Hàn Thiên Ký

Chương 20: Sóng Gió Nổi Lên

Tiểu y sư là một dược sư với trình độ khá là cao thâm,cô có thể chữa thương,chẩn bệnh luyện đan chế dược cái nào cũng tinh thông ,có mấy gia tộc lớn trong thành đã nhiều lần đến mời cô đến làm dược sư trong tộc của họ, nhưng tiểu y sư tính cách thanh thuần không thích bị kìm kẹp trong một gia tộc quyền quý chịu cảnh tranh đấu lẫn nhau,vậy nên tất cả những lời mời đó cô đều từ chối hết ,tuy vậy cô vẫn là một dược sư có tiếng lại hành động tự do, vì thế trong trăm dặm quanh đây bất kể là ai có vấn đề về sức khỏe thì đều sẽ đến tìm cô,hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc này đang là giờ trưa có vài người dân trong thôn đang xếp hàng bên ngoài chờ tiểu y sư chẩn bệnh nhưng do số lượng người đến khá nhiều vậy nên tiểu y sư không thể xem hết một lượt cho họ đành để họ chờ ở hành lang bên ngoài nhà,bất ngờ từ ngoài cổng một trung niên nhân to béo với phục sức hoa lệ dần đi vào,đến gần nhà gã đó thấy một tấm bảng hướng dẫn liền rẽ vào gian mộc thất bên cạnh để đăng ký thứ tự.

Gian mộc thất này như một quầy thuốc nhỏ chuyên tiếp những người không có vấn đề trực tiếp cần tiểu y sư giải quyết ,lý do cũng đơn giản do tiểu y sư bình thường đã rất bận vậy nên nếu có người chỉ đến mua ít thuốc trị đứt tay chẳng lẽ cũng cần đến tiểu y sư để xử lý ,thậm chí còn có nam nhân trong thôn vì thầm ái mộ tiểu y sư nên dù không có bệnh cũng vác thân đến cầu y cốt chỉ để gặp mặt cô nói mấy lời tương tư vô vị,những trường hợp như vậy đều không cần thiết phải có mặt ở đây làm tốn thời gian của những người thật sự cần đến tiểu y sư vì lý do đó nên gian mộc thất kia xuất hiện,người đến nếu chỉ cần mua một vài vị thuốc đơn giản thì ở đây liền trực tiếp bán,nếu như có vấn đề gì khác thì liền trình bày ra trước để người ở đây sắp xếp cho một hướng giải quyết,nếu bản thân có bệnh đến cầu y thì bốc số thứ tự ,nếu muốn mời tiểu y sư đi chẩn bệnh ở nơi khác thì lấy giấy hẹn thời gian,tóm lại gian mộc thất này như một quầy tiếp tân dùng để giải quyết trước những vấn đề lặt vặt của khách nhân miễn cho việc gì cũng phải làm phiền tiểu y sư.

Vị trung niên nhân béo tốt kia đọc được hướng dẫn liền đi đến gian mộc thất để trình bày vấn đề trước,thấy trong quầy hiện không có ai ông ta liền gọi lớn một tiếng,bất ngờ từ dưới quầy một quái nhân thò đầu lên,vị trung niên nhân này có chút bất ngờ,trưởng quầy bên kia diện mạo thật quá kỳ dị làm ông ta hết hồn môt phen,trưởng quầy nọ mình mặc một bộ đồ rộng thùng thình đầu đội cái mũ cao quan có hơi lệch qua một bên,mắt hắn đeo một cặp kính đen tròng tròn nhìn qua rất đểu giả,cái mồm của vị trưởng quầy kia không biết tại sao lại dài đến vậy dưới cằm còn có một chòm râu màu đỏ trên mép lại có hai nhúm râu dài cả thước,màu da của vị trưởng quầy này cũng rất kỳ lạ người thường không thể có nước da vàng đến vậy được ,diện mạo quái dị thế này hẵn là dị tộc nhân rồi,tuy nhiên trung niên béo tốt cũng rất biết điều không hề để ý đến tướng mạo của người ta,dù là ai cũng được nếu đã là người được tiểu y sư cắt cữ ở chỗ này thì tất nhiên ông ta phải coi trọng rồi,dù gì thì ông ta cũng là người đến cầu y lễ độ là thứ nên có,trong lòng đã có chủ ý ông ta liền cười hòa nhã nói.

