lặng môt lúc, rồi nói với Sử Viện Chính: “Sử Viện Chính, ngươi kiểm tra xem nước trà trên bàn kia có vấn đề gì không.”

“Dạ.” Sử Viện Chính cúi người, sau đó tới chỗ cái bàn, cẩn thận kiểm tra chén trà cùng ấm trà một lượt, sau đó trở lại phía sau Lý Cảnh, chắp tay, nói: “Hồi Hoàng thượng, thần đã nhìn qua, chỉ có duy nhất chén trà bên trái là có dược, trà trong ấm với nước trong chén khác đều không có độc.”

“Tốt!” Lý Cảnh gật đầu, nói với Thường Hải, “Thường Hải, dẫn Sử Viện Chính đi bốc thuốc!”

“Dạ.” Thường Hải hành lễ, rồi dẫn Sử Viện Chính lui xuống.

Bấy giờ Lý Cảnh mới quay đầu, nhìn Lương Tử Vân, nói: “Lương tiệp dư, vừa rồi Sử Viện Chính nói gì, ngươi nghe rõ chưa, chỉ có chén trà trẫm uống mới có độc. Nếu như dược này như ngươi nói, đã bị người hạ vào trà từ trước, vậy sao chỉ có mỗi chén của trẫm là có độc?”

“Sao có thể vậy được?” Lương Tử Vân lẩm bẩm nói.

Lý Cảnh quát to: “Lương Tử Vân, ta không ngờ, ngươi lại lớn mật như thế, dám hạ độc Trẫm! Từ mai trở đi, tước bỏ vị phân tiệp dư của ngươi, chuyển tới Chỉ Hành cung.”

Chỉ Hành cung là lãnh cung, khác với Lan Vu cung mà Tề Ngọc Yên ở tại kiếp trước, trong Chỉ Hành cung có tần phi bị phế của tiền triều ở, nhiều người sống với nhau, còn tại Lan Vu cung, chỉ có mình Tề Ngọc Yên.

Lương Tử Vân vừa nghe, cả người run lẩy bẩy. Ý của Lý Cảnh nghĩa là, từ giờ nàng sẽ chẳng còn ngày nổi danh, bị giam trong chốn lãnh cung vừa ẩm thấp lại bẩn thỉu kia, đến tận khi chết. Nàng ngẩng đầu, nhìn Tề Ngọc Yên đứng bên cạnh Lý Cảnh, vẻ mặt hờ hững, bên môi tựa như hơi nhếch lên.

Nàng ta chợt hiểu ra, đây nhất định là quỷ kế của Tề Ngọc Yên. Nàng ta hạ quyết tâm, chỉ vào Tề Ngọc Yên hét lớn: “Hoàng thượng, dùng dược với người không phải chỉ có mình tần thiếp, Tề Ngọc Yên vẫn luôn hạ độc người!”

Tề Ngọc Yên nghe vậy, ngẩng mặt, khiếp sợ nhìn Lương Tử Vân.