Hàn Thiên Ký

Chương 96: 96: Một Tên Gian Thương Đầy Xảo Trá

Lễ hội hoa đông là một hội lớn do phàm nhân tổ chức, hội hoa đông kéo dài khoảng bảy ngày liên tục trong khoảng nửa đầu tháng ba, thời gian này là thời gian lúa gieo từ mùa đông năm trước sắp chín, để kỹ niệm và mở đầu cho mùa gặt phàm nhân đã mở ra hội này.

ở đại thiên giới mặc dù linh khí tràn đầy tài nguyên sung túc nhưng vẫn có rất nhiều người không chọn theo co đường võ đạo, phần vì không có cơ hội tiếp cận với võ đạo, phần vì con đường võ đạo quá giang nan vất vả, muốn đi lên đó liền phải bỏ ra quá nhiều thứ, nếu đã biết bản thân khó đi được đến cùng thì hà cớ gì lại không làm một phàm nhân bình bình đạm đạm mà sống qua ngày, vừa không có nhiều gánh nặng vừa vui vẻ khoái hoạt.

trong giới tu chân thì dù có hội cũng chẳng lớn được như hội hoa đông này, lý do thì đơn giản chỉ là số lượng người tu chân không thể nhiều như phàm nhân, trừ khi là một đại sự kiện nếu không, để mở được một cái thịnh hội lớn đến mức quy tụ được gần nữa ức người tham gia thế này trong giới tu chân gần như là chuyện rất hiếm xảy ra.

Vậy nên tu chân giả nếu muốn đi dự hội thì thường chỉ là đi dự hội do phàm nhân tổ chức mà thôi, ở đại thiên giới thì phàm nhân và tu sĩ sống xen lẫn cùng nhau là chuyện bình thường, phàm nhân có vương pháp bảo hộ là lực lượng căn bản của xả hội và không thể bị xâm phạm được, tu sĩ đi trong thế gian thông thường cũng chẳng có việc gì phải dính dáng tới phàm nhân cả, trừ khi phàm nhân trêu chọc đến họ nếu không họ cũng chẳng việc gì phải động đến phàm nhân.

Đám Hàn Thiên lững thửng đi dạo khắp nơi, tùy ý nhìn ngắm một chút cũng có thể thấy vô số tu sĩ tương tự họ đang đi du ngoạn, chiêu môn thành là thành thị lớn thứ hai cả nước quy mô xo với vĩnh phú thành thì lớn hơn đến mấy lần, một lần thịnh hội ở nơi đây thì liền giống như là quốc hội của một nước thông thường ở thế giới cũ của Hàn Thiên rồi.

Dọc đường đèn đóm sáng trưng, đổ trường kỹ viện thanh lâu nơi nơi vui chơi giải trí đều có người ra vào nườm nượp, đường cái ở chiêu môn thành thì khác với ở vĩnh phú thành,ở đây địa thế cao ráo nên những đại năng giả đã cải tạo thiên nhiên tạo ra vô số đê điều cùng kênh giao thông,mỗi con đường đều là kết hợp giữa đường thủy và đường bộ,cảnh quan đặc sắc nhộn nhịp hơn vĩnh phú thành khá nhiều.

Dọc đường có vô số gian hàng trò chơi tạp kỹ, Hàn Thiên cùng đám bạn của hắn đang quan sát một gian hàng trò chơi rất khó chiến thắng, tên chủ gian hàng này dường như là một tên gian thương, nhìn khí tức thì có vẻ tu vi của hắn rất cao cỡ đâu đó ở võ sư giai đỉnh phong, hắn bày ra một gian hàng trò chơi rất lạ, trong gian hàng của hắn có ba chiếc vòng được treo ở cách quầy hàng khoảng bốn trượng, ba chiếc vòng nọ từ trái qua phải đường kính càng lúc càng nhỏ, chiếc vòng lớn nhất có đường kính khoảng một thước chiếc vòng thứ hai ở giửa có đường kính khoảng một gang tay,riêng chiếc vòng cuối cùng thì chỉ còn nhỏ đến mức chỉ vừa đút lọt một nắm tay.

