Hàn Thiên Ký

Chương 70: Ta Xin Lỗi

Hàn Thiên tuyệt vọng đến gần tiểu y sư,nàng lúc này bộ dáng sao mà xinh đẹp đến thê lương,Hàn Thiên dường như chẳng còn nhìn thấy gì cả ,trong mắt hắn lúc này chỉ có mỗi mình nàng,hắn ngồi xuống ôm nàng dậy,vén lại tóc mái cho nàng.

Sắc mặt của tiểu y sư lúc này tái nhợt đến cực điểm,toàn bộ thân thể nàng đều có máu tụ dưới da,hình thành những vết bầm nhỏ như phát ban,hơi thở thoi thóp cực độ,Hàn Thiên thấy nàng như thế sự bất cam trong lòng liền được đẩy lên đến đỉnh điểm.

hắn ôm nàng vào lòng trên tay liền xuất hiện một lọ đan dược,hắn lấy trong đó ra ba bốn viên thuốc nhỏ màu đỏ tía rồi đưa cho nàng uống,giọng mất bình tĩnh cực độ nói.

-tỷ tỷ ,tỷ mau uống đan dược này đi,nó là đan dược chữa thương cực phẩm mà ta tìm được,đan dược này do một người rất là lợi hại để lại,tỷ uống nó rồi sẽ không sao đâu,tỷ sẽ không sao đâu…

Tiểu y sư lúc này dường như đã tỉnh dậy nàng thấy Hàn Thiên đang ôm nàng,vòng tay chắc chắn và ấm áp của hắn khiến nàng vẫn an tâm như ngày nào,nàng nhìn lên ngực hắn,những vết thương kia sớm đã biến mất từ lúc nào ngay cả chút sẹo cũng không có,tiểu y sư lúc này lại khẽ mĩm cười một nụ cười mãn nguyện,giọng nàng yếu ớt nói.

-công pháp thật là thần kỳ,ngay cả vết thương nặng như thế cũng có thể mau chóng lành lại,quả thực làm tỷ không còn phải lo lắng…

Hàn Thiên nhìn nụ cười mãn nguyện của nàng nội tâm bất giác đau đớn.

-tại sao tỷ lại ngốc như thế? Tự làm tổn thương mình tỷ làm như thế còn khiến ta đau hơn bị tỏa cốt xích kia đâm qua người gấp trăm lần tỷ có biết không?

Tiểu y sư yên lặng nhìn lên gương mặt của Hàn Thiên,thời gian trôi qua hắn cũng đã thay đổi quá nhiều ,nàng thoáng không còn nhận ra hình bóng năm nào của hắn nữa rồi,khuôn mặt ấy góc cạnh sắc nét,ngũ quan tinh tế mắt sắc nhưng ưng ,mày kiếm mũi cao,môi hồng răng trắng,rõ ràng là anh tuấn đến mức khiến người ta mê mẫn,từ rất lâu rồi nàng đã không nhìn thẳng vào mặt hắn như thế,nhiều khi nàng thấy ghen tỵ với Hồng Yến Linh với Túc Chi vì họ có thể nói thẳng ra tâm trạng của mình,còn nàng thì chỉ có thể mãi giấu nó đi.

Từ lúc ban đầu nàng đã không biết cảm giác của nàng với Hàn Thiên là gì?,mãi cho đến khi gặp Hồng Yến Linh rồi nhiều nhiều nữ nhân khác đối xử đặc biệt với Hàn Thiên ,nàng mới biết cảm giác của mình,thì ra nàng cũng như họ cũng đã có tình cảm đặc biệt với hắn mà nàng còn chẳng hay.

Thì ra Hồng Yến Hương luôn nói đúng,Hàn Thiên hắn quá ưu tú quá xuất sắc,nói nàng không đồng ý sự theo đuổi của Hồng Yến Đông chi bằng nói nàng không dám thổ lộ với Hàn Thiên cho xong,nàng cứ mãi trốn tránh sự thật này,nàng tự ti nàng mặc cảm,Hàn Thiên tốt với nàng bao nhiêu nàng càng không dám đến gần hắn bấy nhiêu,vì nàng có thể cho hắn được điều gì chứ?.

