Hành Trình Bất Tử

Chương 10: Quyển 1 Chương 9

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

Tôi ngủ li bì suốt ngày cho đến khi mẹ tôi tới đánh thức. Bà sờ trán tôi, hỏi xem tôi có bị bệnh gì không. Tôi cũng không biết mình có bị gì không, bởi vì tôi mơ hồ nhận ra mình vừa có một giấc đẹp. Tôi lại có thể nhìn thấy được.

Tôi thấy bụng mình đói cồn cào, và yêu cầu một phần ăn sáng. Mẹ tôi nói.

-Con yêu, bây giờ chúng ta đã đến giờ ăn chiều rồi.

Bình thường tôi sẽ giận dỗi vì sự chênh lệch giờ giấc này. Một người mù thì cần gì biết bây giờ là sáng hay chiều chứ. Nhưng tôi vui vẻ bỏ qua và say sưa thưởng thức phần ăn của mình. Điều này có lẽ làm mẹ tôi rất vui. Bởi vì tôi luôn không được vui vẻ trong lòng và chưa bao giờ ăn uống nhiệt tình đến vậy kể từ sự cố tàu lật.

Làm sao tôi không vui vẻ cho được, bây giờ đã chiều rồi, và chỉ còn vài tiếng nữa sẽ đến tối.

Tôi không dám hy vọng gì nhiều, vì hy vọng càng cao thì thất vọng càng lớn. Nhưng khi cô ấy đến, tôi không khỏi reo mừng nhảy bật khỏi giường. Tôi mò mẫn trong bóng tối, hy vọng ngay lập tức có thể chạm vào cô. Tim tôi đập rộn rã khi tay mình chạm vào một bàn tay mát lạnh. Hình ảnh ngay lập tức tràn đầy trong trí óc tôi.

-Đồng Đồng, cuối cùng cũng đã đến rồi!

-Sao cậu phát hiện ra hay vậy, tôi không hề phát ra tiếng động nào? – Cô ta mỉm cười với tôi.

Tôi bị mù nên thính giác cực kỳ linh mẫn, chỉ cần có người đi đến gần cửa phòng là tôi biết ngay. Nhưng Thanh Đồng không như vậy, cô ta đến và đi không hề phát ra tiếng động nào, dù là nhỏ nhất. Chỉ là đột nhiên tôi phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, giống như có ai đó bật công tắc đèn, và ánh sáng cứ tự nhiên mà đến.

-Tôi không biết, chỉ là tự nhiên phát hiện ra thôi. – Tôi cười đáp.

-Andy, giác quan thứ sáu của cậu thực sự rất mạnh. – Thanh Đồng nói.

Chúng tôi lại nắm tay chạy ra ngoài chơi. Cô ấy đắt tôi đi đến bờ tường rào của hoa viên.

-Chúng ta vào thành phố chơi đi. – Thanh Đồng lôi kéo.

-Không, tôi không muốn đi ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều quái vật khủng khiếp muốn làm hại tôi. – Tôi dùng dằn, chỉ nghĩ thôi cũng đã sợ đến phát khóc.

-Có tôi bên cạnh sẽ không ai làm hại được cậu đâu!

-Thật không?

-Hãy tin ở tôi.

Sau đó cô ta nắm tay tôi bước về phía trước. Chúng tôi đi vào một vùng không gian lỏng bỏng và sóng sánh như đi dưới nước. Cảnh vật xung quanh trở nên lung linh giống như bạn đang lặn trong hồ mà nhìn lên bên trên vậy. Đi tới gần bức tường, Thanh Đồng chỉ việc lấy tay xua xua hình ảnh bức tường sóng sánh, vậy là chúng tôi có một lối đi xuyên qua tường. Đồng Đồng dắt tôi đi qua khỏi vùng không gian như nước đó. Tôi nhận ra mình đã ở bên ngoài bức tường. Còn phía sau tôi, bức tường vẫn sừng sững cứng cáp, đứng im không hề có vết tích gì khi chúng tôi chui xuyên qua.

