Hàn Thiên Ký

Chương 75: 75: Vượt Qua

Ba ngày nữa lặng lẽ trôi qua ,chuyện Hàn Thiên đã tỉnh lại đã là chuyện mà ai của Hồng Yến gia cũng biết,bất quá vẫn chưa có ai thực sự gặp được hắn ngoài một vài người có thân phận lớn trong Hồng Yến gia như Hồng Yến Linh hay Hồng Yến Hoàng.

Suốt ba ngày nay Hàn Thiên không khi nào ngừng nghĩ về tiểu y sư,trong hàng ngàn cơ hội mà hắn đặt ra hắn đều có thể sẽ cứu được nàng,nhưng mấu chốt của vấn đề là ở nàng,nàng tin tưởng hắn nhưng vẫn chưa hoàn toàn,hắn đã giấu nàng quá nhiều điều,đến tận cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin vào bản thân nàng ,nàng muốn giải quyết vấn đề đó theo cách của nàng,như nàng đã nói nàng tin tưởng Hàn Thiên hắn nhưng nếu đem xo sánh sự tin tưởng đó với sự lo lắng của nàng cho hắn thì cái sau đối với nàng vẫn lớn hơn.

Hàn Thiên đã làm tốt rất nhiều điều nhưng mà việc xây dựng lòng tin nơi hắn và tiểu y sư hắn lại chưa làm được,đâu đó trong thâm tâm tiểu y sư vẫn còn một khoảng cách nhất định với hắn,hắn không cứu được nàng là do hắn chưa đủ năng lực xoay chuyển càn khôn,nhưng nếu tất cả đều đồng lòng như một đó đã là một chuyện khác.

Giờ thì nàng ấy cũng đã bỏ hắn mà đi rồi,hắn sẽ dằn vặt sẽ nhớ nàng rất nhiều,chẳng biết khi nào hắn sẽ nguôi ngoai được mất mát này,chỉ biết ba ngày nay tâm tình của hắn không hề ổn định chút nào,hắn luôn nhớ về nàng,hắn luôn tự trách bản thân,hắn phải làm gì đó để tâm trí hắn bình ổn lại.

Lầm lũi đi ra khỏi phòng,Hàn Thiên bước thẳng ra hậu viên,mấy ngày dưỡng thương tình trạng cơ thể hắn đã không còn gì đáng lo ngại nữa,lúc này đang là nửa đêm đa số người của Hồng Yến gia đều đã đi ngủ cả,Hàn Thiên yên lặng đi đến một gốc cây tùng nhỏ trong hậu viên,nhìn vào gốc cây Hàn Thiên liền cười tự giễu nói.

-vốn nghĩ đã có thể bỏ được ngươi,đời này sẽ không bê tha như đời trước nữa,nhưng mà thật không ngờ cuối cùng vẫn chỉ có ngươi là người bạn bền lâu nhất với ta.

Nói đoạn Hàn Thiên liền bới đất dưới gốc cây lên,ở dưới đó có ba vò rượu lớn loại mười cân,những vò rượu này là hai năm trước lúc hắn và tiểu y sư mới chuyển về đây hắn đã âm thầm đi ủ rồi chôn ở chỗ này,vốn nghĩ những lúc chè chén với bằng hữu vui vẻ liền sẽ lấy ra dùng ,không ngờ lúc này lại phải đào chúng lên trong tâm trạng buồn đau như thế này.

Hàn Thiên lấy trong huyền thiên giới ra một cái hồ lô nhỏ dài hơn một gang tay cùng một cái gào nhỏ làm bằng thân trúc,chầm chậm mở nắp hũ rượu gần hắn nhất ra, mùi hương nồng nàn pha chút vị ngọt liền mãnh liệt xộc vào mũi hắn,hương thơm này rất lâu rồi hắn mới có thể ngửi lại,loại liệt tửu thế này Đại Thiên Giới rất hiếm thấy,Hàn Thiên chầm chậm mút từng gào từng gào rượu đổ vào hồ lô trên tay hắn,hắn cứ chầm chầm đổ như thế,cái hồ lô nhỏ vốn tưởng là không thể chứa được bao nhiêu rượu không ngờ lại có thể đổ hết được cả ba vò rượu mười cân vào mà không đầy.