Trò chơi của tên trưởng quầy đưa ra cũng rất đơn giản, hắn có ba món bảo vật khá quý giá được đóng hộp rồi sắp sẵn trên quầy hàng của hắn, người chơi nếu muốn lấy được những món bảo vật này thì phải bắn được liên tiếp ba hòn bi sắt lớn cỡ đầu ngón chân cái mà tên trưởng quầy đã đưa ra qua ba cái vòng mà hắn treo ở đằng xa kia.

Từ lớn đến nhỏ cả ba chiếc vòng đó đều sẽ có phần thưởng riêng, nếu người chơi bắn được ba viên bi sắt qua chiếc vòng to nhất thì phần thưởng tương ứng sẽ là một chiếc áo giáp bảo khí cao giai vô cùng tinh xảo giá trị khoảng sáu trăm linh thạch,nếu người chơi chiến thắng chiếc vòng nhỏ thứ hai thì sẽ được một cái túi càn khôn giá trị khoảng một ngàn linh thạch, còn như chiến thắng được chiếc vòng nhỏ cuối cùng thì phần thưởng sẽ là một món hồn khí nhị phẩm cực kỳ bất phàm, món hồn khí nọ là cây chủy thủ nhỏ dài gần một thước, hồn khí bảo vật mỗi một món đều có khí tức đặc thù không thể làm giả được, hơn nữa trên mỗi món hồn khí còn có danh tự và bảo chứng của một vị hồn khí đại sư đã làm ra nó, vậy nên rất khó có những món hồn khí giả được làm ra đề lòe thiên hạ.

Món hồn khí nọ quả thực là đã được vị trưởng quầy kia thử cho mọi người xem ngay cả tinh thiết thiên chuy bách luyện nó cũng có thể cắt qua được dễ dàng, giá trị của cây chủy thủ cũng trên dưới một vạn linh thạch chứ chẳng chơi.

Vì phần thưởng quá hấp dẫn mà trò chơi lại dễ vô cùng vậy nên đã có rất nhiều tu sĩ nhẹ dạ chịu lao đầu vào để mà thử sức, bất quá theo đám người Hàn Thiên thấy thì chẳng có ai thành công bắn được hai viên bi qua cái vòng sắt lớn nhất nữa chứ chưa nói đến hai chiếc vòng nhỏ hơn.

Trò chơi này tất nhiên là không dành cho phàm nhân, còn tu sĩ tham gia thì cũng bị người chủ gian hàng này giới hạn ở mức thực lực dưới đại võ sư cảnh giới, trong mọi trò chơi tất nhiên đều sẽ có huyền cơ bên trong, phần thưởng mà người chủ gian hàn kia đưa ra tất nhiên sẽ chẳng dễ lấy, nhưng dù là như thế củng có rất nhiều kẻ nguyện ý thử sức với tâm thế biết đâu mình sẽ thắng.

Nhưng Hàn Thiên hắn đứng đấy quan sát nãy giờ số người tham gia chơi có hơn mười người mà ngay đến cả một người có khả năng thắng cũng chưa từng xuất hiện, nhìn tên chủ gian hàng liên tục cười cười bí hiểm quan sát những người chơi như quan sát những con vịt béo sắp bị thịt, hai tay không ngừng cho linh thạch được cá cược vào túi càn khôn bên hông mà Hàn Thiên không khỏi khó chịu thay, trò chơi của hắn rõ ràng chính là một trò bịp, Hàn Thiên không biết mánh khóe của hắn là gì nhưng nếu được hắn muốn ra tay xử trí tên này một lần.

Hắn lại chợt nhớ đến Hồng Yến Linh, thấy bản thân cũng có hơi không quan tâm đến cảm nhận của nàng, vậy nên nhân dịp này liền tìm quà tặng cho nàng coi như là xoa dịu tính khí thất thường của nàng đi.