-Sao cô làm được điều đó? – Tôi lắp bắp chỉ tay vào bức tường sừng sững.

Thanh Đồng mỉm cười, dắt tôi tới gần, rồi chạm tay lên bức tường vững chắc đó.

-Ở thế giới này tôi không thể làm được như vậy...

Sau đó không gian xung quanh tôi lại trở nên sóng sánh, dập dềnh. Tôi đưa tay hươ hươ, quả nhiên bước tường tan ra như hình ảnh trăng soi trên mặt nước, chỗ tôi vừa khuấy lên tạo thành một lỗ hổng tròn.

-... nhưng ở thế giới này ai cũng có thể làm được. – Đồng Đồng mỉm cười nói, giọng cô ta nghe ục ục giống như đang nói dưới nước vậy.

Chúng tôi khoát tay nhau dạo bước trên phố, đường hôm nay hình như hơi có nhiều sương mù. Dường như không ai phát hiện ra có hai đứa trẻ đi lang thang trên đường vào giờ này. Tôi nghi ngờ việc này cũng do Thanh Đồng làm ra.

-Lần trước cậu đi ra ngoài đã thấy gì? – Cô ấy hỏi.

-Những con quái vật xấu xí màu đen. – Tôi không khỏi rùng mình khi nhớ lại. – Chúng có mặt ở khắp nơi, hình như chúng làm người ta phát bệnh. Nhưng không ai phát hiện ra chúng cả.

-Đó là những con yêu. Phân loại ra có thể gọi là yêu tinh, yêu quái, hay quái vật tuỳ theo lượng phép thuật mà chúng có thể sử dụng.

-Ý cô là những con yêu quái là có thật hả? – Tôi ngạc nhiên.

-Tất cả chúng đều thật sự tồn tại, chỉ là có người nhìn thấy còn những người khác thì không thôi.

-Những người nhìn thấy giống như tôi sao?

-Andy, cậu rất đặc biệt. Câu có đôi mắt có thể nhìn xuyên qua những không gian liên kề, vì vậy cậu nhìn thấy được những thứ người khác không thấy.

-Là sao? – Tôi thắc mắc.

-Thế giới chúng ta đang sống giống như một câu chuyện được viết trên trang giấy vậy. Có những trang giấy nằm liền kề với nhau tạo thành một quyển sách, và những quyển sách khác nhau nằm trong một dãy kệ. Những dãy kệ lại sắp xếp liền kề nhau trong một thư viện lớn. Thế giới của chúng ta không phải là thứ duy nhất, thế giới chúng ta sống chỉ là một tờ giấy. – Thanh Đồng nghiêm túc giải thích. - Những người được viết trên tờ giấy này chỉ thấy được những việc trong đó. Họ không thể nhìn thấy được những tờ giấy bên cạnh.

-Ý cô là những con quái vật đó sống trong tờ giấy bên cạnh chúng ta. Nhưng vì sao chúng ta không thể thấy chúng, còn chúng thì có thể tác động làm hại mọi người.

-Vấn đề là do năng lực của hai bên khác nhau. Bọn chúng có phép thuật, còn chúng ta thì không. Lấy một ví dụ này cho dễ hiểu nhé. Con người giống như một chiếc radio chỉ có thể bắt được một tần số duy nhất, chúng ta chỉ có thể nghe nhạc ở trên tầng số đó thôi. Còn bọn yêu quái, chúng có khả năng phát thanh trên nhiều tầng số. Khi chúng phát trên tầng số khác, chúng ta không thể nghe chúng, khi chúng phát trên tầng số này, mọi người sẽ nghe được.

-Ý cô là tôi là một chiếc radio có thể thu được những tần số khác nhau. – Tôi hơi lờ mờ hiểu ra ví dụ của Thanh Đồng.

