Hàn Thiên Ký

Chương 78: 78: Khăn Gói Lên Đường

ở Đại Thiên giới mùa xuân lúc nào cũng đặc biệt dài,thực vật sau một mùa đông rụng lá để tích tụ nhựa sống đến khi xuân về liền mặc sức mà phóng thích hết ra,hoa cỏ mùa xuân bắt đầu sinh trưởng vào đầu tháng giêng, đến giữa tháng hai chính là thời kỳ mà sắc hoa rực rỡ nhất,thực vật trổ hoa kết lá đến tận tháng tư,sau tháng năm mới được tính là hết thời kỳ đâm chồi nảy lộc bắt đầu mùa trổ quả.

Giờ mới là giữa tháng hai sắc hoa đang là lúc rực rỡ nhất,Hàn Thiên cùng tiểu kim long đang ngồi trên một thảm cỏ trong hậu viên để thưởng hoa,nhìn mấy cánh hoa đào rơi lất phất Hàn Thiên không khỏi cảm khái nói với tiểu kim long bên cạnh một câu.

-mùa hoa năm nay vẫn rực rỡ như mọi khi,tiếc là lại không thể cùng Thiên Vũ tỷ ngắm hoa như bao lần,…tiểu kim ngươi có nhớ nàng ấy không?

Tiểu kim long bên cạnh đang cầm hồ lô rượu của Hàn Thiên vốc từng ngụm ừng ực,râu rồng lất phất,bộ dáng vẫn ngạo nghễ như bao lần nhưng mà lúc này không hiểu sao nhìn nét mặt của nó đã có chút buồn man mác,nó lấy trong lông bờm ở cổ ra một cái túi lụa nhỏ màu đỏ tía,sau đó dùng vuốt mở cái túi ra,trong đó là một tờ giấy Mã Nghiêm vô cùng giá trị,trên tờ giấy đó chính là hình của tiểu kim long đang cuộn mình ngủ nướng trong nhà bếp.

Tiểu kim long nhìn chăm chăm vào bức họa,đôi mắt rưng rưng ngấn lệ cảm giác như nó đang rất buồn bả,miệng nó khẽ gầm lên những tiếng ư ử như đang khóc,bộ dáng này của tiểu kim long trông cực kỳ nhân tính,Hàn Thiên nghiêng người nhìn vào bức họa đó,miệng hắn liền khẽ cười mỉm một cái.

-là nàng ấy vẽ cho ngươi sao?,nhìn cũng giống lắm,nhất là cái dòng nước dãi đang lòng thòng kia thực sự là giống ngươi đáo để.

Lưng Hàn Thiên thoáng đau nhói,tiểu kim long đã nhân cơ hội Hàn Thiên không đề phòng mà dùng đuôi quật cho hắn một phát,coi như là một bài học vì thói dám coi thường tự ái của loài rồng.

Hàn Thiên trên mặt thoáng nét giận dữ nhưng mà hắn cũng đã nhanh chóng bình tĩnh lại,hắn nhìn những cánh hoa đào rơi trong gió giọng mông lung nói.

-ngươi là đang trách ta không bảo vệ tốt cho nàng ấy hay sao?,tình cảnh đó ta quả thực chẳng thể làm gì khác,nàng ấy mất cũng gần nửa tháng rồi vậy mà ta vẫn chẳng thể tin được sự thật này,nhiều đêm ta thức dậy sau cơn mơ trong lòng lại cứ đinh ninh là nàng ấy vẫn còn ở bên ta,cuộc sống của ta khi trước cũng chỉ có những tháng ngày tu luyện tẻ nhạt,vậy nhưng chỉ cần về đến nhà,thấy nàng ấy vẫn đang sống vui vẻ,ta lại cảm nhận được không khí gia đình cùng những sự ấm áp khó tả,bây giờ ta sống trong một tập thể lớn có rất nhiều người quan tâm đến ta vậy mà ta vẫn cảm thấy trống vắng đến lạ kỳ,tiểu kim à,có phải ngươi đang cảm thấy ta rất lạ kỳ không?.

