Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 6: 6: Cậu Cũng Nghĩ Chính Mình Không Còn Thích Cô Nữa

Editor: Yuu“Bác cả, bác gái, hai người nhầm rồi, cậu ấy không phải là bạn trai cháu, cậu ấy là bạn của Khương Việt.” Khương Hoan Du giải thích trước, sau đó lơ đãng quay đầu nhìn Dư Thâm Lam, gương mặt cậu để lộ ra biểu cảm hờ hững.

Nghe được tên mình, Khương Việt vừa mới gắp thức ăn ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa giải thích: “Đúng vậy ạ, nó là bạn của cháu, không phải anh rể tương lai của cháu đâu ạ.”

“Ồ, thảo nào, chả trách trông cậu nhóc này lại còn trẻ như vậy.

Hoan Du, chừng nào cháu mới dẫn bạn trai về giới thiệu cho tất cả chúng ta vậy?” Bác gái hỏi.

“…” Khương Hoan Du còn chưa trả lời, mẹ của cô, Thẩm Ngọc Lâm đã nói trước: “Không phải lần trước mới giới thiệu cho con cậu gì đó họ Trang sao, bây giờ còn nói chuyện không?

“Mấy ngày trước đối tượng xem mắt lần này của chị ấy còn đưa chị ấy về nhà, hai người còn ——”

“Ăn thức ăn của em đi!”

Khương Việt cảm thấy đầu mình như nóng lên, cậu ta muốn cãi lại, nhưng lại bị ánh mắt của Khương Hoan Du làm cho quay đầu đi.

Khương Hoan Du dùng ánh mắt uy hiếp cậu ta: Lại bắt đầu lắm miệng rồi, có tin chị băm em ra không?

Khương Việt túng quẫn, nhanh chóng cúi đầu ăn không dám nói gì nữa.

“Hai đứa có chuyện gì à?” Thẩm Ngọc Lâm truy vấn.

“Không có chuyện gì ạ, con với anh ta không còn liên lạc nữa, không thích hợp.” Khương Hoan Du đáp.

“Thế không phải đáng tiếc quá sao.

Mẹ nghe nói cậu ta rất tốt, điều kiện gia đình cũng không tệ.” Thẩm Ngọc Lâm cảm thấy đáng tiếc, lại bắt đầu thúc giục Khương Hoan Du tìm đối tượng: “Hoan Du, con nhìn con cái của anh chị con đều lớn như vậy rồi, con cũng nhanh tìm đối tượng đi.

Nhân lúc còn trẻ thì sinh một đứa, mẹ không có việc gì làm có thể giúp con trông nó, lúc đó con có thể tiếp tục làm việc.”

“Mẹ con nói đúng đấy, con kết hôn xong em con cũng có thể sớm kết hôn.” Nãy giờ ba cô, Khương Tất Đạt không nói gì cũng bắt đầu gia nhập hội tư vấn hôn nhân.

Khương Hoan Du bắt đầu cảm thấy đau đầu, cô khoa trương nói: “Ba mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi chứ.

Chẳng lẽ con không lấy được chồng thì Khương Việt cũng không thể lấy được vợ sao?”

“Chị không gả chồng, em cũng sẽ không kết hôn.” Khương Việt không sợ chết mà nói, Khương Hoan Du rất muốn ném đôi đũa trong tay vào mặt cậu ta.

Khương Việt đơn giản chỉ là xem náo nhiệt, không nghĩ đến điều to lớn nào.

Anh họ cô xem chừng nhìn thấy Khương Hoan Du không muốn nói về đề tài này nữa nên đã chủ động nói sang chủ đề khác, mọi người cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.

Không còn là trung tâm của sự chú ý, Khương Hoan Du thở phào, nhỏ giọng đe dọa Khương Việt: “Em mà còn nói thêm câu nữa, chị sẽ cho em không thấy được mặt trời của ngày mai luôn.”

Khương Việt run rẩy nhận sai, nói: “Chị, em không dám, thật sự không dám.”

Khương Hoan Du trừng mắt lườm cậu ta một cái, sau đó tùy tay cầm cốc nước bên cạnh lên định uống, nhưng lại bị một bàn tay ngăn lại.

Ngón tay của Dư Thâm Lam rất mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, móng tay được cắn ngắn và sạch sẽ.