-xin chào ,tại hạ là người đến cầu y ,không biết phải làm thủ tục thế nào để được gặp dược sư đây ?

Trưởng quầy nọ bộ dạng kỳ quái lấy từ phía dưới ra một tờ giấy có sẵn vài chữ siêu vẹo rồi đưa đến trước mặt trung niên nhân,ông ta thoáng thấy cánh tay trưởng quầy kia dường như có móng vuốt sắt nhọn nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ gán mắt cố đọc vài chữ siêu vẹo trên tờ giấy,đọc xong mấy chữ đó ông ta liền nói rõ tất cả mục đích cũng như mong muốn khi đến đây với vị trưởng quầy nọ,vị trưởng quầy có vẻ như nghe rất chăm chú thỉnh thoảng còn gật gù suy ngẫm, đương lúc trung niên nhân đang nghĩ là trưởng quầy kia sắp giải quyết cho mình gặp dược sư thì bất chợt vị trưởng quầy kia dường như đã bị một cái gì đó từ phía sau lôi đi mất ngay cả kính và mũ cũng không kịp bay theo mà bị rớt lại ngay dưới đất,vị trung niên còn chưa biết việc gì đang xảy ra thì một tràn tiếng chửi rủa lẫn tiếng một ai đó đang bị đánh vang lên.

-tên ngốc nhà ngươi đang làm cái quái gì đấy?,còn dám cải trang đi lừa khách của ta,cái gì đây?bộ đồ này ở đâu ra đấy?,hôm nay lại học được cách cải trang rồi à ,cho ngươi chết này lần sau cấm có chuyện này xảy ra nữa nghe chưa?

Tiếng chửi bới kết thúc trong quầy lại bất ngờ có một gương mặt thiếu niên nhô lên,thiếu niên này diện mạo tuấn tú tóc dài gọn ghẻ bộ dáng niềm nở,hắn cười khan một tiếng với vị trung niên nhân rồi nói.

-thật xin lỗi quý khách,khi nãy là sủng vật của ta làm càng đánh lừa ngài,ta mới là trưởng quầy ở đây cảm phiền ngài tường thuật lại vấn đề khi nãy một lần nữa ta sẽ giải quyết nhanh chóng cho ngài,rất xin lỗi về sự bất cẫn này.

Vị trung niên kia lắc đầu ngao ngán,chuyện quái dị xảy ra thế này quả thực làm lão có chút không tin được,nhưng mà dù sao nói lại một lần cũng không phải chuyện gì to tác thế nên lão cũng cố nói lại chi tiết một lần.

-tại hạ là quản gia của tộc Hồng Yến trong Thiên An thành ,hôm nay tại hạ đến đây là muốn mời Lý dược sư đến tộc của tại hạ để chữa bệnh cho tộc trưởng ,tộc trưởng của tại hạ không biết vì sao thời gian này sức khỏe có chút bất thường,từ sau khi ngài trở ra từ vạn yêu sơn mạch thì dường như đã bị thương không nhẹ,dược sư trong tộc đã chữa trị một thời gian ,ban đầu hiệu quả cũng khá tốt nhưng không hiểu sao gần đây vết thương lại có dấu hiệu trở nặng lên,hiện tại cả tộc chúng ta đang rất lo lắng,tại hạ nghe qua danh tiếng của Lý dược sư đã lâu hôm nay mạo hiểm đến đây cầu y thử một lần,mong Lý dược sư dành chút thời gian hạ cố đến tộc Hồng Yến để chữa thương cho gia chủ,nếu Lý dược sư có thể chữa khỏi cho tộc trưởng chúng ta thì tộc ta sẽ nguyện ý trả cho Lý dược sư năm mươi linh thạch làm thù lao.

