Hành Thiên Đại Đế

Chương 3: Lạc Long Thánh Đế

Tac giả mong mọi người bình luận truyện này nhiều nhiều. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.

Cứu tôi với

Giọng nói thảm thiết vang lên càng lúc càng gần tiến đến chỗ anh Sơn đang đứng. ( Theo như kinh nghệm đọc truyện của các độc giả thì họ sẽ nghĩ đây là một cô gái xinh đẹp đang bị mấy thằng cầm thú đuổi và ảnh Sơn nhà ta cũng như vậy.)

"Có ai không, giúp tôi với!" Giọng nói khiến Sơn bủn rủn hết chân tay, lộ một khuôn mặt sung sướng như đời sắp lên tiên.

"Cảm ơn ông trời, cuối cùng thì một đứa trong dàn hậu cung của con đã xuất hiện." Sơn chắp hai tay lên trời cảm ơn liên tục.

"Ngươi có chắc đấy là một đứa con gái hay không." Hệ Thống giọng khinh bỉ nói với Sơn.

"Giọng nói thánh thót thế kia thì chỉ có thể là một em xinh tươi mơn mởn thôi." Sơn làm bộ mặt ra vẻ uyên thâm nói với Hệ Thống.

Đang chém gió vơi hệ thống thì giọng nữ trong trẻo cùng những tiếng chửi bới như Đứng lại! Tao chém bỏ mịa mày bây giờ đến gần làm bọn Sơn đã khôn như cờ hó nấp sẵn trên cây đợi thời cơ nhảy xuống làm màu với gái im bặt, mắt đưa về phía phát ra tiếng nói tìm người phát ra âm thanh.

Sơn ngồi trố mắt, nghe giọng nói truyền cảm này thì hắn tin chắc cô gái là một mỹ nữ. Mà đã là mỹ nữ thì nhất định là phải vào hậu cung vủa hắn rồi.

Soạt, Soạt Tiếng cỏ cây bị dẫn đạp và từ trong bụi cây, cùng với những ánh chiều tà trong bươi hoàng hôn tuyệt đẹp chiếu xuống, một bóng hình uyển chuyển xuất hiện trước ánh mắt ngơ ngác dõi theo của Sơn.

"Ôi định mệnh!"

"Oẹ! Oẹ!"

"Hư mắt con rồi má ơi!"

Sơn ngồi trên cây nhanh chóng che mắt lại như thế có thứ gì vừa đập thẳng vào mắt hắn khi vừa mới nhìn thấy toàn bọ hình ảnh của cái người vừa xuất hiện.

"Trời ạ! Sau một giọng nói trong vắt truyền cảm lại là một thằng đực rựa da ngâm trông như lực sĩ ư." Sơn hét lên trông lòng, nhueng ánh mắt ẫn cố nhìn vào phía mà lúc nãy tiếng nói phát ra với hy vọng tìm được một vị mỹ nữ xuất hiện. Không may thay cho Sơn, hy vọng cuối cùng sụp đổ hi thằng đực rựa ấy lên tiếng và tiếp tục chạy về phía cái cây Sơn đang nấp. Chắc chắn là mọi người có thể tưởng tuojng được khuôn mặt của anh nhân vật chính của chúng ta, Sơn như người mất hồn với nụ cười cứng như đá trên môi.

"Có ai không cứu tôi với." Thằng đực rựa vừa xuất hiện lại tiếp tục vừa chạy vừa kêu cứu.

"Hahaha... Đứa hậu cung đầu tiên của ngươi là một thằng đực rựa à. Khẩu vị mặn ghê. Có cần ta tặng cho chai dầu ăn Bảo An mà làm với hắn không." Hệ thống cười nhạo Sơn khi cảm nhận được cái khuôn mặt tức cười của hắn lúc này.

"Bố mày éo cần. Thích thì mày tự thẩm một mình đê." Sơn giọng bực tức nói với hệ thống, cả người Sơ lạnh toát khi cứ nghĩ đến cái cảnh mà làm chuyện ấy với cái thằng da ngâm kia. Ngay khi thằng da ngâm kia cách cái cây của Sơn được vài mết thì Vèo Hai mũi tên đâm thằng vào vạt áo và quần của hắn và kéo hắn nằm xuống đất.

"Ê hệ thống hắn là ai vậy?" Sơn vẫn tiếp tục ngồi trên cây xem tình hình.

"Hắn là Nguyễn Nhật Quang, một thanh niên gay lọ ở phố đèn đỏ của Yên Thành." Giọng hệ thống lại lạnh nhạt như xưa trả lời Sơn.

