Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 43: 43: Không Ai Có Thể Ép Cô Chia Tay Với Dư Thâm Lam

Editor: YuuVề chuyện của Như Nhược Thủy, Khương Hoan Du chỉ biết cô ấy đã gặp một người đàn ông ở độ tuổi đôi mươi.

Người đàn ông kia có học thức, có sức quyến rũ, người đó đã mang đến những trải nghiệm tình yêu mà Như Nhược Thủy chưa bao giờ trải qua trong đời.

Lúc đó, Khương Hoan Du vẫn còn nhỏ, cô cũng ngây thơ và tò mò về tình yêu.

Những lúc ngồi một chỗ thì thầm với Như Nhược Thủy, cô đều nghe Như Nhược Thủy nói về tình yêu của cô ấy.

Về sau, Như Nhược Thủy mất đi người đàn ông kia, vị ngọt ngào ban đầu liền biến thành những lưỡi dao sắc bén, cắt đứt tâm trí và thể xác của cô ấy, khiến cô ấy không thể nào trốn thoát được.

Khương Hoan Du nhìn Như Nhược Thủy vật lộn và đau đớn như vậy, nhưng cô lại không thể làm được bất cứ điều gì.

Bây giờ Từ Uyển Khanh nói vậy, Khương Hoan Du mới biết được, cái người đàn ông bỏ rơi chị họ cô, chính là ba của Dư Thâm Lam.

Nếu Dư Thâm Lam biết ba mình là người như vậy, cậu sẽ rất sốc và đau lòng.

Lúc này, trong lòng Khương Hoan Du tràn đầy lo lắng cho Dư Thâm Lam không biết bất cứ điều gì.

“Từ nhỏ, Thâm Lam đã rất ngoan, học rất giỏi, cũng rất đơn thuần.

Tôi chưa bao giờ nói với nó về người ba tệ bạc của nó.

Trước đây, chúng tôi muốn bảo vệ nó, muốn nó lớn lên khỏe mạnh.

Bây giờ…Nó cũng đã trưởng thành, một ngày nào đó nó cũng sẽ biết.”

Từ Uyển Khanh nhắc đến Dư Thâm Lam, đôi mắt bà cũng dịu dàng hơn.

Khương Hoan Du đã hoàn hồn sau cú sốc, bình tĩnh hỏi Từ Uyển Khanh: “Hôm nay dì nói với cháu chuyện này, là có mục đích gì?”

Từ Uyển Khanh nhìn Khương Hoan Du, lại nở nụ cười: “Cháu là một cô gái thông minh, chẳng trách Thâm Lam lại thích cháu.”

Chỉ là nụ cười này nhanh chóng tan biến, biểu cảm của Từ Uyển Khanh cũng trở nên lạnh lùng.

Bà nói với Khương Hoan Du: “Chị họ của cháu là Như Nhược Thủy.

Tôi sẽ không chấp nhận những thứ liên quan đến cô ta, kể cả cháu.”

“Dì, dì có thể nói rõ hơn không.”

“Tôi muốn cháu chia tay với con trai tôi.

Nó đã có một người ba đáng hận, tôi sẽ không để nó ở bên cạnh em gái của người phụ nữ đáng hận đó.”

Khương Hoan Du bình tĩnh đến không ngờ.

Cô dường như đã sớm dự đoán được chuyện này.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên chuẩn đến đáng sợ.

Cô không kiêu ngạo cũng không tự ti nói với Từ Uyển Khanh: “Dì, chị họ cháu là chị họ cháu, ba của Dư Thâm Lam là ba của cậu ấy.

Dì có cảm thấy miễn cưỡng khi dùng lý do này để yêu cầu cháu chia tay với Dư Thâm Lam không?”

“Vậy, nếu tôi nói tôi không thích cháu, thậm chí rất chán ghét cháu thì sao?”

“Dì, dì không thích cháu, chán ghét cháu, có hàng ngàn lý do để dì làm như vậy.

Nhưng nếu dì chỉ dùng lý do bởi vì cháu là em họ của chị họ cháu, vậy bụng dạ dì thật sự quá hẹp hòi rồi.”

