Hàm Đan

Quyển 3 Chương 8

Tử Hàm đứng đó, nhìn Cố Triều Ca phê từng quyển từng quyển tấu chương. Y phê rất cẩn thận, nhưng lại đứng ngồi không yên, nhích trái nhích phải. Khi có thần tử dùng từ tối nghĩa, y còn phải cầm lên đọc lại nhiều lần.

Ánh nến chập chùng soi rọi lên mặt, tựa như một sợi dây xích mỏng manh, đè chặt y lên mặt bàn.

Thân ảnh ấy dần dần nhạt đi, bốn phía ảm đạm không còn ánh sáng.

Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng chuông ngân vang.

“Đing đong”.

Từng tiếng từng tiếng.

Trăng tròn như đĩa, nhạc khúc bắt đầu.

Lại một lần yến hội.

Nhưng lần này ít đi dáng người yêu kiều của vũ cơ. Quần thần nhập tọa, tự nói nhỏ chuyện của mình. Mà Cố Triều Ca một mình ngồi trên hoàng vị cao cao.

Thiếu niên đế vương khép hờ mắt, chẳng rõ buồn vui.

Trình Chu nhìn quanh: “Trung thu?”

Tết trung thu, trăng tròn người mãn.

Cố Triều Ca một tay nâng đầu, cũng không biết nhìn về phía nào. Rượu trong tay y từng chén từng chén không ngừng, vừa hết đã được cung nhân rót đầy.

Chuyện chính sự y không so được với hoàng huynh, chuyện vui chơi y không so được với phụ hoàng. Thế là bách tính không vui, y cũng không thoải mái. Trước mắt là rượu ngọt hoa thơm, trái cây tươi mát. Y tiện tay cầm một miếng bánh trung thu, cắn một cái vào nhân, mật ngọt chảy xuống, vừa dính vừa đắng. Ánh trăng trên đầu quá sáng rọi, sáng đến mức mắt y đau nhức. Phía dưới không biết đang thổi khúc nhạc gì, náo nhiệt đến phiền lòng.

Tiệc trung thu là tập tục Nam Cố, y đã dự rất nhiều lần. Nhưng trên đài dưới đài là hai khung cảnh khác nhau. Y cúi đầu, vừa hay có thể trông thấy quần thần cũng cúi đầu, không biết đang nói gì.

Đương lúc rượu khúc sôi trào, bỗng có một lão giả tiến lên: “Nhân hội trung thu này, lão thần có một vật muốn dâng.”

Lão giả có một vòng eo kiên cố, có thể gọi là dáng đứng vững vàng. Mắt nhỏ môi dày, nụ cười chân thành, trông cực kỳ thân thiết.

Cố Triều Ca: “Cái gì?”

Y không hiểu rõ bản tính của đại thần kia, nhưng bên dưới đã có người nhíu mày, mặt vẻ khinh thường.

Đại thần kia cười nói: “Mời Bệ hạ xem.”

Lão vỗ tay “bôm bốp” hai lần, bên dưới có người nâng lên một cái lồng được che bằng vải. Đại thần kia cũng không vờ thần bí, nâng tay kéo vải che xuống.

“Đây là thứ tuyệt sắc thần ngẫu nhiên có được trong sơn dã, không phải ở Nam Cố ta.” Lão cười, “Bây giờ hiến cho Bệ hạ, Bệ hạ có thể nuôi như thú cưng.”

Nghe câu này, Tử Hàm nheo mắt. Cặp mắt phượng hẹp dài của hắn nhướng lên, từng chút từng chút đều vừa phải, nhiều một phần thì hơi quá, ít một phần cũng không được. Trong mắt hắn là một màu đêm đặc, lại như chiếu sáng khói lửa đầy trời ngoài kia. Quanh thân là ánh xanh im lìm, kèm với lớp trường sam sương mờ.

Dường như trời cao muốn mưa, dường như nước chảy sương kết, dường như giữa muôn vàn tầng hoa đọng một lớp băng tuyết.

Một người đánh “bang” một tiếng lên chiếc lồng sắt. Nàng một thân thú y, tóc đen rối bù, bị ánh sáng đột nhiên dội đến không thể mở mắt.

Đại thần kia đạp một cú vào lồng sắt: “Mở mắt ra cho Bệ hạ nhìn!”