Nhưng mà kêu nàng từ bỏ hắn thì nàng lại không làm được,từng lời nói,từng hành động,từng nụ cười,từng điều mà hắn làm cho nàng nàng đều chẳng quên,chẳng bỏ xuống được,nàng chưa từng cố gắng tu luyện võ đạo nhưng hai năm qua nàng đã khắc khổ đến đâu kia chứ?,tất cả chỉ vì một ngày nào đó nàng có thể sóng vai cùng hắn,để nàng có thể tự tin chấp nhận tình cảm của bản thân đối với hắn.

Câu hỏi bao lâu nay,bí ẩn mà nàng muốn biết bao lâu nay,sự thật mà nàng muốn biết hơn cả thân thế của Hàn Thiên đó chỉ có một,rốt cuộc đối với hắn,nàng là gì?,khẽ nhìn ngắm hai hàng lệ từ khóe mắt của hắn nàng liền nhận ra hắn vốn chưa bao giờ khóc,hắn từng nói với nàng giọt lệ của nam nhân còn nặng hơn cả cái quỳ gối,hắn vì nàng mà rơi lệ đủ thấy đối với hắn vị trí của nàng trong lòng hắn cao đến nhường nào?,chỉ là nàng vẫn muốn biết hắn nghĩ gì về mình.

Nàng muốn đưa tay chạm vào mặt hắn nhưng mà chẳng hiểu sao đôi tay nàng lại không nghe lời đến thế ,mới khẽ giơ lên cao đã không thể nhích thêm được chút nào.

Hàn Thiên nhanh chóng cầm lấy tay nàng áp lên mặt hắn,từng góc cạnh ấy từng biểu cảm ấy khiến nàng cảm thấy lưu luyến cuộc sống này cực độ,nước mắt của nàng cũng khẽ chảy dài,từng ấy thời gian đối với nàng quá đẹp,quá hoàn mĩ nàng không muốn mất nó,nhưng mà nàng không phải Hàn Thiên,không thể có năng lực hồi phục thần kỳ như hắn,kinh mạch đã bị hủy hoàn toàn làm sao có thể chữa lành ngay được chứ?,nó không giống như bị người ta đánh đứt đi vài đoạn dù không tu luyện được nhưng vẫn còn sống,kinh mạch đã bị tổn thương toàn bộ,lúc này dù là thần tiên cũng khó cứu.

Tiểu y sư trìu mến nhìn thật kĩ Hàn Thiên ,nàng muốn nhớ mãi gương mặt này của hắn,nàng muốn biết trong lòng hắn nàng có vị trí thế nào?,tĩnh lặng trong giây lát nàng hỏi.

-tỷ tỷ còn một tâm nguyện cuối cùng mong đệ thành toàn.

Hàn Thiên trên mặt thoáng hiện nét hoảng loạn cực kỳ hiếm thấy.

-tỷ nói gì thế ? ta đã cho tỷ dùng liệu thương đan dược của bậc đại năng giả để lại,tỷ nhất định sẽ không sao đâu,bây giờ ta sẽ đưa tỷ rời khỏi đây đến nơi tu luyện của ta,ở nơi đó có linh khí cực kỳ nồng đậm có đủ các loại linh dược tiên thảo,ta nhất định sẽ cứu được tỷ.

.

ta.

Những câu cuối cùng tâm trạng của Hàn Thiên đã bấn loạn hẵn lên,trong cuộc đời của hắn những chuyện như thế này chính là thứ mà hắn không muốn chứng kiến nhất thế mà trời già lúc nào cũng trêu đùa hắn,lão cho hắn thiên phú cao ngất,cho hắn kỳ ngộ chí tuyệt cổ kim,cho hắn lực lượng hùng mạnh nhưng mà cuối cùng lại lấy đi những người mà hắn yêu thương nhất,lực lượng hùng mạnh để mà làm gì?thiên phú cao,kỳ ngộ tốt để mà làm gì?,cuối cùng lại chẳng thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ.