Thiếu niên nghe xong liền suy nghĩ một hồi,cuối cùng hắn nói

-chuyện của các hạ ta đã nghe rõ rồi ,như vầy đi do hiện tại Lý dược sư đang xem bệnh cho người khác ta sẽ thay ngài nói lại cho cô ấy một tiếng,nếu được thì có thể trong ngày mai hoặc mốt Lý dược sư sẽ đến tộc Hồng Yến của ngài một chuyến để xem bệnh cho gia chủ ,bây giờ ngài để lại đây một cái tín vật nào đó để khi Lý dược sư đến tộc của ngài thì có thể nhờ thị vệ thông báo cho ngài biết,hoặc giả khi ngài không có ở đó thì Lý dược sư có thể vào tộc của ngài được.

Trung niên béo tốt nghe xong liền lấy giấy ra viết một hàng chữ lên đó sau lại ký thêm một chữ ký ở cuối trang,hắn đưa cho thiếu niên tờ giấy rồi nói.

-cậu cầm tờ giấy này đưa cho Lý dược sư nói với cô ấy khi nào đến tộc Hồng Yến thì hãy đưa tờ giấy này cho thị vệ xem bọn họ sẽ cho cô ấy vào,bây giờ tại hạ còn có việc gấp xin phép về trước.

Nói rồi vị trung niên nhân liền vội vã đi ngay,thiếu niên nọ tay cầm tờ giấy ông ta vừa đưa miệng nói khẽ một câu

-tộc Hồng Yến à? Chẳng biết là sự tình gì nữa đây ,thù lao tuy có nhiều nhưng nhìn hành động của ông ta vội vã thế kia ắt hẵn là có vấn đề không đơn giản xảy ra ,thôi kệ đi lát nữa nói với Thiên Vũ tỷ một tiếng vậy xem quyết định của tỷ ấy thế nào.

Nói rồi thiếu niên nọ liền đóng cửa quầy định ra cổng đề bảng tạm nghĩ trưa thì bất chợt hắn la lớn một tiếng,đưa tay phải lên thì đã thấy cánh tay đó của hắn đang bị con gì đó cắn vào đến giờ vẫn chưa buôn ra.

hắn lại phải dùng cánh tay còn lại cạy mồm con vật kia ra mồm thuận tiện chửi luôn.

-ây da Tiểu Kim ngươi làm cái quái gì đấy,đánh ngươi có một trận cho chừa thói ngông cuồng không ngờ ngươi còn dám cắn ta?,nào ngươi có thả ra không thì bảo? có tin ta nấu ngươi thành canh rồng không,nhả ra nhả ra ngay.

sức lực của thiếu niên rất mạnh mẽ thoáng chốc đã cạy được mồm con vật kia ra tiện thể nắm luôn đầu nó vứt ra một bên,khổ nổi tay áo của hắn đã bị rách mất mấy lỗ phía trong còn bị thêm hai hàng vết bầm hình hàm răng nữa,hắn mặc kệ con vật kia đang kêu gào khùng điên gì đó,một mình hắn liền ra ngoài cổng treo bảng tạm nghỉ lên sau đó đi ra phía sau nhà nấu bữa cơm trưa,con vật kia vẫn đi theo sau hắn kêu gào gì đó tiếc là thiếu niên dường như không quan tâm,lát sau lại có tiếng của hắn vọng ra từ trong bếp.

-được rồi đừng có nổi điên nữa lát sẽ cho ngươi con gà luộc.