Đuôi của tiểu kim long lại khẽ chạm vào lưng Hàn Thiên nhưng mà lần này không phải là để đánh hắn mà là để vuốt ve an ủi hắn,Hàn Thiên lại tiếp.

-hôm nay đã là kỳ Hạn cuối cùng rồi,trong bảy ngày qua ta đã truyền đạt cho đám hài tử kia tất cả những gì mà chúng cần để bắt đầu một cuộc sống mới,lúc này nếu ra đi ta cũng chẳng còn gì vướng bận nữa,hôm nay ta sẽ đến thăm mộ Thiên Vũ tỷ lần cuối, sáng mai chúng ta liền sẽ rời khỏi Thiên An thành,rời khỏi nơi đầy rẫy những buồn đau và tiếc nuối này,tiểu kim ngươi thật sự muốn cùng ta đến đó à?,rời xa yêu linh sơn mạch với một yêu thú còn chưa đạt đến lục giai như ngươi là một chuyện vô cùng mạo hiểm đấy !

Tiểu kim long nhe hàm răng trắng toát của nó lên,biểu hiện như là nó đang chẳng sợ gì cả,Hàn Thiên thấy cảnh này liền khẽ cười một cái ,tên đồng bạn này của hắn quả thực không sợ trời không sợ đất giống hệt như hắn,có lẽ hắn và tiểu kim long hợp nhau đến thế cũng là vì nét tính cách tương đồng này.

Khẽ xoa đầu tiểu kim long một cái Hàn Thiên tự hào nói.

-tốt quả nhiên là huynh đệ tốt của ta,chúng ta cùng đến đế đô xem nhiệt náo,xem thử thiên tài ở Đại Ninh đế quốc có gì lợi hại ?.

Dừng một chút Hàn Thiên lại tiếp.

-nào uống với ta thêm vài ngụm lớn nữa rồi chúng ta đi bái tế mộ của Thiên Vũ tỷ,kể từ ngày mai chúng ta đã không còn là người của Thiên An thành nữa rồi,Thiên Vũ tỷ đã cho chúng ta quá nhiều điều,ta và ngươi đều nợ nàng ấy, lần này ra đi không biết bao giờ mới có thể trở lại chúng ta nhất định phải hảo hảo nói lời từ biệt với nàng ấy mới được.

Hàn Thiên và tiểu kim long vừa rời khỏi y quán đã gặp ngay Hồng Yến Linh và đám người của Đường Lang hội đang đến,mấy hôm nay Hàn Thiên đã giới thiệu những bằng hữu ở Đường Lang hội này của hắn cho Hồng Yến Linh biết,không ngờ Hồng Yến Linh nhiệt tình xinh đẹp đã nhanh chóng lấy được cảm tình của đám người này,bọn họ hiện nay gặp nhau còn nhiều hơn gặp riêng Hàn Thiên.

Hơn nữa vị thủ lĩnh của tiểu đội này là Liễu Duệ dường như còn rất để ý đến Hồng Yến Linh,luôn tìm cách tiếp cận để bắt chuyện với cô nàng,Liễu Duệ vẫn còn rất trẻ chỉ mới hai mươi bảy ,võ giả tuổi thọ lâu dài chênh nhau mười tuổi căn bản chẳng là gì,Liễu Duệ vừa hay đang độ thanh xuân dung mạo và tính cách đều không tệ,hơn nữa gần đây hắn đã đột phá được võ sư giai tầng,ở tuổi này có được thành tích như thế đã là rất nổi bật rồi,sau này cố gắng hơn nữa vị tất đã thua thiệt so với đám thiên tài trẻ tuổi khác.

Liễu Duệ theo đuổi Hồng Yến Linh ai ai cũng thấy,tuy xo với Hàn Thiên anh khí ngút trời khí phách kinh nhân thì Liễu Duệ quả thực kém rất xa nhưng mà nói gì thì nói Liễu Duệ vẫn là một tài tuấn trẻ tuổi có tiềm năng,Hồng Yến Linh được Liễu Duệ theo đuổi thỉnh thoảng còn dựa vào đó để lên mặt với Hàn Thiên bộ dáng như là muốn nói “ ngươi thấy không?bản cô nương cũng có người theo đuổi đấy,hơn nữa còn là một người rất không tệ nữa,nếu ngươi mà không để ý đến ta sớm lỡ may sau này ta đổi ý thì ngươi sẽ hối hận không kịp đấy”.