Nhìn kỹ lại trên thân cái hồ lô này không ngờ lại có rất nhiều hoa văn màu vàng nhạt dường như biểu diễn thành một cái pháp trận nhỏ nào đấy,Hàn Thiên hái trái bầu hồ lô này trên một cái dây leo khá bất phàm trong một di chỉ nọ,vốn nghĩ nó cũng chỉ như bao cái hồ lô bình thường khác nhưng không ngờ bản thân nó lại cứng rắn vô cùng,có thể chịu được bảo khí cai giai chém vào mà không hề hấn gì,Hàn Thiên bât chợt nhớ đến điển tích Thái Thượng Lão Quân hái hồ lô luyện thành vật chứa tiên đan,bất chợt nổi hứng vẽ lên trái bầu hồ lô mới có kia một cái pháp trận không gian nhỏ,có thể lưu được vật phẩm vào một căn phòng rộng khoảng ba thước vuông bên trong trái hồ lô,tuy nói không gian đó chẳng là gì so với túi càn khôn hay huyền thiên giới nhưng mà đem đi chứa rượu thì có chứa thêm mấy chục hũ rượu loại mười cân này nữa thì củng chả có vấn đề gì,hơn nữa mùi vị còn có thể được bảo lưu rất kỹ lưỡng,dùng cái hồ lô này đựng rượu chính là chuẩn bài nhất rồi.

Hàn Thiên để vỏ hũ rượu qua một bên sau đó lấp đất lại,trăng thanh gió mát tức cảnh sinh tình,Hàn Thiên lại chợt nhớ đến những đêm hắn cùng tiểu y sư ở dưới ánh trăng này trò chuyện nhân sinh,tiếc là lúc này cảnh còn người mất,cảm giác đêm nay sao mà lại đằng đẵng thê lương đến như vậy kia chứ?.

Hàn Thiên đề thân nhảy lên nóc một tòa đình viện gần đó,sau mấy ngày chấn chỉnh tòa đại sảnh ở y quán này cũng đã được sửa xong,ngoài đường lớn cảnh sắc cũng đã có chút sinh khí trở lại,một trận tai kiếp của Thiên An Thành coi như đã trôi qua.

Trong viện dường như vẫn còn người thức,Hàn Thiên đánh mắt về hướng phát ra tiếng động,thật không ngờ Vũ Vệ đến giờ này vẫn còn thức luyện công,hắn chăm chỉ như thế nếu không phải thiên phú hơi hạn chế ,ngộ tính cũng không cao mấy thì có lẽ lúc này hắn cũng đã là một nhân vật hào kiệt trong giới trẻ ở Thiên An thành rồi,lưỡng cực đồng nguyên công của hắn những bước đầu vẫn tu luyện giống hệt Hàn Thiên,cũng là cường thân để luyện cơ nhục,cố mạch để tăng độ mạng mẽ của kinh mạch,cường cốt để tăng khả năng chịu được công kích mạnh với cường độ cao,cuối cùng là đến biến thân,đạt được trạng thái thân thể mới siêu việt tất cả những người đồng cấp,Hàn Thiên sau khi tu luyện thành công cảnh giới cường cốt kỳ sẽ đạt thành kim thân vô thượng,Vũ Vệ khả năng sẽ đạt được thiết thân kim cang bất hoại hoặc ngân thân tị thủy hỏa,nếu hắn có thể may mắn đạt được ngân thân tiền đồ của hắn cũng chính là không thể hạn lượng,ngân thân công năng cực kỳ lợi hại,tứ phương vạn đạo lãnh phong dù là âm ma lãnh hỏa âm hàn cực độ,hay thiên gia hỏa diễm thiêu tẫn vạn vật,nếu tu vi không đủ cũng khó thương tổn nổi vũ vệ.