Nàng cứng người, bi phẫn gào lên. Nhưng đám đại thần lại ngạc nhiên không thôi.

Không vì lý do nào, chỉ vì thú nhân này có một đôi mắt xanh thẳm, trong vắt như trời trong, mênh mông như biển giận.

Nàng rất đẹp, đẹp theo kiểu thú tính, điên cuồng, với sức sống mãnh liệt và nét đẹp hung tàn. Ngay cả khi bị nhốt trong lồng, nàng cũng chẳng sợ. Nàng gào thét những lời mà bọn họ nghe không hiểu, ánh mắt tàn nhẫn tựa như một con sói.

Trình Chu: “Hình như ta đã gặp qua người này.”

“Ừ.” Tử Hàm liếc gã: “Là một nữ quỷ khác đi theo Mộ Vạn Thủy.”

Mộ Thương Lan.

Hắn đã biết kết cục, cười lạnh: “Hoàng đế cũng đã đổi, thế mà vẫn còn đi theo lề lối cũ.”

Cựu Hoàng tham luyến sắc đẹp, nhưng Cố Triều Ca thì không. Chưa kể điều y hận nhất bây giờ, chính là kiểu —- “Cá chậu chim lồng”.

Quả nhiên Cố Triều Ca cười: “Đại nhân thật hăng hái.”

“Quốc nạn vừa qua, thế mà vẫn còn tiền lương đi sơn dã bắt “mỹ nhân”?”

Y còn đang nói, Tử Hàm đã ngồi xuống nhìn người trong lồng. Ngọc yêu vừa nhìn vừa “chậc chậc” hai tiếng. Trình Chu cho rằng vị tổ tông này phát hiện điều gì, sáp lại: “Tiền bối, cô nương này có vấn đề gì à?”

“Tuyệt sắc?” Tử Hàm: “Buồn cười, nàng nào có đẹp bằng bản tọa.”

Trình Chu: “….”

Ỏ?

Này cũng so được?

Ngươi so cái này làm chi?

Dĩ vãng ngọc tổ tông còn biết ý tứ, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến vẻ ngoài. Bây giờ hắn như bị quỷ nhập vào người, Trình Chu thật sự không biết nên đáp thế nào mới phải, ráng nghẹn một câu: “Vâng vâng, ngài đẹp nhất.”

“Chuyện đương nhiên.” Tử Hàm thản nhiên, “Bản tọa có một đôi mắt phượng, còn rất mạnh.”

Chỉ tiếc tốc độ nói với biểu tình không được khớp lắm, câu cuối nghe vào chẳng những không thoải mái, còn nói vừa nhanh vừa hàm hồ. Tựa như vừa muốn ấy biết vừa muốn ấy không biết. Trình Chu thế mà nghe không rõ thật, qua quít, “Vâng vâng vâng, ngài có mắt phượng rất đỉnh.”

Thốt nhiên có người hét: “Ngươi muốn làm gì — hộ giá!”

Hai người quay đầu thì thấy một gã nâng lồng sắt tiến tới, trong tay áo lập lòe ánh sáng lạnh.

Đại thần bốn phía hô lên, chợt thấy một người phi thân, “xoẹt” một tiếng rút kiếm thị vệ, ném một phát. Bội kiếm phá không mà đi, một kiếm đâm vào bắp chân thích khách, ghim chặt hắn xuống đất.

Chỉ nghe thích khách kêu thảm thiết, ngay sau đó bị thị vệ ùa lên đè lại.

Hết thảy đều xảy ra dưới đất đèn ánh lửa, người ném kiếm tiến lên một bước, “Bệ hạ sợ hãi.”

Đó là một nam nhân tuổi trung niên, thoạt nhìn có vẻ thư sinh nho nhã. Nhưng gã mày kiếm mắt sáng, rất giống Mộ Thiên Sơn.

Hay là nói, Mộ Thiên Sơn giống ông.

Thích khách kia cách rất xa, rất xa chỗ Cố Triều Ca đang ngồi. Y đứng lên nói: “Sợ thì không hẳn, làm phiền Mộ Thái úy.

Mộ Trường Đông gật đầu, rút đao, nói với mấy tên thị vệ: “Mang xuống đi, thẩm vấn cho tốt.”