“Cháu ——”

Biểu hiện trước đó của Khương Hoan Du khiến Từ Uyển Khanh nghĩ rằng cô có chút nhát gan và sợ mình, nhưng Từ Uyển Khanh không nghĩ Khương Hoan Du sẽ nói chuyện với mình như vậy.

Từ Uyển Khanh có chút tức giận, nói: “Cháu nói bụng dạ tôi hẹp hòi sao?”

“Chị họ cháu đã phạm đủ lỗi lầm rồi, hiện tại chị ấy cũng đã phải nằm trong bệnh viện tâm thần mà không thể nhìn thấy ánh mắt trời nữa.

Cháu không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cháu chỉ biết chị ấy cũng là nạn nhân, thậm chí, còn đáng thương hơn dì rất nhiều.

Hai người đều bị tổn thương, dì có quyền kêu oan cho chính mình, cháu cũng có lập trường khổ sở thay cho chị ấy.

Thế nhưng những chuyện này có liên quan gì đến cháu và Dư Thâm Lam chứ?”

“Chuyện này còn không liên quan đến hai người sao? Như Nhược Thủy là chị họ cháu, là người đã phá hủy cuộc sống hôn nhân của ba mẹ Thâm Lam.”

“Là cháu yêu cầu chị ấy phá hủy cuộc sống hôn nhân của hai người sao? Là cháu xúi giục sao? Đây là lỗi của cháu sao?”

Khương Hoan Du hỏi tới tấp Từ Uyên Khanh, nhưng Từ Uyển Khanh không trả lời lại được.

Khương Hoan Du nhìn thẳng vào mắt Từ Uyển Khanh, nói: “Dì, cháu tôn trọng dì bởi vì dì là mẹ của Dư Thâm Lam, vì vậy cháu đã rất lịch sự với dì.

Hôm nay, bởi vì chị họ cháu mà dì yêu cầu cháu chia tay với Dư Thâm Lam, đây là một điều rất vô lý.

Cháu sẽ không, sẽ không đồng ý.

Không có bất cứ ai có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của cháu và Dư Thâm Lam.

Trừ khi, trong lòng cậu ấy không còn cháu nữa, nếu không cháu sẽ không rời xa cậu ấy.”

Từng câu từng chữ của Khương Hoan Du vô cùng kiên định, ngược lại người ngẩn người ra lại là Từ Uyển Khanh.

Từ Uyển Khanh không nghĩ rằng Khương Hoan Du là một người như vậy.

Cô phân định chuyện nào ra chuyện đó, thậm chí còn rất nhanh mồm nhanh miệng, mọi lời phản bác của cô đều khiến bà không thể nói bất kỳ lời nào.

Từ Uyển Khanh biết mình như thế này là hơi quá đáng, nhưng bà ghét Như Nhược Thủy.

Vì vậy, Khương Hoan Du có liên quan đến Như Nhược Thủy, cũng bị ghét theo.

“Nếu tôi nói tôi không chấp nhận cháu, cháu sẽ còn tiếp tục ở bên cạnh con trai tôi sao? Cháu cho rằng, nếu tôi không chấp nhận cháu, con trai tôi có thể mặc kệ người đã sinh thành, nuôi nấng nó mà đi cùng với cháu sao?”

Thật ra, khi Từ Uyển Khanh hỏi câu này, Khương Hoan Du cũng có chút chột dạ.

Cô không biết Dư Thâm Lam có kiên định như cô lúc này không.

Dù sao, Từ Uyển Khanh vẫn là mẹ của cậu, cậu có thể vì cô mà phản kháng bà sao?

Nhìn biểu cảm của Khương Hoan Du, Từ Uyển Khanh đắc ý mỉm cười, nói: “Thâm Lam là con trai tôi, bạn gái có thể tìm người khác, nhưng mẹ nó thì chỉ có một.

Nó chọn ai, trong lòng cháu hẳn là biết rõ.”

Từ Uyển Khanh đứng dậy, lại liếc nhìn Khương Hoan Du, hạ lệnh tiễn khách: “Hôm nay coi như cháu chưa từng tới đây, trở về suy nghĩ thật kỹ xem chia tay với Thâm Lam như thế nào đi.