Trước bộ dáng này của Hồng Yến Linh khiến Hàn Thiên chỉ biết cười khổ không thôi,hắn thật sự chỉ xem nàng là bạn,nếu nàng có thể tìm được một người xuất chúng để nương tựa hắn còn mừng thay nàng nữa cơ mà,tại sao nàng lại luôn làm ra bộ dáng đó với hắn kia chứ?.

Trong tất cả những người ở đây,có vẻ như Trương Lang hơi có tình ý với Lâm Như,Tiểu Du dường như để ý Bối Nhi,Liễu Duệ thì đã chấm Hồng Yến Linh,nhìn qua thì Hàn Thiên là kẻ ngoài lề,ai ai cũng có đôi có cặp để tìm hiểu nhau,hắn ngoài con rồng đực tiểu kim ra thì chẳng còn ai cả,ngược lại cả ba nữ nhân kia dường như đều nhắm tới Hàn Thiên hắn mới lạ,Hồng Yến Linh là công khai,Lâm Như thì hay biểu hiện lên ý tứ với Hàn Thiên,còn Bối Nhi thì kín đáo nhất chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn hắn vài cái.

Đám Liễu Duệ Trương Lang Tiểu Du tất nhiên nhận ra Hàn Thiên xo với họ thì chênh lệch quá lớn,nếu hắn thực sự định làm gì đó mười phần hết chín là họ không có cửa thắng,may mắn cho họ là dường như là Hàn Thiên theo phe họ,còn ủng hộ ngầm cho họ nữa,việc của họ bây giờ chỉ là làm sao xoay chuyển được tâm ý của người trong lòng nữa là xong,vậy nên trong chuyện này họ cũng đỡ lo lắng được phần nào.

Hàn Thiên vừa bước ra khỏi cổng đã gặp ngay đám bạn hữu này bất giác kinh ngạc hỏi.

-hôm nay dường như còn chưa đến kỳ Hạn thì phải?,tại sao mọi người đều đã tụ tập cả ở đây rồi thế?

Hồng Yến Linh là người tâm tư nhanh nhẹn nàng liền tranh lời nói trước.

-à ta đã kể chuyện của ngươi bọn họ biết,chúng ta dù gì cũng tính là bằng hữu của Lý Thiên Vũ,ngày mai là cả đám chúng ta đều rời khỏi đây mất rồi,ta đoán hôm nay ngươi nhất định sẽ đi viếng mộ nàng ấy vậy nên đã đồng loạt dẫn các bằng hữu này của ngươi đến để đi cùng ngươi đó mà.

Trước lòng thành của mọi người Hàn Thiên không tiện từ chối,hắn cung kính vòng tay nói.

-cảm ơn mọi người đã nhiệt tâm đến đây,hiện tại ta cũng đang định đi viếng mộ tỷ ấy đây,nếu không có gì bất tiện thì chúng ta cùng đi luôn một thể thôi.

… Phía tây Ngọn đồi nơi tiểu y sư được chôn cất không ngờ lúc này đã được phủ lên một thảm hoa dại tươi tốt,đây đều là tâm tư cuối cùng của Hàn Thiên dành cho tiểu y sư,hắn đã cất công đi khắp trong yêu linh sơn mạch chọn lấy những loại linh hoa xinh đẹp nhất đem về đây trồng,để cho chổ hoa này mãi tươi tốt hắn còn đặc biệt bố trí tại nơi này một cái tụ linh trận giản đơn,tuy không thể lợi hại bằng cái mà hắn đã bố trí tại sơn động có chứa linh lăng thụ nhưng mà hiệu quả cũng đủ để những loài hoa này phát triển tươi tốt suốt mấy trăm năm.