Hàn Thiên chậm rãi đến gần gian hàng, chủ quầy hàng là một trung niên nhân óm tong teo nhìn dung mạo có vẻ như khá là gian xảo, mặt dài mũi nhỏ, miệng nhọn râu cá chép, hắn nhìn Hàn Thiên lầm lũi đi tới rồi nhìn sang đám bằng hữu của hắn, thấy khí tức của cả bọn đều dưới đại võ sư, lão ta liền cười hòa nhã nói.

-vị thiếu hiệp đây cũng muốn thử sức hay sao?, chỗ ta luật chơi cũng rất đơn giản các vị đều đã nhìn thấy cả rồi, hiện tại các vị nếu muốn chơi thì phải bỏ linh thạch ra để mua bi sắt, mỗi viên bi sắt giá mười linh thạch mỗi lần mua là một bộ ba viên, dù cho các vị có lỡ bắn trược viên đầu mà vẫn muốn chơi tiếp thì các vị vẫn phải mua đủ ba viên bi sắt, quy tắc là như thế các vị có muốn chơi không?

Hàn Thiên cười nhạt một tiếng, sau đó hắn đến quầy hàng lấy trong huyền thiên giới ra ba mươi viên linh thạch rồi đặt lên trên, lão bản nọ vui vẻ thu đi linh thạch rồi cũng lấy trong túi càn khôn bên người ra ba viên bi sắt.

Hàn Thiên cầm ba viên bi lên mặt hắn liền cười nhạt thêm một lần, ba viên bi này chẳng biết là làm từ chất liệu gì mà cân nặng của cả ba đều cao hơn bi sắt thông thường có cùng kích cỡ đến mấy lần, một viên bi nhỏ bằng đầu ngón chân cái mà vậy mà đã nặng đến một cân, nếu không phải là tu sĩ có khả năng đặc biệt cầm những viên bi này ném cho bay thẳng được bốn trượng thôi đã là một vấn đề rồi chứ chưa nói đến việc ném cho viên bi này bay qua mấy cái vòng nhỏ xíu kia.

Bất quá nếu lão bản chỉ có chiêu trò như thế này thôi thì Hàn Thiên hắn chắc chắn sẽ lấy được món hồn khí kia của ông ta, Hàn Thiên khẽ kẹp viên bi sắt vào ngón giửa hai mắt quan sát thật kỹ mục tiêu, đích ngắm của hắn chính là chiếc vòng nhỏ nhất, lão bản vẫn tương tự như lúc đầu một bộ dáng đắc thắng nhìn về Hàn Thiên.

Đối với biểu hiện này của lão bản Hàn Thiên hắn cũng chỉ cười thầm một tiếng, hắn vận lên toàn thân lực lượng sau đó khẽ vung tay một cái viên bi sắt đã như tên rời nòng bị cánh tay của Hàn Thiên búng văng đi với một tốc độ không tưởng.

Viên bi sắt nọ bay cực kỳ nhanh và thẳng lúc mọi người đều nghĩ chắc chắn là nó sẽ bay qua lỗ hổng ở giữa chiếc vòng số ba thì viên bi sắt nọ lại đột nhiên bị mất lực dần dần thay đổi quỹ đạo cuối cùng khi đã qua vạch đích thì viên bi sắt nọ đã bay thấp hơn cái vòng nhỏ nhất đến gần cả thước.

Đám bằng hữu của Hàn Thiên thì thầm luyến tiếc còn lão bản nọ thì kinh dị không thôi, trên mặt lão lúc này nét lo lắng xuất hiện cực kỳ rõ ràng, trên trán cũng đã thoáng xuất hiện những hạt mồ hôi li ti.

Hàn Thiên thì có chút bất ngờ trước kết quả này, suy nghĩ một thoáng hắn dường như đã nhận ra điều gì đó, hắn bình tĩnh hướng về lão bản nọ giọng trầm trầm nói.

-lão bản cho ta thêm ba viên bi sắt nữa.

Nói đoạn Hắn liền ngay lập tức lấy ra ba mươi linh thạch đưa cho lão bản nọ, nhưng lần này lão đã không lập tức nhận ngay mà trù trừ nói.

