Hành Trình Bất Tử

Chương 33: Quyển 1 Chương 32

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

Đêm trăng khuyết vào một ngày ảm đạm. Căn phòng tròn lớn nhất trong Thảo Mộc gia trang lâu lắm mới được mở ra. Nguyệt Phòng cũng nằm ở phía bắc của toà nhà chính, rất gần với khu thần điện của gia tộc.

Căn phòng rộng với những cửa sổ cao kéo dài từ sàn nhà cho đến trần. Thế nhưng mặt trăng khuyết đến nỗi chẳng thể nào soi sáng được. Theo đúng với truyền thống, trong phòng chỉ được thắp bằng nến ánh nến leo lét. Ánh sáng yếu ớt hắt lên vách tường, nơi có treo chân dung của ba mươi chín vị tộc trưởng các đời của Thành gia. Không gian hơi tối đen mang theo một chút vẻ u ám, ma quái.

Trong phòng ngoài trừ mười người có bổn phận ra, tất cả những người khác đều không được bén mảng đến gần. Cánh cửa gỗ nặng trịch hoàn toàn chia cắt bọn họ với thế giới bên ngoài.

Andy đảo mắt một vòng quanh căn phòng. Chiếc bàn tròn đặt giữa phòng cũng chỉ có đúng mười chiếc ghế. Vị trí mười hai giờ dành cho tộc trưởng bây giờ đã có anh ngồi. Phía sau lưng Andy là hai chiếc ghế trống đặt cách xa hơn một chút. Chiếc ghế bên phải luôn dành cho người dự thính, cựu tộc trưởng (nếu như người này còn sống). Chiếc ghế bên trái, dành cho Tông chủ, người thừa kế của gia đình trong tương lai. Đằng xa hơn là một tấm màn đen rủ dày như một bức tường im lặng. Phía sau đó còn có một căn phòng nhỏ, có một chiếc ghế dành cho đại lão Ám Dạ phu nhân. Nhưng cả ba vị trí sau lưng Andy hiện nay đều đã trống trơn.

Có tiếng cộc cộc do gậy gỗ nện xuống sàn báo hiệu có người tiến vào phòng. Cách cửa nặng nề mở bật ra, tiến vào trong là một cô gái xinh đẹp và cực kỳ quyến rũ. Queen Tifany rực rỡ như một bà hoàng. Mái tóc xoăn rủ xuống che đi bờ vai trắng nõn nà. Gương mặt cao ngạo không cách gì che dấu đi được. Cô nàng diện một bộ đầm đen với những viên đá quý kết lấp lánh nơi chân váy. Dù đang trong lúc để tang, Tifany cũng vẫn rực rỡ và đầy quyền uy. Đây chính là chi trưởng thứ nhất của nhà họ Thành, người nắm giữ toàn bộ nền công nghiệp nặng của tập đoàn. Cô ta ngồi ở chỗ ngay bên cạnh Andy.

Người thứ hai, Hưng gia, đúng nghĩa là một trưởng lão. Năm nay ông đã tám mươi bảy tuổi nhưng vẫn còn tại vị. Bởi vì bất cứ người ngoài nào cũng không thể tiến vào phòng, Hưng gia chầm chậm chống cây gậy bước vào chỗ ngồi bên cạnh Tifany. Có lẽ bởi vì đi đứng chậm chạp, không thể tham dự đám rước dâu, nên ông đã thoát khỏi cuộc thảm sát đêm máu. Hưng gia nắm giữ mảng năng lượng và vũ khí thiết bị. Một lão già cáu gắt giữ rất nhiều bom đủ để phá tanh banh toàn bộ thế giới này.