Cơm trưa đã nấu xong,người bệnh cũng đã ra về hết lúc này trên bàn ăn hai người cùng một con thú lại đang dùng bữa một cách vui vẻ,một năm nay tiểu y sư đã có sự thay đổi lớn,nếu như lần đầu khi Hàn Thiên gặp cô cô chỉ là một thiếu nữ tầm mười lăm tuổi còn đang chưa phân rõ ranh giới giữa trẻ con và trưởng thành thì nay cô đã thoát xác hoàn toàn trở thành một mỹ nhân thực sự,diện mạo của cô đã sắc sảo hơn ,vóc người cũng đầy đặn hơn không ít,ngoài ngõ đã bắt đầu có mấy thanh niên trai tráng theo đuổi rồi,nhưng dường như cô vẫn không để ai vào mắt cả,gắp cho thiếu niên một miếng cá ,tiểu y sư cười hiền hòa nói.

-xem đệ kìa lại đánh nhau với tiểu kim nữa phải không,hai người bọn đệ khi nào mới chịu lớn đây?

Thiếu niên nghe tiểu y sư nói biết cô nào có ý trách móc gì chỉ là đang quan tâm bọn hắn ,thế nên cậu ta cũng đùa lại một câu.

-Thiên Vũ tỷ,tỷ xem bây giờ đệ đã cao lớn như vậy còn cao hơn tỷ một chút vậy mà tỷ lại nở nói đệ chưa lớn sao?,có trách tỷ hãy trách tiểu kim ấy nó mãi chẳng chịu lớn,hôm nay còn không biết học ở đâu ra thói lừa bịp người khác nữa đấy,này tỷ xem xem nó còn viết cái gì mà “mời trình bày sự tình,lão phu mồm có vấn đề”.

Tiểu y sư nghe thiếu niên nói xong liền cười khúc khích một trận,bên kia tiểu kim đang ăn dường như nghe thấy trong câu nói của thiếu niên có chút không đúng ,rõ ràng nó đâu có viết câu “mồm lão phu có vấn đề”?câu này rõ ràng là thiếu niên thêm vào để chọc tức nó,quá tức giận nó liền bỏ ngay con gà đang gặm dở xuống định sống mái với thiếu niên kia một trận nữa,phải nhờ tiểu y sư can ngăn cả hai mới tạm ngừng xung đột,ăn thêm vài miếng nữa lúc này thiếu niên lại chợt nhớ tới chuyện ban nãy,hắn nghiêm mặt lại nói với tiểu y sư một câu chính sự.

-Thiên Vũ tỷ này khi nãy có một nam nhân đến đây hắn nói là hắn đến từ Hồng Yến tộc trong Thiên An thành ,hắn muốn nhờ tỷ đến tộc của hắn để xem bệnh cho tộc trưởng,thù lao là năm mươi linh thạch ,chuyện này tỷ thấy thế nào?

Tiểu y sư suy nghĩ một hồi liền thật tâm nói.

-Tộc Hồng Yến là một tộc lớn trong Thiên An thành,vợ của tộc trưởng tộc Hồng Yến này chính là em gái của thành chủ Thành Thiên An,nhưng mà hình như thành chủ đại nhân kia luôn không vừa mắt với tộc Hồng Yến có vẻ như ông ta rất lo lắng việc thế lực của tộc Hồng Yến lúc này đang lớn mạnh có thể ảnh hưởng đến quyền lực của ông ta,gia chủ của tộc Hồng Yến đương thời là Hồng Yến Hoàng là một người văn tài võ lược vô cùng xuất chúng,thành chủ đại nhân ba lần bảy lược tìm cách chèn ép tộc Hồng Yến đều là do ông ta chèo chống mà qua được ,không biết lần này là vì sao mà ông ta lại bị thương nặng đến nổi trong tộc không ai có thể trị được phải nhờ đến một ngoại nhân như ta đây?,về chuyện này đệ có suy nghĩ gì không?

Thiếu niên suy nghĩ một thoáng lát sau liền nói

-đệ thấy chuyện này nhất định có vấn đề bên trong,thực lòng mà nói đệ không muốn tỷ đến xem bệnh cho tộc trưởng của Hồng Yến tộc đâu,chuyện tranh đấu của những kẻ mưu mô kia tỷ không chen chân vào là tốt nhất,nhưng mà Hồng Yến Hoàng kia cũng là một anh hùng có khí khái nếu để ông ta cứ thế mà chết thì cũng có chút đáng tiếc,đây là việc của tỷ nên để tỷ quyết định thì hơn,nếu tỷ định đi đến Tộc Hồng Yến một chuyến thì ngày mai đệ sẽ thu dọn rồi theo tỷ một chuyến.