Khi đạt được biến thân thuật là cái căn bản nhất để tu luyện thần thông thuật,người luyện thể sẽ bước vào giai đoạn thứ hai thần thông nhập thể,đây cũng chính là thiên thứ hai trong tứ thiên luyện thần thể của Hàn Thiên,thần thông thuật chính là những khả năng kinh thiên động địa mạnh hơn võ kỹ hay tiên thuật một khoảng dài,do thần thông thuật có uy năng qua lớn vậy nên mới cần rèn luyện thân thể mạnh mẽ cực độ để chống chịu được với sức mạnh mà thần thông thuật phản chấn lại thân thể.

Vũ Vệ có vẻ như sau hai năm cố gắn cũng đã có bước tiến lớn trong tu luyện,nhìn khí tức này có vẻ như tu vi luyện khí của hắn đã là thoát thai kỳ,tu vi luyện thể hẵn là cũng đã mới đột phá được cố mạch tiểu cảnh giới rồi,lúc này hắn hẵn là đã có thực lực võ sĩ giai đi.

Hàn Thiên hớp một ngụm rượu,vị nồng nàn quen thuộc này quả thực giống hệt như ngày nào,hơi men xộc lên mũi làm mũi hắn có chút cay cay,nếu tiểu y sư cũng thấy được cảnh Thiên An thành bình yên như thế này được thì tốt quá,Hàn Thiên vừa uống rượu vừa nhìn cảnh đêm,từng kỹ niệm ngày xưa lại chợt ùa về,bất giác có tiếng người gọi văng vẳng phía dưới,nhìn xuống thật không ngờ lại là Hồng Yến Linh,cô nàng này đã thừa nhận mình có tình cảm với Hàn Thiên hắn,chuyện cô tìm hắn cũng chẳng có gì lạ bất quá,đối với cô nàng tiểu thư này Hàn Thiên hắn chỉ xem cô như một người bạn,từ khi tiểu y sư mất có vẻ như Hàn Thiên vẫn chưa thể chấp nhận thêm được tình cảm từ người khác nữa,có vẻ như hắn cần thời gian,rất nhiều thời gian để cảm nhận xem một ai đó có hợp với hắn hay là không.

Hồng Yến Linh cũng là một cô gái tốt,nhưng mà giữa hai người hẵn chỉ nên có quan hệ bạn bè động viên nhau cùng phát triển mới là hợp lý nhất,Hàn Thiên hắn không thích hợp để làm người luôn ở bên cạnh bỏ thời gian ra chăm sóc cho nàng,chí hướng của hắn ở những nơi càng lớn lao hơn,nếu có thể hắn sẽ cho cô nàng biết tâm ý của hắn,trên đời này không thiếu nam nhân tốt ,hẵn là sẽ luôn có ai đó nguyện ý ở bên cạnh chăm sóc cô nàng cả đời,Hàn Thiên hắn khả năng chưa đủ ,chuyện của tiểu y sư đã cho hắn rõ một điều,hắn không thể ôm được mọi thứ trong tay,Hàn Thiên hắn phải cân đối giữa chuyện tăng cường thực lực và những mối quan hệ khác trong cuộc sống,nhi nữ tình trường đối với hắn lúc này có vẻ là quá xa xỉ.

Hồng Yến Linh thấy Hàn Thiên ở trên cao liền sẵn giọng nói.

-vết thương vừa khỏi ngươi đã một mình đi uống rượu rồi sao?,tâm trạng đã tốt hơn chưa?,ta lên đó ngồi cùng với ngươi nhé?

Hàn Thiên khẽ phủi bụi một chổ kế bên hắn coi như là đồng ý cho Hồng Yến Linh lên trò chuyện,cô đến ngồi gần hắn,nhưng hắn cũng chả biết nói gì chỉ lẳng lặng ở một bên uống rượu ngắm sao,Hồng Yến Linh cũng biết tâm trạng của Hàn Thiên đang rất tệ,cô cũng chẳng biết phải an ủi hắn thế nào nên cũng chỉ lẵng lặng ở một bên quan sát hắn.