Cậu giữ lại cốc nước Khương Hoan Du đang cầm lên, nói: “Đây là cốc của em, em uống rồi.”

Khương Hoan Du nhìn cậu, xấu hổ chớp mắt rồi buông tay ra.

Thẩm Ngọc Lâm đang nói chuyện với mọi người, sau đó quay sang nói với Dư Thâm Lam: “Thâm Lam, cháu ăn nhiều một chút, đã lâu không ăn những món ăn dì làm rồi đúng không? Về sau cùng Khương Việt tới nhiều một chút, dì sẽ làm cho cháu những món con thích.”

Dư Thâm Lam quay đầu cười với Thẩm Ngọc Lâm: “Vâng, cháu cảm ơn dì.”

“Không cần phải nói cảm ơn như thế.

Cháu đối xử tốt với Khương Việt như vậy, dì cũng xem cháu như đứa con trai thứ hai trong nhà mà.”

Tất cả sự yêu thích của Thẩm Ngọc Lâm đối với Dư Thâm Lam đều bộc lộ ra ngoài.

Khương Tất Đạt cũng đi tới, ông cầm theo một bình rượu rồi rót rượu cho Dư Thâm Lam: “Tiểu Dư, rót cho chú rồi hai chúng ta cùng uống vài chén.

Trước kia cháu còn nhỏ, chú cũng không thể uống cùng cháu được.

Bây giờ đều lớn rồi, cũng có thể uống được rồi.”

Khương Hoan Du tưởng Dư Thâm Lam sẽ nói gì đó để từ chối, không ngờ Dư Thâm Lam lại rất vui vẻ gật đầu.

Cậu uống cạn chén rượu của mình, sau đó đứng lên cầm chén rượu của Khương Tất Đạt rót cho ông.

Khương Hoan Du yên lặng ngồi nhìn nhóm người trước mặt mình ăn cơm uống rượu, khung cảnh náo nhiệt như vậy làm cô không thể không nhớ tới bốn năm trước.

Một buổi tối bốn năm trước, vì để chúc mừng Khương Việt gian nan thi đỗ được đại học và Dư Thâm Lam thi đỗ được trường trọng điểm, bọn họ cũng ngồi giống như lúc này.

Chẳng qua những người tới ăn mừng không phải họ hàng trong nhà mà là những người bạn học tương đối thân thiết của Khương Việt và Dư Thâm Lam.

Sau bữa tối trong một nhà hàng nhỏ, có không ít nam sinh uống say, những người không say thì sẽ đưa những người say trở về nhà.

Khương Việt uống quá nhiều, được một người bạn sống ở gần đó đưa về, Khương Hoan Du thì chịu trách nhiệm đưa Dư Thâm Lam về nhà.

Khương Hoan Du uống không nhiều, tinh thần khá thanh tỉnh, chỉ có Dư Thâm Lam cả người mềm oặt ra, dường như không được tỉnh táo lắm.

Ngồi taxi đưa Dư Thâm Lam về nhà, Dư Thâm Lam vẫn luôn dựa vào vai Khương Hoan Du.

Tóc của cậu rất mềm, dán vào cổ Khương Hoan Du, vô cùng ngứa.

Thỉnh thoảng trên xe bị xóc nảy, Khương Hoan Du cúi đầu nhìn Dư Thâm Lam, ngay cả khi cô chỉ có thể nhìn thấy một cái đỉnh đầu, cô cũng không cảm thấy buồn chán.

Trong hai năm cô học đại học, thỉnh thoảng cô trở về nhà sẽ ngẫu nhiên gặp Dư Thâm Lam.

Mỗi lần như vậy cậu đều cười với cô, nói: “Chị, chị đã về rồi.”

Vẫn là trước kia tốt hơn.

Bữa tối kết thúc khá muộn.

Sau bữa ăn, Khương Hoan Du giúp Thẩm Ngọc Lâm dọn dẹp đống hỗn độn trên bàn ăn.

Khương Tất Đạt uống quá nhiều nên đã vào trong phòng ngủ, còn Khương Việt và Dư Thâm Lam lại không biết đã đi đâu.

Thẩm Ngọc Lâm thấy chỉ còn hai mẹ con họ, bà nói với Khương Hoan Du: “Con với cái cậu họ Trang kia thật sự không thể tiến tới được sao? Lần trước mẹ còn nghe nói cậu ta rất thích con mà.”