Sau này, cháu cũng không cần tới đây nữa, tôi không chào đón cháu ở đây.”

Khương Hoan Du siết chặt bàn tay lại.

Cô đứng dậy, lớn tiếng trả lời: “Dư Thâm Lam lựa chọn thế nào là quyền của cậu ấy.

Nhưng cháu cũng nói cho dì biết một điều là, cháu sẽ không bao giờ chia tay với cậu ấy.

Dì cũng không cần phải chào đón cháu, cháu sẽ không đến nữa.

Dì không muốn nhìn thấy cháu, vậy cháu cũng chả có lý do gì phải đến gặp dì cả.”

“Cháu —— Ba mẹ cháu dạy cháu nói chuyện với người lớn như vậy sao?!”

“Cháu vẫn luôn nói chuyện như vậy.

Dì không lịch sự với cháu, chẳng việc gì cháu phải tôn trọng lại dì cả.”

“Không có gia giáo!”

“Khi dì ép buộc cháu phải chia tay với Dư Thâm Lam, dì cho rằng mình có gia giáo sao? Chia rẽ chuyện tình cảm của người khác là chuyện mà một người có gia giáo sẽ làm sao?”

Khương Hoan Du nhấn mạnh.

Từ Uyển Khanh thiếu chút nữa tức đến đau tim, bà chỉ vào Khương Hoan Du, nói: “Cháu đi ngay cho tôi, đi nhanh!”

“Cháu sẽ đi, nhưng trước khi đi cháu còn có một câu muốn nói.

Lúc trước hôn nhân của dì bị chen chân, dì có cảm thấy khó chịu không? Dì và chồng mình bị người khác chia rẽ, là một nạn nhân trong chuyện đó, tại sao dì lại muốn cháu chia tay với Dư Thâm Lam? Dì muốn Dư Thâm Lam phải cảm nhận nỗi đau mà dì đã từng phải trải qua sao? Dì cho rằng mình như vậy là yêu thương cậu ấy sao?”

Khương Hoan Du mỉm cười, nói: “Dì chỉ là đang dùng một loại phương thức khác, khiến cậu ấy đau khổ mà thôi.”

Nói xong, Khương Hoan Du cầm theo bình giữ nhiều rời đi.

Từ Uyển Khanh cảm thấy choáng váng vì những lời nói đó, rất, rất lâu sau cũng không phản ứng lại.

Quay trở lại xe, Khương Hoan Du lái xe và rời đi.

Sau khi lái xe một quãng đường dài, cô đạp phanh rồi dừng lại ở bên đường.

Lúc này, gương mặt cô đã đầy nước mắt.

Cô dường như đã mất đi toàn bộ sức mạnh của cơ thể.

Tất cả sức mạnh của cô đều đã dùng hết khi cô chống lại Từ Uyển Khanh.

Có trời mới biết, cô yếu ớt đến mức nào, thiếu chút nữa đã mở miệng cầu xin Từ Uyển Khanh đừng ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Khương Hoan Du biết mình vừa mới vạch trần Từ Uyển Khanh.

Nhưng nếu cho cô làm lại, cô vẫn sẽ làm và nói những điều đó.

Không ai có thể ép cô chia tay với Dư Thâm Lam, không một ai, không ai có thể.

Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Dư Thâm Lam.

Cậu hỏi cô: “Không phải nói đến rất sớm sao, sao em còn chưa đến?”

Khương Hoan Du nhìn điện thoại, trái tim cô đau vô cùng, cô gục xuống vô lăng, khóc nức nở.

Tại sao mọi thứ trên đời này lại có thể trùng hợp như vậy chứ, tại sao có thể cẩu huyết như vậy chứ.

Tại sao bao nhiêu người như vậy, mà lại là ba của Dư Thâm Lam chứ? Tại sao ——

Bây giờ, Khương Hoan Du lập tức hiểu ra tại sao Như Nhược Thủy lại nhận nhầm Dư Thâm Lam.

Bởi vì họ là ba con, cho nên dung mạo giống nhau.