Lúc này cả đám người Hàn Thiên đều đang đứng trước mộ của tiểu y sư thăm viếng,mọi người đều đã nói ra những lời cuối cùng mà mình muốn nói với tiểu y sư,Liễu Duệ nói về chuyện Hàn Thiên bị nàng không cho chè chén quá mức làm cho hắn khá bực tức nàng,đám Trương Lang Lâm Như thì cũng chỉ nói mấy câu đơn giản đại loại như cảm ơn vì những chuyện tốt mà tiểu y sư đã làm lúc sinh thời,ngay cả tiểu kim long cũng gào khóc một trận ra trò làm những người ở đây không khỏi kinh dị một trận,Hồng Yến Linh thì hứa sẽ trông chừng Hàn Thiên thay tiểu y sư,cuối cùng chỉ còn mỗi Hàn Thiên là chưa nói gì cả,lời cuối cùng này hắn không thể nói về mấy chuyện buồn được,im lặng một lát Hàn Thiên bắt đầu lên tiếng.

-tỷ tỷ à đệ sắp phải đi đến đế đô rồi,thật tiếc vì không thể cùng tỷ ngắm nhìn nơi đó,thời gian qua cảm ơn tỷ đã chiếu cố cho đệ và tiểu kim,đệ cùng nó sẽ không bao giờ quên ân nghĩa này của tỷ,đệ đã sắp xếp ổn thỏa tất cả những việc lớn nhỏ ở y quán của chúng ta rồi,với tài năng của đám hài tử kia cùng sự hậu thuẫn của Hồng Yến gia ,đệ tin là chúng sẽ ổn thôi,đệ muốn cùng tỷ sống bên nhau mãi mãi nhưng tiếc là ông trời đã không cho đệ cơ hội này,tỷ yên tâm đệ sẽ tự chăm sóc cho bản thân không khiến tỷ ở trên trời phải lo lắng cho đệ nữa,bây giờ đệ phải đi rồi,cảm ơn tỷ vì tất cả mọi thứ tỷ đã làm cho đệ, Tạm Biệt …người tỷ tỷ yêu quý của đệ.

Những lời như ẩn chứa tất cả tâm tình của Hàn Thiên ngay lập tức đánh động thẳng vào tâm tư của chúng nhân,bọn họ rốt cuộc đã hiểu vì sao Hàn Thiên không đoái hoài đến những nữ nhân khác nữa,bởi vì trong lòng hắn vẫn chưa thể quên được người tỷ tỷ này của hắn,hắn có tình cảm sâu đậm với nàng ấy như thế lại chẳng thể cùng nàng ở bên nhau dài lâu,vậy nên Hàn Thiên hắn mới trở nên lạnh lùng như thế.

sự trớ trêu của tạo hóa cùng với sự lạc lõng của bản thân trong mối quan hệ với Hàn Thiên khiến Hồng Yến Linh thoáng rơi nước mắt,giọt nước mắt của Hồng Yến Linh như là hiệu ứng dây chuyền,cả Lâm Như và Bối Nhi cũng chẳng biết vì cớ gì mà bị cảm nhiễm bất giác rơi lệ theo,những nam nhân cứng cõi như Liễu Duệ hay Trương Lang khóe mắt cũng đã sớm đỏ hoe,tình cảnh của Hàn Thiên như là một bài học cho họ,thứ ở trước mắt hãy nắm lấy thật kỹ đừng để bản thân sau này phải hối hận.

Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng phải đến lúc chia tay,dù không nỡ nhưng Hàn Thiên vẫn phải dứt khoát bước ra khỏi chỗ này,nếu còn không đi chỉ sợ con đường sau này của hắn cũng sẽ dừng tại đây,mãi mãi cũng chẳng thể bước xa hơn được nữa,dứt khoác bước đi trong lòng Hàn Thiên đã chẳng còn vướng bận gì cả,một cơn gió nhẹ thổi qua mộ của tiểu y sư,lúc nó đi qua trong cơn gió ấy liền ẩn ẩn có lời chúc phúc của tiểu y sư đến với Hàn Thiên.