“Mẹ, mẹ biết con vẫn luôn không muốn tìm đối tượng mà, cho nên mẹ đừng hỏi, cũng đừng giới thiệu thêm cho con nữa.”

“Cái con bé này, tuổi trẻ của người con gái quý giá biết bao, mấy năm nay không tranh thủ cưới chồng đi, chờ đến lúc 30 tuổi rồi cũng không có người tới rước đi đâu.

Con tưởng mình là món hàng ngoài chợ người ta muốn mua là tới chọn à.”

Khương Hoan Du không muốn trả lời, Thẩm Ngọc Lam lại nói tiếp: “Hay là con phải lòng người nào rồi?”

Dường như là bị nhìn ra tâm tư, Khương Hoan Du vội vàng phủ nhận: “Cái gì mà phải lòng người nào chứ, không có chuyện đó đâu mẹ.”

“Nếu không có, tại sao con không chịu dẫn một ai đó về? Thật sự rất kỳ lạ.”

“Mẹ, con có điều muốn nói.

Thật ra, con không thích đàn ông.”

Khương Hoan Du chỉ muốn trêu chọc mẹ cô một chút nên mới đùa như vậy, không nghĩ Thẩm Ngọc Lâm lại tưởng thật, mặt bà trắng bệch ra.

Truyện Bách Hợp

“Cái gì? Con không thích đàn ông?!”

Khương Hoan Du cười ha ha lên: “Con nói đùa thôi, mẹ như thế mà còn bị lừa vậy.”

Thẩm Ngọc Lâm vẫn lo lắng nói: “Con thật sự là đang nói đùa chứ? Đừng dọa mẹ sợ.”

“Thật sự là nói đùa mà.” Khương Hoan Du nói, sau đó thu dọn lại mấy cái bát đĩa trên bàn bê vào trong phòng bếp.

Bởi vì quá nhiều bát đĩa, vẫn là nên tìm Khương Việt về để rửa dọn chỗ này.

“Mẹ, con đi tìm Khương Việt, để nó tới đây giúp đỡ mẹ con mình.”

Khương Hoan Du đi quanh nhà tìm một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng Khương Việt và Dư Thâm Lam đâu.

Cô nghĩ một chút rồi bước lên cầu thang đi tới sân thượng.

Nơi Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt ở chỉ là một căn nhà đơn với ba tầng, trên nóc nhà còn có một cái sân thượng nhỏ.

Khương Hoan Du nhẹ nhàng chậm rãi đi lên, sau đó dùng sức đẩy cửa sân thượng ra.

Gió trên sân thượng rất mạnh, trên trời còn có một vầng trăng tròn treo lơ lửng.

Dưới ánh trăng rằm, Dư Thâm Lam và Khương Việt dựa lưng vào lan can.

Khương Hoan Du đột nhiên xuất hiện làm Khương Việt sợ tới nỗi nhanh chóng vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, mà Dư Thâm Lam bên cạnh cũng đang ngậm một điếu thuốc nhưng chưa được đốt, lúc này đang cầm bật lửa chuẩn bị đốt.

Khương Hoan Du chạy tới sờ túi quần Khương Việt, sau đó sờ khắp toàn thân cậu ta rồi lấy bao thuốc cùng bật lửa trong túi ra, đánh vào đầu cậu ta một cái.

“Chị biết ngay là em đang làm chuyện xấu mà, bảo sao chị tìm em khắp nơi cũng không thấy!”

“Chị —— Chị —— Em có làm chuyện xấu gì đâu, chỉ là hút một điếu thuốc thôi mà ——”

“Còn dám biện minh nữa?!”

“Nhưng cũng không phải chỉ có mình em! Dư Thâm Lam cũng hút mà!!!”

Khương Hoan Du lúc này mới nhìn Dư Thâm Lam đứng bên cạnh.

Lúc cô dừng tay không đánh Khương Việt nữa, Khương Việt nhân cơ hội lập tức chạy trốn mất.

Dư Thâm Lam vẫn còn duy trì hành động chuẩn bị châm thuốc, thấy Khương Việt chạy đi, Khương Hoan Du lại nhìn mình chằm chằm, cậu mới rút điếu thuốc trong miệng ra.