"Nè sao giọng ngươi sao lúc thì thừa lúc thì thiếu cảm xúc quá vậy? Có cần ta rắc tý muối cho bớt nhạt không?" Sơn rảnh háng quan tâm hệ thống.

"Chuyện đó không cần ngươi lo, lo cái thằng trong hậu cung ngươi kìa." Hệ thồng lại tiếp tục chọt vào nõi đau của Sơn.

"Đou má, sao cứ chọc tao hoài vậy? Ngươi không có tý tôn trọng chủ nhân nào à hệ thống?" Sơn nghe hệ thống nói mà máu như muốn phụt ra ngoài.

"Chủ nhân ta là người tạo ra ta chứ đếch phải ngươi, ngươi chỉ là một thằng trẩu ăn may chó ngáp phải ruồi thôi." Hệ thống lạnh nhạt đáp.

"Éo thèm chấp với ngươi nữa." Sơn bực mình không quan tâm đến hệ thống nữa mà tập trung từ trên cây nhìn xuống diễn biến tiếp theo đến với ảnh Nguyễn Vu Quang nhọ nồi. Trong khi Quang loay hoay cố gỡ cái mũi tên đang cắm sâu cái áo cùng quần của hắn xuống đất thì từ trong bụi cấy mà lúc nãy hắn chạy ra, bốn thằng thanh niên săm đầy mình bước ra trong đó có một thằng cầm một cái cung to tướng..Lúc này mấy thằng đầu trâu mặt ngựa đã đuổi kịp Quang, chúng đến bên cạnh nói cái quần què gì đó rồi liên tục oánh khiến Quang phải ôm đầu, co người lại chịu đòn.

"Đou má, tao thấy hơi bị ngứa mắt rồi đấy nhá, hệ thống cái lũ đang bắt nạt kia là mấy thằng lồng nào." Sơn vừa nói vừa chỉ vào bốn thằng thanh niên săm trổ đầy mình trông đầy vẻ nam tính.

"Sờ Cai Giông, Lây Cửu Khoai Tây và Đạt Yêu Cầu. Bọn chúng là anh em Sờ Lây Đạt ( Em éo có ý gì đâu.) làm bảo kê ở phố đèn đỏ của Yên Thành, cả ba tên là Linh Sĩ cấp 2. Xác định độ nguy hiểm: Động vào là hy sinh. Tỉ lệ thắng: 0.69%." Hệ thống nói làm Sơn sợ xanh mặt.

"Đọu thế tao làm cái lồng gì đây, bây giờ mà nhảy xuống kêu đéo nhìn chuyện gì thì bố thằng nào tin mà cứ ở trên này thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện." Sơn cuống lên hỏi hệ thống.

"Không phải lúc nãy khuôn mặt ngươi rất tự tin là có thể oánh bỏ mịa lũ kia sao." Hệ thống chế giễu Sơn.

"Lúc trước tao tưởng chúng là người thường, ai mà ngờ thằng bảo kê cũng là Linh Sĩ cấp 2, trong khi tao là Linh Nhân cấp 1 thế thì làm ăn cái giề." Sơn khuôn mặt hối hận khi đã tưởng vụ này ngon ăn nên mới ở lại xem thế nào chứ giờ thì...

"Thế trước lúc hy sinh, ngươi có muốn mở cái túi quà tân thủ không." Hệ Thống lạnh nhạt hỏi Sơn.

"Ồ đúng rồi còn cái túi quà tân thủ chưa mở, tý thì quên. Đương nhiên là Mở" Sơn như vớ được cọng cỏ cứu mạng liền nhanh chóng bảo mở.

"Chúc mừng chủ nhân mở túi quà tân thủ. Để có thể mở mời chủ nhân đợi 1 tiếng." Giọng hệ thống như cười nhạo Sơn, thông báo đến Sơn cái tin như sét đánh ngang tai.

"Nà ní....., ngươi không co bảo ta về cái vụ này." Sơn tái mặt nói với Hệ Thống.

"Ngươi có hỏi đâu mà ta trả lời." Hệ Thống đáp trả khiến Sơn sa mạc lời.

"Dm nhà mày hệ thống.Mày nhớ đấy hệ thống." Sơn chửi rủa hệ thống nhưng ảnh đéo làm gì được.

Bên dươi cái cây không xa là cảnh bốn thằng ml đang oánh một thằng khác, trông cảnh tượng rất thảm khốc.