Một đêm cuối cùng để tất cả thu dọn hành trang,mọi người ai ai hẵn cũng có một gia đình của riêng mình dù lớn hay nhỏ,đêm cuối cùng này mọi người có thể lựa chọn làm đủ thứ chuyện,trở về gia tộc nói lời từ biệt với phụ mẫu,đi nhìn ngắm nơi quen thuộc lần cuối,làm nốt những chuyện còn chưa hoàn thành vv… riêng Hàn Thiên hắn lại tự tổ chức cho mình một buổi tiệc chia tay,đám trẻ nhà hắn cần một dịp nào đó để có thể bắt đầu tự thay đổi,sau buổi tiệc này,sau đêm nay,chúng sẽ phải tự phấn đấu cho cuộc sống của mình,Hàn Thiên muốn nhân diệp này để nói lời tạm biệt với chúng một lần cuối cùng.

cũng trong buổi tiệc này Hàn Thiên đã tiếc lộ cho Vũ Vệ và Lục Yên vị trí của sơn động có bố trí tụ linh trận cùng cách ra vào nơi đó,hắn còn dặn chúng nếu có cơ hội hãy đưa những người mà chúng tin tưởng đến đó để tu luyện tăng thực lực,nơi đó chính là nơi Hàn Thiên phí bao công sức mới tạo thành được bây giờ liền giao lại cho họ,coi như là món quà cuối cùng mà hắn dành cho bọn họ đi.

… Trời còn chưa sáng hẵn tất cả đã có mặt tại y quán của Hàn Thiên để chuẩn bị khởi hành đến đế đô dự lần tuyển trạch lớn nhất Đại Ninh đế quốc,những người tham gia gồm có Hàn Thiên,tiểu kim long,Túc Chi,Hồng Yến Linh cùng năm người trong tiểu đội của Liễu Duệ tổng cộng là chín người,ba tuần nữa kỳ tuyển trạch sẽ bắt đầu,thời gian để ghi danh tham dự là năm ngày,nội trong khoảng hai mươi sáu ngày nữa đám Hàn Thiên phải đến được đế đô,nếu không họ sẽ bỏ lỡ mất kỳ tuyển trạch mười năm có một này.

ở Đông Bộ Châu có Hai đại đế Quốc đó là Đại Ninh cùng Vạn Kiến,hai đại đế quốc này chiếm mất bảy phần toàn bộ diện tích của đông bộ châu,Đại Ninh đế quốc nằm ở phía Tây giáp Yêu Linh sơn mạch,Vạn Kiến đế quốc nằm ở phía đông giáp Đông Hải ở giữa là các tiểu quốc khác,Đông bộ châu có hình của một con chim ưng đang giang cánh trong đó phần đầu và chân của chim ưng chủ yếu là nơi tọa lạc của các tiểu quốc,hai cánh và thân của chim ưng phân chia thành hai đại đế quốc.

qua hệ của Đại Ninh và Vạn Kiến có thể gói gọn trong một câu “ cạnh tranh không ngừng” Đại Ninh là quốc gia trẻ hơn mới có trên ba ngàn năm trăm năm lịch sử,trong khi Vạn Kiến là đế quốc tồn tại từ thời viễn cổ đã kinh qua nhiều trận tai kiếp lớn tuổi đời phải có trên vạn năm,Đại Ninh đế quốc là do một vị đại cường giả thực lực thông thiên gây dựng nên,khoảng ba ngàn năm trăm năm trước Vạn Kiến đế quốc có biến lớn xảy ra,Vị đại năng giả nọ lúc ấy là một triều thần mang chức Tể tướng của Vạn Kiến đế quốc vì quá bất mãn với thế cuộc liền dẫn một đám thân tín rời khỏi đế đô của Vạn Kiến đế quốc,đánh chiếm một phần năm lãnh thổ phía tây của Vạn Kiến đế quốc tự phong vương sau đó lập ra Đại Ninh đế quốc,qua nhiều lần mở mang bờ cõi ,đánh chiếm khai hoan những vùng đất xa xăm bị yêu thú quấy phá ở phía tây của Đông Bộ châu,cho đến nay Đại Ninh đế quốc đã vươn mình trở thành đế quốc mạnh ngang ngữa Vạn Kiến đế quốc,Vạn Kiến đế quốc luôn muốn đánh bại Đại Ninh đế quốc để thống nhất Đông bộ châu,hai bên tranh đấu nhiều năm đã trỡ thành gia thoại lớn tại đông bộ châu này rồi.