Thích khách “xì” một tiếng khinh miệt, cả giận: “Ngươi giết hại trung lương, giết huynh soán vị, thiên lý khó dung — ưm.”

Thị vệ hành động rất nhanh, lập tức chặn miệng gã lại. Nhưng vẫn chậm một bước, bốn chữ “giết huynh soán vị” vừa ra, thị vệ đã run rẩy, để tên thích khách cắn cho một phát.

Trình Chu: “Gì?”

“Đây không phải nói bậy nói bạ à?”

Biến cố trong cung, cộng thêm việc Tiên hoàng giết người như ngóe, thần tử chẳng biết đã đổi bao nhiêu người. Có người chưa từng thấy qua cảnh tượng năm đó, lập tức bị dọa cho trắng mặt, nghĩ là mình nghe được bí sử động trời nào đó.

Cố Triều Ca nhìn về phía tên thích khách.

Tay y siết chặt, mặt không đổi sắc nhưng trán đã hằn đầy gân xanh.

Thốt nhiên, y ngơ người.

Trình Chu: “Này không phải, không phải ngậm máu phun người sao?”

Hắn trải qua hết những chuyện này, phá lệ phẫn nộ: “Đừng nói những người này tin chứ?”

“Tin hay không quan trọng lắm sao?” Tử Hàm, “Y trúng kế.”

Trình Chu: “Sao cơ?”

“Những chuyện trong cung, có được bao nhiêu người tận mắt thấy? Truyền đến truyền đi, cũng truyền thành thật.” Tử Hàm nói, “Có người muốn tạo phản, cớ cũng bày sẵn cả rồi.”

Kẻ này thấu rõ chỗ đau của Cố Triều Ca, gã cố ý mượn tay kẻ khác, dâng “cá chậu chim lồng” này lên.

Nếu y không nhận, trong cơn tức chém chết đại thần, thì sẽ là tàn hại trung lương, bạo ngược vô nhân; nếu y nhận, thương hại “thú nữ”, vậy sẽ là thân cận gian nịnh, tham luyến sắc đẹp… Nên dù là thế nào, thì cái mác thí huynh đoạt vị vẫn chờ y.

Nước bẩn đã có, chỉ chờ thêm chậu là có thể tạt.

Huống chi, y chẳng thể tránh một điều nào trong đó.

Mấy chuyện xưa này Tử Hàm đã nghe nhiều trong Kiếm trủng. Nhiều miệng chảy cả vàng, tích tụ hủy xương. Cùng là một người, nhưng truyền đến truyền đi một ngàn năm, luôn có thể truyền thành một kẻ khác.

Bọn thị vệ đè thích khách kia xuống, Mộ Trường Đông hành lễ, muốn lui ra. Cố Triều Ca lại đột nhiên nói: “Mộ Thái úy, không có gì muốn nói?”

Mộ Trường Đông dừng lại, hắn quay người, không kiêu không nịnh: “Bệ hạ có gì phân phó.”

Thanh kiếm kia nằm một bên. Trăng sáng lạnh, nến lập lòe, dưới trăng dưới nến, máu đông lại.

Thú nữ còn đang vùng vẫy, tông từng lần từng lần vào lồng.

Cố Triều Ca đứng dậy.

Không ngờ y lại thực sự bước xuống bậc thang.

Một bước, hai bước.

Nam Cố lấy hồng vi tôn, nhưng màu đỏ nhuộm trăng kia, nhìn sao cũng như ngấm hơi lạnh. Cố Triều Ca đứng trước mặt Mộ Trường Đông, cầm kiếm.

Mộ Trường Đông đứng đó chẳng nhúc nhích: “Bệ hạ?”

Cố Triều Ca cười, vừa cười vừa nghiền ngẫm, trong lúc mơ hồ có chút bóng dáng Cố Thanh Miên.

“Mộ Thái úy.” Y thấp giọng cười nói, “Năm đó ngài tiến cung, trẫm còn niên thiếu, vừa hay rơi xuống nước.”

Mộ Trường Đông cười: “Bệ hạ là người có phúc, dù cho không có khuyển tử cứu giúp, cũng có thể gặp dữ hóa lành.”

Cố Triều Ca: “Đương nhiên. Quý công tử thế như sấm, khi nhỏ trẫm lén đi tìm đan, mọi người không ai tìm ra, duy chỉ có quý công tử canh giữ ngoài cửa.”