-thật ra khi nãy ta chưa nói với cậu, giá mười linh thạch mỗi viên bi chỉ là giá áp dụng khi cậu bắn cái vòng lớn nhất thôi, nếu cậu muốn bắn cái vòng nhỏ nhất thì giá của mỗi viên bi sắt đều sẽ là một trăm linh thạch một viên, dù sao một món hồn khí giá hơn vạn linh thạch thì cũng chẳng thể xo với những món bảo khí phổ thông giá vài trăm linh thạch được cậu nói có phải không?

Hàn Thiên khá bất ngờ trước lời này của lão bản, riêng đám bằng hữu của hắn thì trên mặt nét bất bình hiện lên càng lúc càng rõ rệt, lão ta rõ ràng chính là muốn bắt chẹt Hàn Thiên, ban nãy rõ ràng có người đến thử sức với chiếc vòng nhỏ thứ hai lão cũng chỉ lấy giá có mười linh thạch một viên bi sắt, sao bây giờ Hàn Thiên muốn bắn cái vòng thứ ba giá cả liền lên đến một trăm linh thạch một viên bi sắt, cái này đã không còn đơn thuần giống như trò chơi nữa mà giống như một cuộc cá cược hơn.

Hàn Thiên thoáng suy nghĩ sau đó hắn lại cười lạnh nói, một trăm linh thạch thì một trăm linh thạch, ông mau đưa cho ta thêm ba viên bi sắt đi.

Nói đoạn hắn liền đưa thêm cho lão bản nọ thêm hai trăm bảy mươi linh thạch nữa, lão bản nọ trên mặt hiện lên nét vừa mừng vừa lo, nhưng mà nghĩ lại thì củng chẳng có lý do gì mà lão lại không cho Hàn Thiên chơi tiếp vậy nên sau khi cẩn thận đếm lại linh thạch lão cũng đành phải đưa cho Hàn Thiên thêm ba viên bi sắt nữa.

Sau khi Hàn Thiên nhận ba viên bi nọ, lão bản liền trù trừ nói.

-vậy hai viên bi sắt khi nãy…

Hàn Thiên cười xòa một tiếng rồi nói.

Tất nhiên là phải đưa lại cho lão bản ngài rồi bất quá ta đây cũng có vài điều muốn nói, thứ nhất ta thấy thích hai viên bi cũ hơn nên sẽ trả lại cho lão bản ngài hai viên bi mới vậy, còn nữa tuy chỉ là để đề phòng vạn nhất nhưng cẩn thận thì vẫn hơn, cảm phiền lão bản cho bọc giấy lên chiếc vòng kia giúp, vì như thế lúc ta ném bi qua sẽ để lại dấu tích, sau này chuyện xác nhận thắng thua cũng được dễ dàng hơn a, ở đây có rất nhiều người làm chứng vậy nên mọi chuyện đều phải minh bạch thì hai bên mới đỡ phần khó xử sau này.

Mặt lão bản nọ liền có chút không vui, nhưng nhìn những ánh mắt đánh giá từ đám đông quan sát xung, quanh trong đó có cả những người vừa mới thua cuộc khi nãy lão liền không khỏi khó nhọc đi đến nơi treo những chiếc vòng sắt lấy giấy bọc vào mặt sau của chiếc vòng nhỏ nhất.

Xong hết mọi việc trong lúc Hàn Thiên chuẩn bị ném bi sắt thì lão bản đột nhiên lên tiếng nói.

-thiếu hiệp nên nhớ rõ luật chơi a, phải bắn ba viên bi sắt qua vòng liên tiếp thì mới được nhận thưởng, nếu cậu chỉ bắn qua vòng được hai viên thì thành tích liền sẽ phải tính lại từ đầu đấy.

Hàn Thiên liền cưới ha hả nói.

-tất nhiên rồi cả ba viên bi đều phải qua vòng thì mới được tính chứ.