Hàn Thiên rốt cuộc đã hiểu được ý nghĩa của sức mạnh,hắn luôn truy cầu đại đạo ở phía trên trong khi nhìn xuống phía dưới hắn lại chẳng còn gì,có lẽ từ ban đầu con đường của cường giả đã là như thế,luôn phải kề cận với những nguy cơ phải mất đi người thân,người càng mạnh kẻ thù càng nhiều,người thân càng gặp nguy hiểm,Hàn Thiên hắn ngày xưa tu luyện vì muốn có sức mạnh đập tan mọi bất công áp bức trên thế gian này,sau đó hắn lại nhận ra hắn vì mục tiêu lớn đó mà mất đi cái gia đình nhỏ của hắn,huynh đệ bằng hữu,hồng nhan tri kỷ từng cái lần lượt mất đi.

Hàn Thiên muốn bảo vệ thế giới lớn trong khi gia đình nhỏ của hắn còn lo chưa xong,họ chẳng phải cũng là một phần trong thế giới đó hay sao?,thì ra sức mạnh của hắn từ ban đầu chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất mà hắn vốn đã lầm tưởng bấy lâu nay.

kể từ ngày đầu tiên hắn đã muốn trở thành kẻ mạnh nhất mà không cần biết đến bản ngả bên trong của chuyện đó,đến bây giờ khi tiểu y sư vì hắn mà phải hi sinh thân mình,hắn mới hiểu thì ra hắn muốn trở thành kẻ mạnh nhất không phải vì bản thân hắn mà là vì để bảo vệ những người mà hắn yêu thương nhất,hắn là một kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, lý nào mà nội tâm hắn lại chấp nhận chuyện hắn phải cố gắng vì ai đó kia chứ?.

Nhưng rồi gạt bỏ hết sự kiêu ngạo ấy xuống hắn chợt nhận ra trong lòng hắn vị trí của người thân lúc nào cũng đứng trên mọi thứ,nếu lúc này cho hắn một lựa chọn,lựa chọn giữa tính mạng của tiểu y sư và toàn bộ tu vi lúc này của hắn,hắn sẽ không ngần ngại chọn cái đầu tiên,tiếc một nổi lúc hắn hiểu ra điều này đã quá muộn,hắn hận bản thân tại sao lại không quyết đoán đến vậy,lý ra hắn phải tính toán xa hơn,tiểu y sư là một người lương thiện,dù cho nàng được bảo hộ an toàn,nàng cũng có thể sẽ vì người khác mà gặp nguy hiểm,bảo y hộ thân cũng thế mà hoa chi phong sát trận cũng thế,quyết định vẫn là của tiểu y sư,Hàn Thiên tính toán trăm đường rốt cuộc lại không tính đến điểm này,lý ra hắn đã phải giữ nàng cạnh hắn,hay là chí ít hắn cũng nên bình bình lặng lặng mà ở cạnh nàng như nàng mong muốn.

Tiểu y sư vốn chẳng thích tranh đua với đời,nếu không có hắn,nàng có thể yên bình sống ẩn dật,nếu không có hắn,khi Thiên An thành này dị biến nàng vẫn có thể không chút vướng bận bỏ đi đến một nơi thật xa,nếu không có hắn tiểu y sư sao phải cố làm những việc mà nàng không thích như là tu luyện võ cảnh,hay là bày kế đánh trận kia chứ?,chung quy cũng vì sự xuất hiện của Hàn Thiên hắn đã đẩy tiểu y sư đi đến hôm nay,nếu ngày đó Hàn Thiên hắn không lưu luyến nàng như vậy,nếu ngày đó hắn không vấp phải ánh mắt thiện lương ấy thì bây giờ hắn đã chẳng phải tiếc hận thế này,hắn vẫn nên là hắn,là một tên độc hành không có gì vướng bận,vì có lẽ số mệnh của hắn từ đầu đã thế,những người thân của hắn rồi sẽ vì hắn mà bị liên lụy,kẻ cuối cùng còn sống sao cứ luôn là hắn?,hắn ghét việc hắn còn sống sau mỗi trận chiến lớn,vì sau đó hắn sẽ luôn phải ôm nổi day dứt vì những người đã chết.

Nước mắt ân hận cùng bất cam lăn dài trên hai má của Hàn Thiên tiểu y sư quả thực không muốn thấy hắn như thế,nàng điềm nhiên nói.

-đệ không cần phải quá bi thương như vậy,hai chúng ta đều là người học y,cả đệ và tỷ đều hiểu được vết thương của tỷ thật sự chẳng thể cứu được nữa rồi,những đan dược kia của đệ quả thực rất thần kỳ,tỷ cũng phải cảm tạ người đã để lại chúng cho đệ vì chúng giúp tỷ có thêm thời gian để nói với đệ mấy lời cuối cùng như thế này.