-Đúng vậy, cậu rất thông minh. Khả năng của những người đặc biệt như vậy thật sự rất hiếm. Và bọn quái vật không thích điều đó. Chúng cho rằng loài người không nên có được những quyền năng đặc biệt như mình.

-Vì vậy chúng mới lấy mắt tôi? – Tôi rùng mình nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy con quái vật nhớp nhúa đã cướp đi đôi mắt mình.

-Không phải! – Thanh Đồng trả lời ngay tức khắc. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cô ta nói tiếp. – Andy, có lẽ cậu không biết, nhưng đôi mắt của cậu rất đẹp...

-Rất đẹp, là sao? Chẳng lẽ chúng cướp đôi mắt của tôi về chỉ để ngắm nhìn chơi. – Tôi giận dữ la lên.

-Yup. – Đồng Đồng gật đầu xác nhận.

Tôi quả thật khóc không ra tiếng. Chỉ vì một lý do vớ vẩn như vậy là cướp đi đôi mắt của người khác, hại tôi suốt đời sống trong mù loà sao.

Sau một khoảng thời gian im lặng, Thanh Đồng mới lại lên tiếng.

-Andy, tôi cần cậu tả kỹ hơn về con quái vật đã cướp đi đôi mắt của cậu.

- Làm gì, giúp tôi cướp đôi mắt đem về hả?

Tôi cười đùa, coi như câu hỏi của cô ta chỉ đơn thuần vì tò mò. Nhưng nhìn mặt cô ta, tôi xác nhận ý định đó là thật. Chợt nhớ lại hình ảnh của con quái vật, bộ móng khủng khiếp xé toạt toa tàu của nó, tôi thấy sợ.

-Đồng Đồng, con quái vật đó rất kinh khủng. – Tôi lắp bắp.

-Bộ cậu không muốn nhìn thấy lại mọi thứ sao? – Thanh Đồng hỏi.

-Dĩ nhiên là tôi muốn ...

Ai lại muốn mình mù chứ? Tôi nhìn lại Thanh Đồng, cô ta chỉ cao hơn tôi có cái đầu, gương mặt lại xinh xắn như búp bê, lớn lắm cũng chỉ chừng mười hai mười ba tuổi. Dù cô ta có một số khả năng kỳ lạ, nhưng tôi không tin cô ta có thể chống lại được con quái vật. Hơn nữa, hiện nay cô ta đang là ánh sáng của đời tôi. Nếu cô ta không đánh lại con quái vật, tôi sẽ lại mất đi nguồn sáng cuối cùng này sao.

-Andy, tôi có trách nhiệm phải giúp cậu. Cậu mất đi đôi mắt là lỗi của tôi! – Thanh Đồng nhăn nhó như muốn khóc.

-Tại sao? – Tôi ngạc nhiên vì tin này.

-Tôi là thần bảo hộ của gia đình cậu. Mùa đông năm ngoái, lúc cậu đi ra ngoài, thì tôi đang ngủ. Chỉ đến lúc mùa xuân tỉnh dậy tôi mới biết chuyện của cậu. Andy, nói cho tôi biết con quái vật đó trông như thế nào?

-Tôi tưởng cô chỉ là một người có khả năng đặc biệt như tôi?

-Tôi không phải là người, Andy.

Thanh Đồng nắm lấy tay tôi đặt trên ngực mình. Tôi có chút hồi hộp vì hành động này, thế nhưng có một sự kinh ngạc làm tôi quên cả hồi hộp. Trong ngực cô ta, không hề nghe tiếng tim đập.

-Tim không đập. – Tôi lắp bắp.

-À dĩ nhiên là có. Chỉ là khoảng năm mười phút gì nó mới đập một cái thôi. Tôi sống chậm hơn người bình thường mấy trăm lần.

-Cô thật sự là vị thần bảo hộ sống trong đền ở nhà tôi hả?