Nói đoạn trên mặt Hàn Thiên liền hiện nét thâm trầm, trên thân thể hắn bắt đầu phát ra từng luồn khí lưu cực kỳ lăng lệ,tuy uy áp của lực lượng vẫn chẳng tỏa ra chút nào nhưng toàn trường ai ai cũng đều có chung một cảm nhận Hàn Thiên đang dồn sức chuẩn bị làm gì đó.

Hàn Thiên kẹp hai viên bi sắt ở hai tay toàn trường chỉ thấy phía trước lóe lên một cái, hai viên bi sắt từ tay Hàn Thiên đã như lưu tinh vẫn thạch, vẽ ra hai dường hỏa tuyến rồi bay thẳng đến chiếc vòng sắt nọ.

Lần này thì chẳng còn bất ngờ nào nữa hai viên bi sắt nọ dễ dàng xuyên qua giữa chiếc vòng sắt, trên tờ giấy lót còn hiện lên hai cái lỗ tròn bị cháy xém rành rành, dư lực của hai viên bi sắt ấy vẫn còn chưa tiêu tán tiếp tục bay thẳng đến bức tường chắn phía sau rồi găm sâu vào đó thì mới chịu dừng lại.

Mọi người ai nấy đều bàng hoàng trước màn biểu diễn của Hàn Thiên còn lão bản nọ thì mặt cắt không còn giọt máu, lão còn đang định nói thêm gì đó thì Hàn Thiên đã nhanh chóng xuất thủ bắn viên bi thứ ba đi, lần này tốc độ của viên bi dường như đã chậm hơn lần trước bất quá viên bi sắt vẫn nhẹ nhàng bay xuyên qua chiếc vòng nhỏ nọ, trên miếng giấy lót đằng sau liền hiện lên thêm một cái lỗ tròn nữa, cả ba cái lỗ đều tồn tại rành rành và không hề chồng lên nhau, chiến thắng của Hàn Thiên đã là điều không thể bàn cãi.

Hàn Thiên lạnh lùng đi đến quầy hàng rồi giơ tay định lấy đi chiếc hộp có chứa món hồn khí nọ thì vị lão bản kia bất ngờ nắm tay hắn lại, tuy có chút gượng ép nhưng lão vẫn cười lễ mạo nói.

-ta thấy thiếu hiệp cậu dường như đã lách luật trò chơi a, cậu rõ ràng đã có thực lực đại võ sư còn giả như không có muốn kiếm chác từ chổ của ta sao?, ta thấy cậu dáng mạo ngời ngời sẽ không truy cứu, bây giờ ta trả cậu năm trăm linh thạch hai bên chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây cậu thấy thế nào?.

Hàn Thiên lúc này liền cười lạnh sau đó hắn nói lớn.

-ta đã nhất nhất tuân thủ theo luật lệ mà lão đưa ra sao bây giờ lão thua còn không nhận, nếu lão nghi ngờ ta gian lận vậy thì mời theo ta đến công đường xem ta có thật là đã gian lận hay không?, vụ cược của chúng ta ai ai ở đây đều nhìn thấy ta cũng chả ngại chuyện cùng lão lên công đường một lần xem ai gian ai thật, ta niệm tình lão tính kế mưu sinh chỉ lấy đi món hồn khí này, nếu lão còn cố chấp thì ngay cả trò lừa của lão ta cũng sẽ công bố nốt, đến lúc đó xem lão làm sao giải thích với những người họ?, lão dùng trò này kiếm chác bao năm số tiền thu về hẵn đã lớn hơn cả món hồn khí này rồi nhỉ?, bây giờ ta công khai bí mật của lão để xem lão còn kiếm sống bằng trò này được nữa hay không nhé?

Lão bản nọ mặt hết xanh rồi lại vàng, trên trán gân máu không ngừng nổi lên dường như đang rất tức tối nhưng hồi lâu sau lão vẫn thả tay Hàn Thiên ra rồi không nóng không lạnh nói.