Khi Hưng gia còn chưa đi đến được chỗ của mình, thì cánh cửa lại một lần nữa bật mở. Người thứ tư không phải đi mà gần như bị đẩy vào. Cậu em họ House của Andy đã hai mươi hai tuổi, dáng vẻ khá cao rao nhưng động tác hơi nhút nhát. House khép nép, sợ hãi đi về chỗ ngồi đã có mấy người bên cạnh. Đây có lẽ là chi trưởng bí ẩn nhất. Trên đầu House có đội một cái túi giấy mua hàng ở siêu thị, ngay vị trí đôi mắt khoét hai lỗ tròn, nhìn chẳng khác mấy tên biến thái là bao. Có lẽ đây là di chứng của căn bệnh tự nhốt mình trong phòng của House. Cậu ta đã hoàn toàn cách ly khỏi xã hội được sáu năm rồi, hiện nay vẫn còn phải điều trị tâm lý. Không thể tin được đây sẽ là người nắm toàn bộ hệ thống ngân hàng, tài chính, đầu tư của tập đoàn Thành Gia khổng lồ. Xã hội sẽ ra sao khi được quyết định bởi một người không muốn sống cùng xã hội.

Người làm Andy lo lắng nhất, Micheal xuất hiện. Từ trên giường bệnh cậu ta được đặt vào một chiếc xe lăn đặc chế. Hệ thống cảm ứng sẽ dò đường đẩy Micheal đến đúng vị trí của mình. Ít nhất cậu ta vẫn còn vài ngón tay có thể cử động được. Hai mắt của Micheal chỉ mờ đục một màu sương trắng. Nhưng dường như cảm nhận được Andy đang nhìn mình, Micheal nở một nụ cười đáp lại. Nhưng nụ cười đó bị kéo thành méo xệch vì vết phỏng ở một nửa mặt của anh. Andy cảm thấy rất tiếc, bởi vì Micheal thật sự rất điển trai, đẹp như một người mẫu trên tạp chí vậy. Nhìn con người thật sự của cậu ta trong cõi u minh mà xem, một thanh niên đầy sức sống, một chiến binh mạnh mẽ vô cùng. Bây giờ trong một thân xác tàn phế, Micheal không thể làm gì ngoài việc nhúc nhích mấy ngón tay. Vậy mà anh lại chính là chi trưởng thứ tư, người nắm toàn bộ các công ty truyền thông và viễn thông của Thành gia. Một người không thể nhìn, không thể nói sẽ lãnh đạo những tờ báo và kênh truyền hình lớn nhất thế giới như thế nào?

Chi trưởng thứ năm June là người đàn ông nhã nhặn, hơi gầy như một nhân viên văn phòng lâu năm, đeo kiếng dầy cộm. Khỏi cần hỏi, cũng biết đây là người nắm giữ toàn bộ bí mật của các phòng nghiên cứu sinh học, dược phẩm của Thành gia. June năm mươi lăm tuổi, có ba bằng học vị tiến sĩ, danh hiệu giáo sư và bác sĩ. Là một thiên tài trong bộ dáng tầm thường nhất. Dược phẩm và phòng nghiên cứu là mảng mạnh nhất của gia tộc này.

Người phụ nữ xuất hiện ở vị trí thứ sáu là Snow. Chiếc đầm trắng đơn giản với những nếp gấp che đi cái bụng bầu đã rất to của cô ta. Mới hai mươi lăm tuổi và làm dâu họ Thành chưa được một năm, Snow đang mang trong mình giọt máu của Nam gia, người duy nhất có tư cách thừa kế chiếc ghế chi trưởng thứ sáu. Nhưng Andy đã có những suy tính của riêng mình, người đứng đầu vị trí lãnh đạo công ty vận tải khổng lồ Thành gia không thể là một cô gái chưa từng có kinh nghiệm đi làm và một đứa trẻ sơ sinh được. Container, metro, tàu hàng hải, máy bay ... không thể chờ đợi đứa bé trưởng thành. Giao thông vận tải là một công việc không thể ngưng lại bất cứ lúc nào.

Augestine, bốn mươi chín tuổi, là một phụ nữ béo đẫy đà. Giám đốc hàng loạt công ty thời trang, mỹ phẩm và dịch vụ chăm sóc sức khoẻ và con người như:viện thẩm mỹ, trung tâm thể dục thể thao, nhà trẻ, trường học, viện dưỡng lão ...Andy thật sự nể phục năng lực của người phụ nữ này.Khả năng điều phối hoạt động và nhân sự của bà ấy là tấm gương để cho bất cứ ai trong gia đình này cũng nên noi theo.