-tỷ tỷ sắp không ổn rồi đến lúc này tỷ tỷ chỉ muốn biết một điều thôi,trong lòng đệ tỷ tỷ có vị trí thế nào?.

.

Hàn Thiên khẽ lau đi dòng lệ,khuôn mặt cố nở một nụ cười khó coi nói.

-trong lòng ta tỷ tỷ là người quan trọng nhất,quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác trên đời này,ta có thể từ bỏ mọi thứ cùng tỷ sống bình đạm ở một nơi yên tĩnh nào đó như tỷ muốn cả đời,vậy nên xin tỷ đừng đi…

Tiểu y sư cũng cố nở một nụ cười thỏa nguyện,nàng cười tươi như ho, xinh đẹp động lòng người,ước nguyện sau cùng cũng đã được đáp ứng nàng quả thực chẳng còn gì phải luyến tiếc.

-trong lòng tỷ đệ cũng quan trọng hơn tất thảy,tỷ đã hứa không để Phí Nhất Nam động vào mình thì nhất định sẽ thực hiện được,thực sự mà nói tỷ tin tưởng đệ có thể cứu tỷ,nhưng mà xo với sự sợ hãi khi đệ bị Phí Nhất Nam giết thì chuyện ta có tin tưởng hay không cũng không còn quan trọng nữa,Phí Nhất Nam đã quyết định giết đệ rồi,dù tỷ có làm gì cũng không thể vãn hồi được,tỷ tỷ chỉ có thể dùng đến hạ sách cuối cùng này để gây tổn hại lớn cho hắn,chỉ cần hắn chết cho dù tỷ có chết sau đó,cho dù đệ có chết sau đó,tỷ cũng sẽ không phải hổ thẹn khi gặp đệ dưới suối vàng,nhưng may mắn thay đệ vẫn lành lặn không chút thương tổn nào làm tỷ quả thực an tâm vô cùng,đệ hãy hứa với tỷ tỷ,sau này nhất định phải sống cho thật tốt ,đừng nhớ tỷ quá lâu,hãy tìm một cô gái nào đó thật tốt với đệ,người cũng có tiếng nói chung với đệ,người ở cùng thế giới với đệ,người mà đệ cũng yêu thương,hãy sống thật vui vẻ bên người đó,bảo vệ người đó như đệ vẫn thường làm với tỷ,tỷ tỷ là người bạc phận không thể cùng đệ bước tiếp khoảng thời gian tươi đẹp này nữa rồi,vậy nên mong đệ hứa với tỷ đệ phải sống thật tốt nhé…

Hàn Thiên nước mắt lại chực tuôn rơi,thứ ở hiện tại không nắm bắt thứ ở tương lai xa xôi mù mịt như thế còn nói đến làm gì?,Hàn Thiên nắm lấy tay tiểu y sư ,luồn linh lực cuồn cuồn như sơn hà đại hải mang theo sinh lực lớn lao liên tục được quán nhập vào người tiểu y sư,Hàn Thiên học y chưa lâu,ngoài chuyện này ra hắn quả thực chẳng còn biết làm điều gì khác nữa.

Tiểu y sư khó nhọc nói.

-đệ không cần phải lãng phí lực lượng của mình nữa,tỷ tỷ đã không thể cứu được nữa rồi,đệ nên giữ lại lực lượng để đối phó với Phí Đại Hùng thì hơn.

Hàn Thiên cực độ bất cam nói.

-không ,ta nhất định có thể cứu được tỷ,ta có di hồn đại pháp,có thể bảo lưu ý thức của tỷ ở trong kim đan vô thức của ta,đợi sau này ta tìm được thân thể thích hợp sẽ hồi sinh cho tỷ ,tỷ nhất định sẽ không sao đâu mà.

.

Tiểu y sư siết chặt tay Hàn Thiên lắc đầu nói.