Tiểu y sư không vội trả lời ngay cô dường như đang suy tính gì đó,đắn đo một hồi cô nói

-Hồng Yến Hoàng quả là một nhân vật anh hùng,tỷ và con gái ông ta lại có chút giao tình,lần này dù tỷ không nguyện ý cũng nhất định phải đến tộc Hồng Yến một chuyến,đệ thu xếp một chút đi ngày mai chúng ta sẽ lên đường.

-vậy được rồi bây giờ đệ cần phải vào rừng một chuyến ,tu vi của đệ sắp có đột phá rồi đệ cần phải đến một nơi thanh tĩnh để tu luyện,sáng mai đệ sẽ về sớm cùng đi với tỷ,tỷ ở nhà có gì cứ bảo tiểu kim giúp đỡ,nó ăn không ngồi rồi mãi cũng đến lúc để nó vận động một chút rồi.

Tiểu y sư nghe thiếu niên nói xong gương mặt liền hiện lên nét bất ngờ,cô nói

-tu vi của đệ sắp đột phá rồi à?rốt cuộc đệ đã tu luyện công pháp gì mà bản thân mới chỉ là võ đồ đã có thể ung dung đánh bại được yêu thú nhị cấp,bây giờ đệ hẵn là sắp đột phá đến võ giả rồi nhỉ không biết là sau khi đột phá thực lực của đệ sẽ tăng đến đâu nữa,tỷ thực sự mong chờ đấy.

Nghe lời khen từ tiểu y sư thiếu niên liền cười gượng vài cái,hắn khiêm tốn nói

-công pháp đệ tu luyện là do một kỳ nhân đến từ ngoại giới truyền xuống rất khác biệt với cách tu luyện của bọn tỷ,công pháp của đệ vô cùng khó tu luyện đệ cũng đã cho tỷ thử tu luyện qua nhưng dường như tỷ không thích hợp để đi theo con đường này,đệ vẫn còn một công pháp khác nhưng tu luyện rất khổ cực,cho tỷ tu luyện đệ quả thực không nỡ,mà dù gì thì cách tu luyện của tỷ hiện tại cũng đã rất tốt rồi nếu tỷ không phải chỉ chuyên tâm cho luyện dược thuật thì đệ tin tỷ đã sớm đạt đến cảnh giới võ sĩ rồi.

-nào có đâu chứ võ sĩ là một đẳng cấp vô cùng cao thâm có thể coi là bước vào hàng ngũ những người siêu việt nhân loại rồi,đệ xem trong Thành Thiên An được bao nhiêu võ sĩ chứ chẳng phải còn chưa đến một nghìn hay sao,điều này đủ thấy độ khó khăn khi tu luyện đến cảnh giới đó là lớn như thế nào,tỷ tỷ chỉ là một dược sư quả thực không dám mơ đến những điều xa vời đó,với tỷ được như hiện tại là tốt lắm rồi.

Thiếu niên biết tiểu y sư lòng chẳng cầu tranh đấu với thiên hạ chí hướng cũng không đặt ở những nơi cao vời vậy nên hắn cũng chẳng thúc ép gì cô,nếu cô chỉ thích nghiên cứu dược lý vậy thì để hắn trở thành tấm khiên bảo hộ cô vậy,thấy thời gian cũng không còn sớm thiếu niên liền nói

-vậy thôi đệ đi vào rừng một chuyến nhé ,tỷ ở nhà cẩn thận có gì nhắn tiểu kim đi tìm đệ ,nó sẽ biết đệ ở đâu,tạm biệt tỷ nhé.

-tạm biệt đệ.

.