Người chú họ vừa mới được lôi ra khỏi tù của Andy, Samuel bước vào phòng. Chẳng khác nào một công tử tài phiệt ăn mặc diêm dúa. Samuel bốn mươi hai tuổi nhưng nhìn chẳng đáng tin cậy chút nào, chỉ giống một công tử ăn chơi. Làm sao có thể giao toàn bộ lực lượng PROUD khổng lồ chẳng khác nào quân đội vào tay một người nóng tính và sốc nổi như Samuel được. Ông ta bị nhốt vào tù sáu tháng vì sàm sỡ nữ y tá, thêm ba tháng vì xúc phạm toà án. Andy không nén được một cái thở dài.

Đệ cửu trong chín vị trí trưởng lão là Tuyên gia, vừa mới ra khỏi bệnh viện sau một cuộc thanh trừng đẫm máu giữa các băng nhóm xã hội đen. Đây là người duy nhất không có được chức danh giám đốc gì trong tập đoàn, nhưng không thể nào phủ nhận ông là người có tầm ảnh hưởng lớn. Nếu không có Tuyên gia, trật tự xã hội, cả trong tối lẫn ngoài sáng đều không thể ổn định được. Không phải toàn bộ công việc làm ăn của Thành gia đều tuân theo luật pháp xã hội, vì vậy vị trí của Tuyên gia là rất cần thiết.

Lão già cũng tiến vào phòng họp trên một chiếc xe lăn. Giọng nói ồm ồm vang lên.

-Chào tất cả mọi người. Micheal, có lẽ cháu sẽ được an ủi khi hiện nay ta cũng không thể rời khỏi chiếc xe lăn chết tiệt này giống như cháu.

Một giọng nói điện tử được phát ra thay thế cho giọng nói thật của Micheal.

-Chú chín, có nặng không? Cháu đã nghe tin nhưng không thể đi thăm được.

-Ôi thằng cháu này, vẫn luôn ân cần và được lòng mọi người nhỉ. Dĩ nhiên ta đã trảđũa bọn chúng rất nặng nề. Mấy đứa chém ta hiện nay đang nghỉ mát ở Bắc Hải cùng với cá rồi.

Mọi người trong phòng lặng lẽ nhìn nhau. Hưng gia khó tính ho húng hắng.

-Thành gia rồi sẽ ra sao đây. Lần này họp toàn gặp được mấy đứa nhóc.

-Cậu à, năm nay tôi đã sáu mươi mốt tuổi rồi đó. – Tuyên gia lớn giọng.

-Đối với ta thì vẫn là thằng nhóc thôi.

Andy đứng dậy, nhẹ nhàng đưa một chút sức mạnh của mình lan toả ra khắp phòng. Một khả năng mà anh cũng chỉ vừa mới luyện được dựa theo những ký ức trong đầu. Bá khí như một tấm lưới phủ xuống, khiến mọi người trong phòng đều cảm nhận được một áp lực cực lớn, đầy đe doạ từ vị chủ nhân của gia tộc.

-Các vị, chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc vào việc chính chưa? – Andy hỏi nhẹ như hơi thở

Ai nấy đều rụt cổ lại, lẳng lặng gật đầu. “Khí thế bức người này thật không khác tộc trưởng năm xưa là bao.”

^_^

Vấn đề đầu tiên Andy muốn thông báo chính là sự thay đổi người đột ngột trong bộ chi trưởng của dòng họ. Nếu có bất cứ bí mật lớn lao nào được trao đổi trên thế giới, thì đó chính là bí mật của cuộc họp đệ thập. Từ sự biến mất của đại lão, Ám dạ phu nhân, cho đến sự cố để rò rỉ virus Z. Andy thật sự bất ngờ vì năng lực làm việc của toàn bộ người trong căn phòng này. Bọn họ có thể rất trẻ tuổi như House cho đến già cả như Hưng gia, khoẻ mạnh như Samuel hay có vấn đề như Micheal và Snow. Nhưng tất cả đều nắm rất vững nhiệm vụ của mình. Thậm chí ý nghĩ thay Snow và House của anh cũng hoàn toàn biến mất. House thật sự là một thiên tài về quản trị tài chính, còn Snow là cô gái có bản lãnh nghiệp vụ tốt nhất mà Andy từng biết.