Quả thật là trong nhà tôi có đền thờ thần bảo hộ, là nơi sống của mẹ cả của tôi. Mẹ tôi chỉ là vợ thứ hai của cha. Đền thờ thần đó không có bất cứ ai được bước vào, ngoại trừ cha tôi và chín vị trưởng lão trong gia đình.

-Có lẽ tôi chính xác là một con quỷ, tôi phải uống máu để sống. Vì vậy, tôi sẽ không thua con quái vật đó đâu. Hãy kể cho tôi nghe đi.

Tôi nghe thấy vậy, run rẩy hết cả người. Cô búp bê xinh đẹp lại là con quỷ uống máu sao. Tôi nhớ đến hình ảnh quỷ hút máu trong các câu chuyện kể. Tôi sợ hãi buông tay cô ta ra.

Trước mắt tôi tối sầm, bóng tối lại ùa về. Tiếng xe cộ inh ỏi, tiếng người qua lại ồn ào, có tiếng một người phụ nữ rú lên vì đột nhiên nhìn thấy một đứa bé xuất hiện giữa đường. Tôi cố gắng hít thở thật sâu, giữ cho mình thật bình tĩnh. Tôi đang mù loà, đứng giữa một góc đường xa lạ, bên cạnh không có ai quen biết, và ngoài kia có rất nhiều người xấu muốn hãm hại tôi. Còn có một con quỷ xinh đẹp muốn bảo vệ tôi thì sao? Tôi thì thầm.

-Đồng Đồng?

-Vâng!

Tuy không nhận ra nhưng tôi biết cô ta đang ở cạnh mình. Có lẽ cô ta đang ở một ‘tần số’ khác mà tôi không bắt được.

-Nắm lấy tay tôi! – Tôi sử dụng giọng điệu của chủ nhân ra lệnh.

-Vâng!

Và ánh sáng lại trở về, và tiếng ồn ào xung quanh biết đi đâu mất. Mấy người đi đường dáo dát dòm ngó, quả nhiên là tôi đã trở thành vô hình trong mắt họ.

-Xin lỗi vì đã hù doạ cậu! – Cô ta hối hận nói.

-Hãy nói cho tôi nhiều hơn về năng lực của cô. Thế giới mà chúng ta đang ở là như thế nào? – Tôi nhẹ nhàng hỏi. Bắt đầu muốn tin tưởng hơn con người cô ta.

-Tôi có khả năng đi xuyên qua các thế giới. Chỗ chúng ta đang đứng gọi là cõi u minh. Nhưng mới chỉ là ngoài rìa của nó thôi, cõi u minh thật sự còn xa, rất xa nữa mới tới. Hãy tưởng tượng trang sách, nơi mà chúng ta đang sống ở ngay chính giữa sách, thì trang bìa đầu tiên chính là cõi u minh, phải đi xuyên qua rất nhiều trang sách mới đến được cõi u minh.

-Còn trang cuối cùng của quyển sách là gì?

-Chính là cõi quang minh.

-Cô đã bao giờ đến được đó chưa?

-Tôi chưa bao giờ đi xa quá năm sáu trang sách cả. Nếu đi xa hơn tôi sợ mình sẽ bị lạc và không thể trở về. Mấy thế giới đó mênh mông hơn cả toàn thể vũ trụ, bao gồm nhiều lối đi, rất dễ bị lạc.

-Tại sao cô lại chọn ở lại bảo vệ gia đình chúng tôi? – Tôi ngạc nhiên, nếu cô ta có năng lực, tại sao không đi khám phá tất cả các thế giới? Tại sao lại chọn gia đình tôi?

-Bởi vì lời hứa của tôi! – Thanh Đồng trả lời.

-Chỉ vì một lời hứa thôi sao? – Tôi ngạc nhiên. – Cô đã ở trong gia đình tôi bao nhiêu lâu rồi?

-Hơn một ngàn năm rồi!