Mộ Trường Đông: “Hiếu tâm của Bệ hạ thế nhân đều biết, nghĩ đến cũng là khuyển tử tận sức mọn.”

Cố Triều Ca: “Nói đến cũng lạ, quý công tử luôn có thể nhận được tin tức. Ngày đó vừa hay có tin khấu trừ quân lương, còn nói thẳng hoàng huynh trẫm gây nên, hắn cứ thế vội vàng chạy về, tiến thẳng cửa cung.”

Mộ Trường Đông: “Bệ hạ đang nói ngày nào, đang nói chuyện gì, có thể cho thần gợi ý được không?”

Cố Triều Ca: “Đúng nhỉ, Mộ Thái úy không thích yến hội, ngày đó không có mặt, ngày thường cũng không thấy.”

Mộ Trường Đông: “Thần vì nước chinh chiến, một thân bệnh tật, hữu tâm vô lực.”

Cố Triều Ca lại tiến thêm một bước, bước này quá gần, gần đến mức y có thể cảm nhận được trường kiếm thấu qua áo báo hai người: “Vì nước chinh chiến?”

“Vậy hôm nay, sao lại tới?”

Ngày hôm đó không biết vì sao thị vệ khoan thai tới muộn; chẳng như hôm nay thị vệ tới lui nhanh nhẹn. Ngày hôm đó cung nữ có dáng người mạnh mẽ; cũng chẳng như hôm nay thích khách bị bại lộ quá nhanh.

Mộ gia chấp chưởng quân quyền nhiều năm.

Hoàng gia liên hôn vốn là chuyện cơ mật, y còn không biết, sao Mộ Thiên Sơn lại tùy ý nghe được?

Mà y, cũng thực sự đi tìm phụ hoàng để phản kháng. Thậm chí đến chết, quan hệ giữa họ vẫn không thể nguôi ngoai.

Là tại y có mắt như mù.

Mộ Trường Đông lặp lại: “Thần ngu dốt, không hiểu ý Bệ hạ.”

Cố Triều Ca ngửa mặt cười to. Dứt cười, y thở dài: “Trẫm thường không rõ. Có vài người khi muốn làm gì đó, lại vờ như không muốn làm chuyện này. Tựa như càng không nghĩ, thì càng có lý do để làm.”

“Trẫm tính rồi, vậy thì ngày sau nói đến cũng là do một tiếng bị buộc bất đắc dĩ.”

“Hôm nay cứu trẫm, ngày mai bất đắc dĩ giết trẫm.” Cố Triều Ca cười nhạo, “Sau đó thì sao, bị buộc bất đắc dĩ ngồi lên long ỷ?”

Lời này vừa ra, sắc mặt chúng thần đại biến, quỳ đầy đất.

Mộ Trường Đông: “Bệ hạ!”

Cố Triều Ca đưa chuối kiếm vào trong tay gã, “Đến đây, trẫm cho ngươi cơ hội — giết trẫm.”

Mộ Trường Đông nhíu mày: “Bệ hạ oan uổng thần.”

Cố Triều Ca lại gần thêm một bước. Bốn mắt nhìn nhau, mắt sắc bén hiện lên vẻ dữ tợn, “Ngươi không dám?”

Giây phút ấy hồng bào như lửa, phần phật theo gió. Mắt mày y như kiếm, như muốn xuyên thẳng vào mắt đối phương.

Mộ Trường Đông nghiêm mặt nói: “Không biết tiểu nhân nào sàm ngôn —”

Cố Triều Ca chưa chờ ông nói xong đã bật cười.

Bốn ngón tay y nắm lấy lưỡi kiếm.

Máu tươi chảy xuống, hòa cùng một thể với hồng y.

Mộ Trường Đông dừng lại, buông tay. Cố Triều Ca cười nhạo.

Kiếm rơi xuống đất một tiếng giòn tan.

“Vừa muốn danh vừa muốn lợi.” Cố Triều Ca phấy tay áo, quay người nghiêng đầu, “Vậy thì giấu trong tối cho kỹ vào, hà tất diễn trò trước mặt trẫm.”

Y đưa lưng về phía quần thần, đưa lưng về phía ánh trăng, chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.

“Mang xuống đi.”