Nhưng khi đó ai có thể cảnh giác chuyện đó chứ, ai có thể nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như này chứ.

Khương Hoan Du không biết nên nói chuyện này với Dư Thâm Lam như thế nào, càng không biết có nên nói chuyện này với cậu không.

Nếu Dư Thâm Lam biết được, hẳn là cậu cũng sẽ sụp đổ không kém gì cô.

Khương Hoan Du thật sự không biết phải làm gì.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Dư Thâm Lam ở trong phòng chờ Khương Hoan Du tới.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng động vang lên ở bên ngoài, tưởng rằng Khương Hoan Du tới, cậu vội vàng bước ra khỏi phòng.

Dư Tiên Thiều đang đẩy một chiếc vali vào nhà.

Dư Thâm Lam bước ra, liền nhìn thấy Dư Tiên Thiều, cậu có chút giật mình, sau đó cười vui vẻ: “Ba.”

“Ừ, sức khỏe của con thế nào rồi?” Dư Tiên Thiều đặt vali ở trước cửa nhà, sau đó thay dép lê, hỏi tình hình Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam đi tới giúp ông mang vali vào trong nhà, nói: “Con không làm sao đâu, là mẹ làm ầm lên thôi.

Sao ba trở về đột ngột như vậy ạ? Gần đây không phải ba rất bận sao?”

“Bận rộn thế nào cũng phải quay về nhìn con trai một chút chứ.

Những năm vừa rồi thật sự không thể quan tâm nhiều đến con, bây giờ con bị tai nạn xe hơi, làm sao không thể về nhà một chuyến chứ.”

Dư Tiên Thiều nói, khi nhìn thấy thức ăn ngon được bày ở trên bàn, thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ con đâu rồi?”

Nói đến chuyện này, Dư Thâm Lam cũng thấy lạ.

Cậu nhìn thoáng tủ giày ở trước cửa, nói: “Cách đây không lâu còn ở nhà, chắc là mẹ ra ngoài có việc rồi ạ.”

Dư Tiên Triều không quan tâm Từ Uyển Khanh đi đâu.

Ông nói với Dư Thâm Lam: “Nhìn con có vẻ chưa ăn gì.

Ăn cơm trước đi, ba đi dọn dẹp phòng một chút.”

“Ba ——”

“Có chuyện gì vậy?”

“Ba vẫn chia phòng ngủ với mẹ sao? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy?”

Dư Thâm Lam thật sự rất muốn biết ba mẹ cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao mọi chuyện lại chuyển biến xấu như vậy.

Vẫn là vợ chồng sống chung với nhau dưới một mái nhà, nhưng lại chia phòng ngủ riêng vào mỗi đêm.

Dư Tiên Thiều im lặng một lúc, sau đó, như dỗ dành một đứa trẻ, ông nói: “Con không phải lo lắng cho ba.

Con cứ sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”

“Ba… Bây giờ con đã lớn rồi, có chuyện gì mà không thể nói cho con biết sao?”

“Trong mắt ba, con mãi mãi là một đứa trẻ.

Về sau, khi thời điểm thích hợp, con sẽ biết.”

“Anh sợ con trai mình biết mình có một quá khứ đáng khinh thường, cảm thấy không xứng đáng làm một người ba sao?” Từ Uyển Khanh không biết đã quay lại từ lúc nào, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của Dư Thâm Lam và Dư Tiên Thiều.

Bà ấy lạnh lùng nói.

Dư Tiên Thiều cau mày, liếc nhìn Từ Uyển Khanh, chỉ nói: “Đủ rồi.”

Lúc này, Từ Uyển Khanh giống như một khẩu pháo, chỉ cần đốt cháy bằng một ngọn lửa cũng có thể bùng nổ.

Bà bị Dư Tiên Thiều kích thích, cả người như bị thiêu đốt, giận dữ nói: “Dư Tiên Thiều, anh mới là người nên đủ rồi đó! Bây giờ anh trở về làm cái gì? Anh trở về thăm con trai, hay là đến gặp người phụ nữ kia? Anh đừng cho rằng tôi không biết những năm qua anh một mực nghĩ điều gì!”.