Nàng biết Hàn Thiên hai năm rồi,thời gian qua làm hắn đã thay đổi khá nhiều,hắn lúc này đã cao gần năm thước rưỡi,nàng bây giờ chỉ đứng đến mũi hắn,gương mắt ngày đó còn có chút nét non nớt của thiếu niên thì lúc này đã có những góc cạnh chết người,từ đôi mày ánh mắt,sống mũi đôi môi,mọi thứ đều hoàn mỹ như vậy, sắc nét như vậy,hắn quá chói sáng,chói sáng đến mức khiến nàng tự nguyện lao vào,tóc hắn khá dài,dài đến tận chấm lưng, phía trước chia làm hai mái ẩn ẩn che đi bớt quan mang trên đôi mắt của hắn,phía sau lại được buộc đơn giản bằng một sợi dây cỏ nhỏ,nhìn khá đơn sơ nhưng mà từng sợi từng sợi tóc đều không hề rối loạn,gió khẽ lướt qua người hắn mái tóc ấy liền khẽ lay động tạo cho hắn một nét phong trần khó tả,dưới ánh trăng đêm thiếu niên uống rượu cảnh sắc khiến bao thiếu nữ phải xiêu lòng.

Hồng Yến Linh bất giác đã bị thất thần trong chốc lát,nàng luôn muốn được nhìn hắn thật gần như thế này,nét lạnh lùng trầm tư của hắn ,nụ cười rạng rỡ của hắn ,khí thế hào hùng của hắn,từng thứ từng thứ đều cuốn hút nàng,hắn quá nổi bật nàng chẳng dám mơ nhiều,thời gian tươi đẹp này của nàng nếu dùng để ở bên cạnh hắn,động viên hắn khiến hắn được sống vui vẻ,dù nàng chẳng thể được hồi đáp nàng cũng vẫn mãn nguyện.

Hồng Yến Linh biết Hàn Thiên là đang uống rượu,nhưng chỉ một cái bầu rượu nhỏ như thế mà hắn đã uống hết năm sáu ngụm lớn mà vẫn chưa hết bất giác nàng sinh lòng hiếu kỳ nói.

-rượu trong hồ lô của ngươi là gì vậy? tại sao lại uống mãi không hết?.

Hàn Thiên khẽ nhìn nàng khóe môi hắn chầm chậm nhếch lên một đường cong,trong đó có nét lãnh tĩnh,có nét buồn bã cũng có cả nét thú vị trước những câu hỏi của nàng,Hồng Yến Linh bất giác đỏ mặt,Hàn Thiên lại hỏi khẽ.

-đây là liệt tửu,nồng độ rất mạnh,có muốn thử hay không?

Hồng Yến Linh thoáng sững người,Hàn Thiên mời nàng uống rượu cũng không có gì đặc biệt,nhưng mà loại rượu này của hắn dường như rất đặc biệt,nàng bất giác cũng muốn thử,Hàn Thiên đưa hồ rượu cho Hồng Yến Linh,cẩn thận đánh giá qua một lúc dường như cũng chẳng thấy có gì quá đặc biệt,trong hồ rượu còn khoảng một ngụm lớn uống thêm lần nữa liền có thể đã hết rồi,Hồng Yến Linh đưa lên mũi ngưởi,hương thơm vừa ngọt vừa nồng làm nàng choáng váng đôi chút,nồng độ mạnh như vậy Hàn Thiên hắn sao lại thích loại rượu này kia chứ?

Hồng Yến Linh đưa hồ rượu lên miệng uống một ngụm ,đầu tiên là một vị ngọt thanh khó tả,kế đến là một cảm giác mát lạnh trong miệng,vừa nuốt xuống bụng liền lại có cảm giác cay nồng và nóng cháy cực độ,Hồng Yến Linh lần đầu uống thứ rượu mạnh đến thế này bất giác đã không thể thích ứng nổi mà ho lên sặc sụa.

Hàn Thiên vẫn không có biểu cảm gì,hắn dường như đã đoán ra được tình huống này,Hồng Yến Linh thì ngược lại,thứ rượu mạnh cỡ như vầy lần đầu nàng mới thấy qua,thật không biết là Hàn Thiên hắn tìm ở đâu ra?,bộ dáng hiếu kỳ nàng hỏi.