-Bao giờ thì lời hứa kết thúc?

-Cho đến khi tôi chết!

Một con quỷ đã sống hơn ngàn năm mà vẫn trẻ trung như thế này, thì tuổi thọ có thể kéo dài đến bao lâu. Tôi siết chặt bàn tay mình đang nắm.

“Như vậy là cô ấy có thể ở bên cạnh mình, làm ánh sáng cho mình suốt cuộc đời này.” Một ý nghĩ chiếm hữu đột nhiên loé lên trong lòng tôi.

-Ngoài ra còn có khả năng gì nữa?

-Tôi có thể truyền đi hình ảnh và âm thanh chỉ bằng vào tiếp xúc. Còn bình thường thì có thể đọc được suy nghĩ trong đầu người khác.

-Vậy tại sao không đọc suy nghĩ trong đầu tôi mà còn phải hỏi? – Tôi lại ngạc nhiên hỏi.

-Không biết vì sao, với cậu thì tôi không đọc được. – Thanh Đồng thật thà trả lời.

-Cô có thể chiến thắng được những con quái vật khổng lồ không? – Tôi hơi xiêu lòng.

-Vì cậu, tôi có thể chiến thắng bất cứ kẻ thù nào! – Cô ta vui vẻ nói.

Tôi thở dài, cuối cùng cũng tin tưởng kể hết cho cô ta về tình hình ngày hôm đó, về con quái vật tôi đã thấy. Nghe xong, Thanh Đồng hơi có chút nhíu mày.

-Cô có biết nó ở đâu không?

-Trong cõi U Minh bao la, mỗi con quái vật tự tìm cho mình một nơi trú ẩn. Những con đại yêu quái thậm chí còn có thể tự tạo ra cho mình một thế giới riêng của chúng. Mà tôi thì không thể đi xa khỏi thế giới này. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ sớm tìm ra nó thôi.

Tôi nghe vậy cũng chỉ biết mỉm cười. Thanh Đồng tìm ra nó cũng được, mà không tìm ra cũng không sao, chỉ cần cô ta chịu ở bên cạnh tôi là được rồi.

Chúng tôi bước đi qua một khu phố mua sắm sầm uất. Những dãy cửa hàng đèn điện sáng choang, những dãy tủ kính trưng bày hàng lấp lánh. Tôi vô tình nhìn thấy bóng mình trên lớp cửa kiếng. Một thằng nhóc gầy gò hốc hác, xanh xao như ma quỷ. Đôi tròng mắt rỗng không lõm xuống như hình ảnh của các xác ướp trong bảo tàng. Tôi không ngờ khuôn mặt của mình lại có thể kinh khủng đến như vậy. Bao tử nhộn nhạo làm tôi muốn mắc ói.

-Tôi muốn về nhà!

-Được! – Thanh Đồng nhìn tôi mỉm cười yêu thương.

Ai lại có thể yêu thương một gương mặt ma quỷ như tôi được nhỉ?

Thanh Đồng dắt tôi đi qua một thế giới tối om. Nơi đó chỉ cần bước đi một bước tôi đã về trước cửa phòng mình. Tôi đoán rằng, cách làm việc của các thế giới không vận hành giống như trật tự không gian nơi chúng ta sống. Tôi vịn tay vào khung cửa và buông tay Thanh Đồng ra.

-Tạm biệt! – Tôi quay lưng lại, không muốn cô ta nhìn thấy mặt mình.

-Ngày mai tôi lại đến. – Thanh Đồng từ biệt, rồi sau đó biết mất.

Tôi đóng sầm cửa lại, lần mò về giường của mình. Có thứ gì dưới sàn làm tôi vấp ngã. Tôi vừa đau đớn vừa bực tực, chỉ muốn đập phá một hồi. Tôi không biết đó gọi là cảm giác gì, chỉ là tôi ước gì mình mau chóng có đôi mắt trở lại.