-Chúng ta nghiên cứu vũ khí sinh học được bao lâu rồi? – Andy lật hồ sơ. Chuyển qua bàn bạc với chi trưởng thứ năm.

-Hơn hai mươi năm rồi! – Tiến sĩ June trả lời.

-Sự cố lần này xuất phát từ trung tâm y khoa Hoàn Hảo. Bọn họ chỉ là một phòng nghiên cứu virus Z, tại sao cũng được phép nghiên cứu vũ khí sinh học. Nhiệm vụ này vốn là của Familia Tây Sơn mà.

-Đúng vậy, quả thật phòng nghiên cứu này đã vượt quá chức năng cho phép. Các báo cáo gửi về cho chú cũng không hề có đề cập tới những vấn đề này.

-Chúng ta có gián điệp. Đội PROUD đã báo cáo chứng cớ thu thập được từ camera quan sát trong bệnh viện Hoàn Hảo. Kẻ đánh cắp mẫu virus ra ngoài là Quilian, giám đốc khu vực của công ty thiết bị kiến trúc. Là nhân viên của dì đó, Augestine. – Samuel tố cáo.

-Dì đã cho điều tra kỹ rồi, nhưng các vấn đề như theo dõi tài khoản và thông tin liên lạc của y thì phải nhờ House và Micheal. Mảng tài chính và viễn thông là của hai đứa nó mà.

Augestine liếc nhìn chi trưởng thứ ba và thứ tư đầy e ngại. Một thằng nhóc tự kỷ, còn đứa kia thì tàn phế, có thể trông cậy được gì đây.

-Bọn họ đã có nhiệm vụ khác rồi! – Andy lên tiếng. – Vụ điều tra này giao cho PROUD của chú Samuel. Ngoài ra có vài manh mối tôi tìm được trước khi phá huỷ trung tâm nghiên cứu ngầm.

Andy quăng lên giữa bàn bức ảnh chụp những dòng chữ ngoằn nghoèo kỳ lạ mà anh đem về. Mọi người từ lấy vào một tấm nhưng không ai nhận ra đó là thứ gì. Lúc đó, giọng điện tử của Micheal vang lên.

-Andy, đưa tấm hình lại gần đầu đọc của em.

Andy vòng qua bàn, cầm tấm hình quét qua đầu đọc gắn trên xe lăn của Micheal. Sau một hồi nghiền ngẫm, Micheal nói.

-Không thể nào sai được, đây là chữ viết của đảo quốc Amala nằm giữa Đại Đông dương. Đây là một quốc gia quân sự, chủ trương cô lập, không giao lưu với bên ngoài, vì vậy chúng ta ít biết tới.

-Vậy làm sao anh biết? – Tifany hỏi.

-Em họ ơi. Em không thấy anh suốt ngày phải nằm trên giường sao? Hầu hết thời gian của anh dùng để xem tin tức và đọc sách. Có lẽ vì vậy anh biết nhiều hơn em một chút. – Micheal châm chọc.

-Như vậy biết rõ là ai nhúng tay vào bí ẩn của phòng nghiên cứu ngầm rồi. Chúng ta tấn công trả đũa bọn chúng thôi! – Tuyên gia hăng hái lên tiếng.

-Đồ con nít! – Hưng gia mắng. – Ngươi không nghe Micheal nói hả. Đó là một đảo quốc nằm giữa Đại Đông dương, vùng đại dương lớn nhất trái đất. Không có tên lửa tầm xa nào của chúng ta bắn tới đâu. Hơn nữa điều tra chưa rõ ràng, chúng ta không phải làm bậy.