-ngươi tìm đâu ra được thứ rượu mạnh đến thế này vậy?,vừa nồng vừa cay ,nhưng mà ngược lại khi uống vào làm ta lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẵn,rượu trong hồ đã hết rồi,ngươi còn nữa không? chúng ta lại uống thêm vài chung.

Hàn Thiên cười cười kêu nàng nhìn lại bầu rượu trên tay,thần kỳ làm sao rượu trong hồ lại đầy lên đến lưng chừng miệng,Hồng Yến Linh càng cảm thấy hiếu kỳ hơn nữa,nhiệt tình hỏi liên tục,bộ dáng dường như là không biết không được vậy.

Hàn Thiên tâm trạng đang buồn,có một cô họa mi líu lo mãi bên tai cũng khiến hắn bớt suy nghĩ về những chuyện không vui kia một chút,thấy Hồng Yến Linh thực sự muốn biết,Hàn Thiên cũng chầm chậm giải đáp thắc mắc cho nàng,hắn nói rượu trong hồ là hắn tự ủ theo công thức đặc biệt,còn cái hồ lô được hắn tế luyện lại để có thể chứa được rất nhiều rượu ở bên trong,mỗi lần rượu cạn đến đáy bình thì liền sẽ tự động đầy lại,sức chứa có thể lên tới hai ba cái vại lớn.

Hàn Thiên thấy cứ uống rượu kiểu tráng Hán ngươi một ngụm ta một ngụm như thế này với nữ nhân cũng không hay nên liền lấy trong huyền thiên giới ra một cái khay cùng hai cái chung nhỏ,trước ánh mắt hiếu kỳ của Hồng Yến Linh cái khay tự động lơ lửng trên không,Hàn Thiên lấy hồ rượu trên tay nàng rót vào hai cái chung trên khay,sau đó nói.

-chỉ là một chút tiểu xảo thôi,cô không cần phải bất ngờ như vậy,hôm nay tâm trạng ta quả thực tệ đến cực điểm cảm ơn cô đã đến đây bầu bạn với ta,nào mời cô một chung.

Dưới ánh trăng đêm hai người chứ chén tạc chén thùa như thế đến hơn ba mươi tuần rượu,số rượu hai người uống hẳn là cũng đến hai cân có hơn,hai người uống rượu nói chuyện nhưng lại chẳng nói gì đến những chuyện vừa qua mà chỉ nói những chuyện không đâu trong thiên hạ,có lẽ cả hai đều đang trốn tránh điều gì đó.

Thêm mười tuần rượu nữa,Hồng Yến Linh rốt cuộc cũng đã say mèm,nàng bắt đầu nói mấy lời vô thức,nhìn thấy Hàn Thiên bộ dáng vẫn buồn bã như thế nàng không khỏi vô tri nói.

-này tại sao trông ngươi vẫn còn buồn như vậy?,ngươi đã uống rất nhiều rượu rồi cơ mà?,này…có phải ngươi đã say rồi không?, ngươi say rồi lại nhớ đến Lý Thiên Vũ có phải vậy không?,cô ấy quả thực quá tốt,ngươi thích cô ấy hơn ta cũng dễ hiểu thôi mà,ta ngoài làm phiền ngươi ra thì còn có thể làm được gì khác đâu chứ?,bất quá ta nói cho ngươi biết nhé,ngươi phải mau chấn chỉnh tinh thần lên,cô ấy làm vậy vì ngươi không phải để thấy ngươi buồn thế này,ngày trước lúc ngươi còn đi tu luyện cô ấy và ta thường nói chuyện riêng với nhau.