-không cần phải như thế,tỷ không muốn trở thành người khác,tỷ không muốn phải sống lại nhờ cơ thể của người khác,tỷ không muốn tỷ không còn là chính mình nữa,đệ từng nói với tỷ chết không đáng sợ,sống mà không vui vẻ mới đáng sợ,tỷ muốn hình ảnh của tỷ trong tâm trí của đệ vẫn vẹn nguyên như ngày nào,như thế là tỷ đã sống mãi rồi,.

.

à tỷ nhớ là còn vài điều chưa nói với đệ nữa,trong những hài tử mà chúng ta thu nhận Hồng Nhạn là cô bé có thiên phú y thuật cao nhất,đệ hãy sắp xếp giúp muội ấy tiếp quản lại nơi này của chúng ta,còn những hài tử khác đệ xem đứa nào giỏi việc gì thì hướng cho chúng phát triển theo đường đó,bản thân đệ cũng nên hướng đến những mục tiêu lớn hơn đừng mãi ở trong cái Thiên An thành nhỏ bé này nữa…dù tỷ có chết đi nhưng xin đệ đừng mang theo thù hận bên mình,đệ la một con người thiện lương xin đệ đừng đánh mất nó vì những mất mát mà đệ gặp phải,con đường sau này của đệ sẽ rất phi phàm, đệ sẽ có nhiều kẻ thù nhưng mà nếu đệ bị xoáy vào vòng thù hận thì cuộc sống của đệ sẽ không còn được vui vẻ khoái hoạt nữa, vậy nên mong đệ đừng mang theo thù hận bên mình…còn nhiều nhiều điều nữa mà tỷ muốn nói với đệ ,nhưng mà có vẻ như thời gian của tỷ sắp hết rồi …đệ mau ghé tai sát xuống đây tỷ tỷ vẫn còn một chuyện cuối cùng nữa muốn nói cho đệ biết.

Hàn Thiên chầm chậm cuối người xuống,hơi thở yếu ớt của tiểu y sư đã vang vãn bên tai,sự bất cam trong lòng của hắn đã lớn đến cực điểm,nàng không muốn hắn ôm thù hận,nhưng nàng lại ra đi bỏ lại mình hắn cô độc,nàng lại nói hắn không nên ôm hận rốt cuộc thì làm sao hắn mới không hận được đây?.

Nước mắt Hàn Thiên khẽ nhỏ từng giọt lên chiếc cằm nhợt nhạt của tiểu y sư,hắn đang đợi nàng nói điều cuối cùng với hắn,tiểu y sư khẽ dùng lực ôm Hàn Thiên,câu nói cuối cùng này nàng đã muốn nói từ nửa năm trước,nhưng mãi vẫn chưa thể nói được,hôm nay nếu nàng còn không nói chỉ sợ đời này nàng cũng không còn cơ hội để nói nữa,vậy nên giọng nàng ôn nhu cực độ chậm chậm như gió phất vào tai Hàn Thiên.

-trong lòng của tỷ đệ cũng là thứ quan trọng nhất.

.

lời cuối cùng mà tỷ muốn nói đó là…tỷ yêu đệ.

Lời vừa dứt tiểu y sư liền khẽ xoay đầu Hàn Thiên lại rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn,nụ hôn cuối cùng,cũng là nụ hôn từ biệt,là món quà cuối cùng mà nàng tặng cho Hàn Thiên,cũng là luyến tiếc cuối cùng của nàng,tình yêu của nàng đối với hắn chỉ có thể đến đây thôi.

Đôi tay tiểu y sư khẽ buôn lơi,nàng cứ như thế mà nhắm mắt nằm lẵng lặng trong lòng Hàn Thiên,tim Hàn Thiên khẽ nhói lên như bị cái gì đó đâm vào ,đôi mắt của hắn mở to cực độ ,đôi mắt với cái nhìn uy nghiêm như bao lần nay cũng chỉ như một đôi mắt phàm phu tầm thường,cực kỳ vô hồn và trống trãi,hắn không nói cũng chẳng muốn nói nữa,hắn không làm gì cả vì hiện tại hắn cũng chẳng biết hắn nên làm gì,thời gian đối với hắn như ngừng lại,ngay cái lúc đôi mi tiểu y sư khẽ nhắm linh hồn của hắn dường như đã chết mất một nửa rồi,Hàn Thiên cứ ôm thi thể của tiểu y sư ngồi yên lặng ở đấy mặc cho mọi thứ xảy ra xung quanh.