-được lắm coi như là cậu thắng, món hồn khí này cậu có thể lấy đi, bất quá cậu có thể cho ta biết danh tính cùng nguyên quán được hay không? Một người xuất chúng như cậu ta quả thực rất muốn kết giao.

Hàn Thiên lại cười nhạt nói.

-đi trong thế gian không được lộ tên thật chính là một điều cốt lõi nhất, tiểu tử ta vô danh vô vọng lão bản không cần phải quan tâm đến tên tuổi của ta mà làm gì, với lại bản thân ta cũng không muốn kết giao với lão chuyện của chúng ta bây giờ liền kết thúc vậy.

Nói đoạn Hàn Thiên liền cầm cái hộp đựng món hồn khí kia rồi thong dong đi mất, sau khi đám Hàn Thiên rời đi liền có không ít người nhiệt tâm muốn đến chào hỏi hắn tiếc là Hàn Thiên thấy phiền phức quá liền dẫn cả bọn liễu duệ xuống một chiếc thuyền chèo buôn bán mĩ thực trên sông, rồi tìm một bàn trống trãi trên mạn thuyền mà ngồi xuống.

Hắn gọi thêm mấy món ăn cùng vài bình rượu nhạt rồi cùng đám liễu duệ ngồi trên thuyền nhìn ngắm phong cảnh dọc hai bên bờ,trong khi chờ phục vụ bưng thức ăn lên Hàn Thiên liền đưa chiếc hộp có chứa món hồn khí ban nãy cho Hồng Yến Linh ngồi gần đó rồi tĩnh lặng nói.

-coi như đây là quà tạ lỗi của ta đi, ban sáng ta quả thực có chút không để ý đến cảm nhận của cô, bất quá sau này cô đừng có vô lý làm càng như thế nữa, lỡ may gặp phải kẻ nhỏ mọn cô liền sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Hồng Yến Linh cực kỳ bất ngờ nhìn Hàn Thiên, câu vừa rồi của hắn ngoài để làm cô vui lòng thì còn có cả chút sự quan tâm của hắn dành cho cô ở bên trong đó nữa, nhưng Hồng Yến Linh cô biết món hồn khí này quý trọng nhường nào Hàn Thiên biết an ủi cô đã khiến cô vui vẻ trong lòng rồi sao còn dám nhận đồ của hắn, vậy nên dù trong lòng rất thích nhưng cô vẫn liên tục từ chối.

Hàn Thiên thấy biểu hiện của Hồng Yến Linh như thế thì liền cười nói.

-món hồn khí này là ta cố tình kiếm về tặng cô, bản thân ta không cần đến nó, nếu cô không chịu nhận thì để ta cho Túc Chi vậy, muội ấy là người nhà của ta món hồn khí này ta cho chắc muội ấy sẽ rất vui vẻ nhận lấy đó.

Túc Chi là người hoạt bát lanh lợi liền hiểu ngay ý của Hàn Thiên, làm ra một bộ dáng như rất vui vẻ nhận lấy món hồn khí nọ vậy, thấy cảnh này Hồng Yến Linh liền vội cầm chắc ngay chiếc hộp nọ, cả bọn Hàn Thiên trước biểu hiện của cô thì chỉ còn biết cười lớn một trận.

Hàn Thiên đang vui vẻ ngắm cảnh xung quanh thì bất chợt nụ cười mỉm trên môi hắn liền vội tắt mất, hắn rất nhanh đã nói với đám Liễu Duệ một câu cực kỳ không rõ ràng.

-liễu đại ca bọn huynh mau chia nhau đi tìm Trình trưởng quỹ đi, ta chỉ sợ gia đình ông ta xảy ra chuyện lớn rồi.

Nói đoạn Hàn Thiên đã vội phi thân đi mất, đám người Liễu Duệ tuy chưa hiểu mô tê gì nhưng mà họ biết Hàn Thiên trước giờ chẳng hay nói đùa, vội thanh toán trước tiền thức ăn rồi cả bọn liền nhanh chóng chia nhau đi tìm gia đình Trình trưởng quỹ.