-ta hỏi Lý Thiên Vũ rằng “ này có phải cô thích Hàn Thiên rồi hay không”,cô ấy đỏ mặt một lúc xong lại tự lấp liếm nói “ sao có thể được chứ,ta với Hàn Thiên chỉ là tỷ đệ,lại cách nhau bốn năm tuổi gì đó,ta làm sao có thể thích hắn được kia chứ?”,cô ấy nói câu đó chẳng biết là để biện giải cho ta hiểu hay là đang tự vấn lòng mình nữa,ngươi thấy không ?cô ấy còn chẳng biết bản thân thích ngươi đến thế nào?,đến cả hi sinh vì ngươi cũng dám làm,ngươi hẵn là cũng có cảm giác đó với cô ấy,nếu được ngươi hẵn là cũng chẳng ngại chết vì cô ấy có đúng vậy không?.

-tình cảm của hai người tốt vậy,ta sao có thể xen vào được kia chứ?,hôm đó cô ấy chết đi nội tâm ta quả thực đau buôn cực độ,nhưng mà không hiểu sao ở đâu đó trong linh hồn ta vẫn có một chút phấn khởi,ta nghĩ mình có thể thay cô ấy ở cạnh ngươi,ta quả là một bằng hữu tồi,ta thật là tệ hại quá,cô ấy có thể vì ngươi mà chết,ngươi có thể vì cô ấy chịu hai cái tỏa cốt xích đâm qua người,ta thì có gì đâu chứ?,ngày hôm ấy nếu có thể ta chỉ muốn thế mạng ta vào chổ cô ấy,nhưng mà cô ấy đã tự dành lấy phần hi sinh đó về mình,cô ấy biết Phí Nhất Nam muốn làm gì mình,bản thân cô ấy lại thích ngươi nhiều đến vậy,quyết định nộp mình cho Phí Nhất Nam,lỡ may ngươi chẳng về kịp,kết cục của bản thân thế nào,cô ấy chẳng lẽ lại không biết?,cô ấy rốt cuộc là thiện lương hay ngu ngốc ?,đến nghĩ cho bản thân một chút cũng không nghĩ ?,cô ấy rốt cuộc là thích ngươi,hay là không quan tâm ngươi?,đến nghĩ cho cảm nhận của ngươi một chút cũng không làm…,nhưng mà sao ta lại cứ muốn được như cô ấy,vì có như thế ngươi mới coi trọng ta hơn để ý ta hơn,ta với cô ấy là một đôi bạn oan gia ngươi có thấy vậy không?.

Những lời cuối cùng tâm trạng của Hồng Yến Linh đã bất ổn đến cực điểm rồi,nước mắt nàng khẽ lưng tròng rồi liền đồng loạt tuôn như mưa,những lời nàng nói Hàn Thiên đều từng nghĩ qua,hắn không hề say một chút nào,thân thể của hắn quá mạnh mẽ để có thể say,hắn có uống thêm ngàn chén nữa thì cũng vậy,càng uống hắn càng mộng mị,càng uống hắn càng nhớ nàng nhiều hơn,uống rồi lại tĩnh táo hẵn ra những chuyện ngày xưa lại cứ như dòng thác lũ ùa về muốn quên cũng chẳng được,hắn hiểu tất cả,hiểu lý do vì sao tiểu y sư lại làm thế,nhưng mà hắn vẫn cứ buồn vẫn cứ đau khổ như vậy,khẽ vỗ vai Hồng Yến Linh một cái Hàn Thiên nói.

-nàng ấy mất rồi ai ai cũng đau buồn,nhưng ta không phải kẻ hèn nhát như thế,ta đau lòng vì chuyện đó nhưng ta sẽ không bị gục ngã ,ta sẽ mãi nhớ về nàng ấy như một phần của linh hồn ta,nàng ấy sẽ sống mãi trong tim ta,một năm rồi hai năm,mười năm hay một trăm năm,ta không chắc sẽ mãi nhớ kỹ được tất cả những điều về nàng ấy,nhưng mà chỉ cần ta còn sống ta sẽ không quên nàng ấy, ta hiểu điều đó nên ta mong cô đừng nghĩ ta sẽ lại nghĩ quẩn mà tự hại bản thân,nàng ấy muốn ta sống ,ta sẽ sống thật tốt,những gì mà nàng ấy đem đến cho ta ta không thể không trân trọng nó mà tự tận được,vậy nên cô cũng hãy như thế,đừng tự trách mình nữa.