"Tha cho em mấy anh ơi, lần sau em sẽ trả đủ cả nợ lẫn lãi mà. Tha em lần cuối này đi, em xin mấy anh." Mấy tiếng yểu điệu phá ra từ mồm Quang khiến năm thằng đực rựa sởn cả gai ốc ( Bao gồm cả Sơn.).

"Đếu có thằng nào tin mày đâu, mày nói cái này đây là lần thứ 19 rồi, có ma mới tin mày." Một trong bốn thằng bảo kê lên tiếng khiến Sơn có thể hiểu đại khái tình hình rằng có thằng cờ hó nào đó trốn nợ chạy đến cái nơi này và khiến thằng óc chó không kém tường là gái và rơi vào tình cảnh này. Lúc này Sơn mới không kìm được bình tĩnh nữa nhất là khi hiểu được cái tình hình khắm lọ đấy, nhảy từ trên cấy xuống định làm quả tiếp đấ ngoạn mục nhưng mà Bốp ảnh trượt chân.

"Vãi cứt, trị mẹ rồi." Sơn ôm đít than thở. Năm thằng trong đó một đứa nằm, năm đứa oánh nhìn về phía Sơn vì bất ngờ khi có một thằng ml khác cũng ở trong cái nơi khỉ ho cò gáy này cùng chúng.

"Mày là thằng nào?" Thằng có vẻ là đại ca lên tiếng nói.

"Tao là bố chúng mày." Sơn đáp lại sao co ngầu nhất để chúng nó sợ mà chạy mất nhưng ảnh đã éo biết rằng chỉ cần cảm nhận lượng linh lực trong người là biết hắn đang ở cấp độ nào.

"Chỉ là một thằng Linh Nhân quèn mà cũng muốn chọc vào bọn ta" Lại một thằng khác lên tiếng.

"Ờ đấy thì làm sao nào. Tao ở trên cây xem chúng mày oánh thằng kia mà ngứa mắt vãi ra." Sơn khịt mũi ngạo nghễ nói. Nghe Sơn nói mà Quang đang nằm dưới đất bỗng ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.

"Vậy thì ngươi tính sao hả. Thằng này chơi gái xong đếu trả tiền, thế ngươi tính trả hộ hắn à? Ngươi mà trả lời không tốt thì số ngươi xác định rồi dấy thằng Linh Nhân rẻ rách." Thằng đại ca lại lên tiếng hỏi.

"Ta chỉ muốn nói một câu thôi. Đánh cả vào mặt nó nữa." Ngay sau khi nói xong thì Sơn không đợ năm thằng kia kịp phản ứng, nhanh chóng ba chân bốn cảng chạy như bay vào sâu trong rừng.

"Ờ nhờ, anh em mình toàn đánh vào thân nó thì làm sao mà đau. Mà đợi đã, thằng ml kia chạy rồi, đuổi theo." Thằng bé nhất trong bốn thằng bảo kê nói.

"Kệ tên Linh Nhân rẻ rách ấy đi, hắn chạy vào trong rừng thì thể nào sớm muộn gì cũng bị Linh Thú thịt thôi. Giờ xử lý thằn gnafy đã" Thằng đại ca tỏ vẻ thông minh nói. Sau đó cả bốn thằng tiếp tục oánh thằng Quang và đương nhiên không quên đánh vào mặt hắn như Sơn nói, còn Quang chỉ biết chịu đựng và chửi thằng mặt l* vừa xuất hiện để hại hắn. Sơn vừa chạy vừa nhắm mắt, hắn éo cần biết chuyện gì xảy ra chỉ cần chạy thoát là được. Và *Soạt Sơn mở mắt ra và thấy mình lơ lửng trên không.

Á......Á.......Á..... Ảnh đã một đi không trở lại. ( Đùa thôi.Nó mà chết là hết chuyện.)

Không biết qua bao lâu, Sơn nghe thấy một loạt tiếng nói hãm l** của ai đó vang bên tai.

"Chúc mừng chủ nhân nhận được Thiên Nhãn."

"Chúc mừng chủ nhân nhận được Tạo Hóa Đan."

"Chúc mừng chủ nhân nhận được Thiên Địa Quyết."

"Chúc mừng chủ nhân nhận được Bất Tử Chi Quyết."

"Chúc mừng chủ nhân nhận được Giầy Vô Ảnh."

Sơn ôm đầu tỉnh dậy và đập vào mắt Sơn là một cái hang động to lớn nằm giữa lưng ngọn núi với cái tên

Lạc Long Thánh Đế