lúc này đế đô Thiên Phúc của Đại Ninh đế quốc đang nằm chếch lên hướng Đông Bắc cách Thần Châu chỉ khoảng hai mươi vạn dặm,từ quận Kiến Đinh của Hàn Thiên nếu muốn đến đế đô phải vượt qua đoạn đường trên năm mươi vạn dặm nếu đi trên nội địa,còn phi hành thì cũng phải đi gần ba mươi vạn dặm,thời gian hai mươi sáu ngày nói dài cũng dài mà nói ngắn cũng ngắn,bọn Hàn Thiên sợ đi đường bộ sẽ có nhiều biến cố phát sinh dọc đường dẫn đến chậm trễ thời gian nên lựa chọn sẽ quá giang theo thương đội của Vạn Bảo Lầu.

Hàng năm Vạn Bảo Lầu các chi nhánh đều sẽ có một chuyến trở về phân bộ trưởng ở tại đế đô Thiên Phúc của Đại Ninh đế quốc để họp bàn kế hoạch kinh doanh,thông thường trong một năm các chi nhánh này sẽ hội họp tại đế đô hai chuyến một chuyến vào cuối năm khoảng tháng mười một và một chuyến vào đầu năm khoảng giữa tháng hai,các thương đội của Vạn Bảo Lầu khi di chuyển những chuyến dài như thế này thường có bảo khí phi hành chuyên dụng riêng,các bảo khí phi hành này dùng để vận chuyển người và các loại vật phẩm hàng hóa,các loại hàng hóa được bận chuyển thường là bảo vật trân quý mà các chi nhánh của Vạn bảo lầu thu thập được trong một năm,thông thường nếu cấp trên cần gì đó thì họ sẽ gửi xuống danh sách vật phẩm cho các chi nhánh nhỏ phía dưới,các chi nhánh này sẽ kiểm tra lại kho hàng nếu có vật phẩm mà phân bộ trưởng cần thì sẽ đóng gói lại và nộp lên phân bộ trưởng tại các quốc gia,sau đó những vật phẩm này sẽ được buôn bán lại với giá cao hơn hoặc tiếp tục nộp lên tổng bộ nếu cần thiết.

Hàn Thiên là một Thành Viên tạm thời cấp bạch ngân của Vạn Bảo Lầu,vì vậy hắn có thể liên hệ với họ để xin đi nhờ,thông thường những hàng hóa quan trọng đều đã được di chuyển vào dịp cuối năm rồi vậy nên chuyến đi đầu năm này cũng khá thoải mái,chủ yếu chỉ là vài thành viên quan trọng của chi nhánh vạn bảo lầu di chuyển trên một món bảo khí phi hành rộng khủng khiếp,Hàn Thiên nếu muốn liên hệ để quá giang thì cũng chẳng phải việc gì khó,mỗi người chỉ cần bỏ ra một trăm linh thạch phí hổ trợ vận hành bảo khí thì liền đã có được một chổ vô cùng thoải mái trong đoàn di chuyển này rồi,Hàn Thiên chịu phí cho hắn ,tiểu kim long,Hồng Yến Linh và Túc Chi,tổng cộng hết bốn trăm linh thạch,số tiền này đối với hắn không là vấn đề gì quá lớn,mỗi người trong tiểu đội của Liễu Duệ đều có đủ tiền tích lũy cho chuyến đi này vậy nên chuyện phí di chuyển của cả bọn coi như là không còn vướng bận gì cả,hiện tại tất cả đều đã có mặt đông đủ ,Hàn Thiên liền đi trước dẫn đường để đến nơi Vạn Bảo Lầu hội quân bắt đầu cho chuyến đi.