Hai Người Chồng

Chương 38: Mọi Thứ Của Mày Sẽ Là Của Tao

Lâm Hân Khi nhìn theo bóng dáng của Tô Hiển Nhiên, xoay người lại nói với quản gia Y.

" Cô ấy thay đổi rồi... "

Không còn bộ dạng hống hách như xưa, cũng không còn bộ dạng nhu nhược như xưa, mà hiện tại thành Tô Hiển Nhiên mạnh mẽ, không những thế chính anh cũng không nhận ra cô.

Một bộ dạng làm ai cũng mê mẩn, quyền thế khiến người phải run sợ...

Thật tiếc quá...

Lâm Hân Khi nhớ đến bộ dạng vui vẻ cùng với ngọt ngào của Tô Hiển Nhiên đối với hai anh chồng, bản thân anh thật ghen tị... haizz.

- ---

Tô Gia.

Tô Tú Vi ngồi trong phòng không chần chừ mà gửi tin cho Kiều Hà Quang.

" Đã được mẹ chấp nhận rồi nha, còn anh? "

" Nếu không có gì sai biệt thì ngày mai sẽ công bố chuyện chúng ta qua lại á. "

Kiều Hà Quang vừa cãi nhau với ba mình xong không ở lại phòng khách mà đi vào phòng liền thấy tin nhắn của Tô Tú Vi.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, môi anh khẽ câu lên vui vẻ trả lời.

" Rồi nha! Ba có la nhưng yên tâm mẹ cưng chiều anh như vậy sẽ đồng ý thôi. "

Tô Tú Vi: " Dạ, ngày mai gặp anh yêu. "

Kiều Hà Quang nhìn thấy hai từ " Anh yêu" được gửi tới môi khẽ câu lên trả lời.

" Mai gặp! Vợ. "

Trong phòng, Tô Tú Vi nhìn thấy tin nhắn của Kiều Hà Quang, nhất là từ " vợ " kia cô kho6nhoi3 vui vẻ.

Thầm nhớ đến một người, hai mắt Tô Tú Vi tà ác môi mấp máy lẩm bẩm.

" Tô Hiển Nhiên ơi Tô Hiển Nhiên, mày có là con ruột thì đã sao? Một đứa vô dụng như mày thì làm được gì tao? Mẹ mày tao cũng đã dành, mà bây giờ ngay cả vị hôn phu, hôn ước từ nhỏ kia của mày cũng một lòng một dạ với tao. Cả ngôi nhà này cũng là của tao. " dừng một chút, Tô Tú Vi đi sang bàn trang điểm mở ngăn tủ ra, lấy ra một bức thư, môi cô câu lên nói.

" Chỉ cần mày chết đi, thì những gì tao sắp xếp sẽ thành công. Mọi thứ của mày sẽ là của tao. hahah "

Tô Tú Vi vì bận bịu ở nhà lo công việc, nên cô ta hoàn toàn không biết rằng Tô Hiển Nhiên đã tỉnh lại và càng không biết rằng bức thư mà cô ta cất công chuẩn bị sẽ là một chứng cứ vô cùng quan trọng vào ngày mai.

- ---

Tô Hiển Nhiên ngồi trên cánh tay Đỗ Đức Trí, mày cô nhíu chặt chỉ cúi đầu, bầu không khí lúc này hoàn toàn khác với vài tiếng trước, vì trên người Tô Hiển Nhiên không ngừng phóng ra hàn khi làm Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh cũng không dám nói gì.

Tô Hiển Nhiên suy nghĩ một lúc lâu lại sắp xếp những gì sáng giờ nghe ngóng được, cô càng rất thắc mắc.

Tô Tú Vi là em gái nuôi cô, nhưng vì sao không an phận mà còn muốn gây chuyện với cô.

Chuyện bác sĩ đến không chữa trị cho cô, cho vài ba viên thuốc nói cô chỉ đang ngủ kia, cũng có liên quan đến cô ta...

Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Mà lại muốn giết người... hay chỉ đơn thuần là tham lam...