-Hưng gia nói đúng, chúng ta cần điều tra rõ hơn. Phải xem trong nội bộ chúng ta còn trung tâm nào có vấn đề không. Nhất là tập đoàn năng lượng của Hưng gia và chuỗi công ty công nghiệp nặng của Tifany, rất dễ là mục tiêu của kẻ thù. Ngay cả các phòng nghiên cứu y tế, sinh học của chú June cũng vậy. Chúng ta đang giữ quá nhiều chủng virus nguy hiểm trong tay. Micheal và House, lĩnh vực hai cậu nắm giữ rất quan trọng đối với sự tồn vong của gia tộc, xin cẩn thận. PROUD do chú Samuel đứng đầu cần phải năng cao hơn khả năng chiến đấu, kỹ năng thực chiến của họ vẫn còn thấp. Phần của Snow và Tuyên gia có thể coi như tạm ổn. Hy vọng hai người giữa gìn sức khoẻ, bởi vì tương lai sau này còn phải nhờ hai vị nhiều lắm.

Andy kết thúc buổi bàn họp chung trong hội nghị Thập Lão. Nửa ngày sau, anh sẽ bắt đầu họp riêng với từng người, bàn kỹ hơn nhiều vấn đề. Nhưng người mà anh muốn gặp riêng nhất hiện nay là Micheal và Miko. Hai người mà có lẽ thấu hiểu Andy nhất. Anh cần phải nhanh chóng giải quyết xong hết mọi chuyện nội bộ, nâng cao năng lực và sau đó mới có thể bắt tay vào truy tìm tung tích Thanh Đồng được.

Trong lúc Andy ngồi thở dài tại ví trí của mình, Gilbert gõ cửa và tiến vào phòng.

-Thưa cậu, tôi biết thời gian hiện nay rất gấp. Nhưng có một báo cáo của cảnh sát SNH gởi cho cậu.

Gilbert đặt một chiếc máy nhỏ như cái chén lên bàn. Ánh sáng vụt lên khi thiết bị được khởi động, tạo thành hình chiếu 3D gương mặt của Jackson.

-Thưa sếp, có báo cáo mất tích từ thị trấn ở gần thành phố Mái Ấm. Đội HUNTERS đã lên đường từ ngày hôm qua, nhưng cũng bị mất liên lạc với bọn họ rồi. Nhân viên của ba thành phố lớn gần đó đều đang bận đi làm nhiệm vụ. Đội tăng viện có lẽ ba ngày sau mới tới. Sếp có thể hỗ trợ điều tra lúc này được không. Em biết sếp hiện nay đang nghỉ phép, nhưng giúp đỡ được lúc này chỉ có mình sếp thôi. Bản đồ vị trí đã có sẵn trong tin nhắn. Hy vọng ba ngày tới sẽ gặp được mặt sếp.

Andy bật mở tập tin đính kèm của tin nhắn, bản đồ lập thể vùng núi non xung quanh thành phố Mái Ấm hiện lên. Có một thị trấn bên dưới dốc núi, không xa thành phố lắm. Andy duỗi người, sau đó lắc lắc cổ. Công việc bàn giấy khiến anh đã cứng hết cả người. Có lẽ nên đi săn một chuyến để giãn gân giãn cốt.

-Gilbert, ngay mai lịch làm việc của tôi huỷ hết đi. Chuẩn bị một chiếc xe địa hình cùng hai nhân viên PROUD thiện chiến nhất, trang bị vũ khí đầy đủ. Tôi cần phải đi thanh tra các khu vực trong vùng mới được. – Andy ẩn ẩn nét cười.

-Vâng thưa cậu chủ!

Gilbert thu thập chiếc máy chiếu tin nhắn lại, sau đó lui ra ngoài làm việc của mình. Andy cũng đi ngay đến chỗ Micheal, muốn rủ cậu ta ngày mai đi săn một chuyến. Khả năng chiến đấu của Micheal, anh từng có dịp chứng kiến, có anh chàng này đi theo thì thú vị biết bao.

Thế nhưng trong phòng Micheal vắng lặng không một bóng người, các y tá, bác sĩ không hiểu đã đi đâu hết. Chiếc máyđo điện não hiện lên những vạch sóng lăn tăn, chứng tỏ Micheal đã ngủ rồi. Andy bước vào cõi u minh, không thấy Miko đâu cả, kể cả linh hồn của Micheal cũng đi mất rồi. Chẳng lẽ bọn họ lại tiếp tục đi làm nhiệm vụ canh giữ biên giới của các thế giới?