Khương Hoan Du duỗi tay trước mặt cậu, cậu ngoan ngoãn đặt điếu thuốc lên tay cô.

“Còn nữa không?” Khương Hoan Du hỏi.

Dư Thâm Lam lấy trong túi áo mình ra nửa bao thuốc còn lại, cùng với bật lửa, tất cả đều giao nộp cho Khương Hoan Du.

“Không.”

“Dư Thâm Lam, thật không nghĩ tới, ngay cả cậu cũng học hút thuốc.

Buổi tối cậu uống với ba tôi nhiều như vậy, ba tôi gục rồi, vậy mà cậu vẫn còn tỉnh táo mà đứng đây hút thuốc, xem ra tửu lượng cũng không tệ nhỉ.”

“…Quá khen…”

“Cậu cho rằng tôi đang khen cậu sao? Học hút thuốc rồi uống rượu, cậu cho rằng đây là chuyện tốt sao?” Khương Hoan Du rất muốn đánh cho Dư Thâm Lam mấy cái, nhưng lại vẫn nhịn xuống.

Cô vẫn giống như trước đây, không thể đánh mắng cậu được.

Dư Thâm Lam nhìn Khương Hoan Du hồi lâu, giống như khoảnh khắc vừa mới xảy ra, bọn họ lại trở về cái lúc vẫn còn hòa hợp với nhau.

Trước đây, mỗi khi Dư Thâm Lam đi theo Khương Việt làm điều gì xấu mà bị Khương Hoan Du phát hiện, Khương Hoan Du nhất định sẽ đánh Khương Việt một trận, sau đó quay đầu giáo huấn Dư Thâm Lam.

Dư Thâm Lam mỗi lần như vậy đều ngoan ngoãn nghe giáo huấn, nói chính mình lần sau sẽ không tái phạm nữa.

Lần này cũng giống như lần trước, cậu nói với Khương Hoan Du: “Chị, lần sau em sẽ hút ít hơn.”

“Cậu học cái này từ lúc nào? Là ai dạy cậu? Có phải Khương Việt không?”

“Không phải, chỉ là…”

Dư Thâm Lam dừng một lúc, cũng không biết phải nói gì, sau đó cậu chỉ nói: “Dù sao cũng rất lâu rồi.”

Trước kia, cũng có không ít học sinh giỏi trốn ở trên ban công để hút thuốc, cũng có người uống rượu tới mức không thể lùi bước lại.

Khương Hoan Du thật sự không biết, rốt cuộc mấy năm qua Dư Thâm Lam đã trở thành người như thế nào, căn bản là cô vẫn không hiểu biết nhiều về Dư Thâm Lam.

Khương Hoan Du siết chặt bao thuốc và bật lửa trong tay, quay đầu đi xuống dưới, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, trên sân thượng gió lớn, cẩn thận không bị cảm lạnh.”

Dư Thâm Lam nhìn theo bóng dáng dần biến mất của Khương Hoan Du, trên mặt tràn ngập sự cô đơn.

Cậu đã học được cách hút thuốc chính là sau khi cãi nhau với Khương Hoan Du vào bốn năm trước.

Trong lòng có quá nhiều cảm xúc không thể giải toả được, nên cậu đã trốn ở trong phòng vệ sinh và châm điếu thuốc đầu tiên.

Ngay lần hút đầu tiên, Dư Thâm Lam bị sặc, nước mắt cũng lưng tròng.

Cậu không biết đó là vì thuốc, hay chính là cảm xúc của mình nữa.

Lúc đó cậu mới hiểu sâu sắc rằng, thì ra thích một người chính là dày vò như thế này, đau khổ như thế này.

Dư Thâm Lam thích Khương Hoan Du, từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi cậu cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mình rung động với cô.

Sau đó, cậu cũng bắt đầu đóng cửa trái tim mình, từng giờ từng phút nhắc nhở bản thân những gì mà Khương Hoan Du đã nói.

Cậu đã xây từng tầng, từng lớp tường bao vây trái tim mình để ngăn tình cảm của mình lại.

Thời gian cứ thế trôi qua, cậu cũng nghĩ chính mình không còn thích cô nữa.

Ít nhất là trước khi trở về lần này, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy..