Hành Trình Bất Tử

Chương 51: Quyển 1 Chương 50

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

Đó là sinh vật kỳ dị đúng chất quái quỷ của bóng đêm. Một con cá sấu lai sư tử có đến sáu chân đầy móng vuốt. Nó bò dưới đất như kỳ đà, cái bờm bù xù ngẩn cao lên gần hai mét. Mớ lông trên đầu dài và dính bệt lại như chú chó bắc kinh lâu ngày không được tắm. Hàm răng lỉa chỉa đỏ au như loài cá mập trắng. Mỗi hơi thở đều toả ra mùi xú uế của đống rác tồn mấy chục năm. Nhìn một cách tổng quát, Jackson có thể khẳng định rằng nó thích ăn thịt.

-Chạy mau!

Cả đám sáu người cùng hô lớn và chạy toả đều ra các hướng. Con quỷ đó không phải là thứ mà con người bình thường có thể đối phó được. Nó dài đến bảy mét và cái miệng rộng đủ để nuốt trọn một người trưởng thành.

Thấy con mồi bỏ chạy, con cá sấu - sư tử khua chân đuổi theo. Sáu chân chắc chắn là phải lợi hại hơn hai chân rồi. Con người trèo lên, nhảy xuống giữa những chướng ngại nhấp nhô của khu rừng. Con quái vật trườn qua trườn lại với sự uyển chuyển của loài rắn và sự nhanh nhẹn của loài thằn lằn.

Huey thảy cho Jackson một món đồ tinh xảo bằng kim loại sáng loáng. Khi anh còn chưa nhận ra nó là gì thì Huey đã bỏ chạy nhanh cấp kỳ về một hướng ngược lại. Hoa cúc thép trong tay Jackson xoay mạnh, dây kim loại bên trong bị Huey kéo thành sợi ngang sợi dọc trong rừng. Jackson nhanh chóng hiểu ý và hành động y hệt như vậy. Khi kéo vừa hết cuộn dây, anh đóng mạnh hoa cúc với những lưỡi thép sáng bóng vào thân cây. Hàng rào phòng vệ đã hình thành.

Từ ba hướng khác, các đồng đội của họ cũng đã hình thành lớp dây tương tự. Con quái vật trong đà lao tới bị dây kim loại mỏng cắt ngang thân thể, nó gầm lên từng hồi giận dữ. Một trong số sáu cái chân bị dính vào dây bẫy, khi kéo ra đã gần như đứt rời. Món vũ khí của PROUD quả thật vô cùng lợi hại.

Trong nỗ lực săn mồi, chính con quái vật đã bị bẫy. Nó xoay trở vòng vòng giữa những sợi dây kim loại bén ngót. Càng nôn nóng thoát ra, lại càng khiến cơ thể bị cắt thêm nhiều nhát nữa. Tristant đã chiếm được vị trí an toàn trên cây cao. Anh bắt đầu dùng súng bắn tỉa sở trường hạ sát con vật.

Chóc, một con mắt của quái vật nổ tung. Jackson vô cùng ngạc nhiên vì khả năng ngắm chính xác anh chàng. Trong đêm đen như thế này, thậm chí anh còn không nhận ra Tristan đã nổ súng từ hướng nào. Chỉ mơ hồ nhìn thấy một con mắt quái vật nổ bụp như bỏng ngô.

Con quái vật rú lên đau đớn. Nó vùng vẫy mạnh, mặc cho những sợi dây thép cắt sâu vào da thịt mình. Và sau đó trước sự hãi hùng của sáu người, con cá sấu - sư tử đã bứt ra khỏi vị trí giam hãm. Chắc hẳn một trong số những hoa cúc thép đã không được gài chặt lắm.

Cơn thịnh nộ của loài quái vật bùng nổ. Cái đuôi khoẻ như khủng long cuả nó đập vào một thân cây. Cái cây ngã xuống trong tiếng la hoảng của Tristan. Anh chàng bị rơi xuống đất từ độ cao bảy tám mét, nếu không chết e cũng phải trọng thương rồi.

Trong cuộc chiến sinh tồn, chỉ những cá thể mạnh nhất mới có thể tồn tại. Jackson chạy vòng qua một thân cây, hoảng hồn vì sau đó cái cây bị đè gãy oặt, trở thành vật thế mạng cho anh. Jackson là raider chứ không phải shooter, anh thường chỉ nhận nhiệm vụ hỗ trợ trong HUNTERS chứ đâu phải đóng vai trò chiến đấu. Tuy nhiên trước tình huống đe doạ đến tính mạng, hỗ trợ hay chiến đấu đều mặc kệ, tốt nhất là bảo trụ được mạng nhỏ của mình.

Jackson rút súng ngắn ra bắn. Bụp bụp, hai tiếng đạn vang lên thật vô hại. Có lẽ những đầu đạn đã dính cứng ngắc vào lớp da quá dầy của con quái vật. Chắc nó chỉ thấy ngứa một chút chứ không hề bị thương gì. “Phản công bất thành, chạy càng nhanh càng tốt.”

Trong nhóm sáu người, con quái vật có thể phân biệt ra đâu là con mồi dễ săn để mà tấn công trước. Mặt trăng ngiêng nghiêng trên những ngọn cây, mặt đất phủ sương tối tăm và tĩnh mịch. Chỉ với một cú rướn người, con quái vật đã táp được đầu của Bruce. Jackson kinh hoàng nhìn nó hất đầu lên, cái xác mềm oặt của Bruce liền rơi tỏm vào địa ngục đầy răng lởm chởm của nó.

Nạn nhân tiếp theo trong đêm chính là lực sĩ Dante của nhóm. Anh đã nhìn thấy cái chết bi thảm của Bruce, không thể nào ngăn được cơn tức giận phải trả thù. Dưới sự hỗ trợ của Beck, Dante đã tiếp cận được gần con quái đó, ném vào chậu máu trong miệng nó một bó thuốc nổ. Nhưng thề với các vị thánh thần, con quái vật này có trí tuệ khủng khiếp. Nó phun khối thuốc nổ về phía Dante đang bỏ chạy. Thậm chí Dante còn không biết thần chết đang lao tới phía sau mình. Lưỡi hái vung lên, cắt đứt sợi dây sinh mạng của anh ta trong chớp mắt.

Tiếng nổ vang vọng cả khu rừng. Lửa cháy ngùn ngụt và sau đó bốc lên cao thành một cột khói. Cũng như trận chiến với những tên ma cây, Jackson thấy lửa cháy khắp chung quanh mình. Cách chỗ Jackson nằm có ba mét là đôi mắt trừng trừng mở lớn của Dante. Cái đầu chỉ còn dính lại một ít phần vai và cánh tay phải, phần còn lại có vẻ như bay tán loạn khắp nơi rồi. Jackson lảo đảo đứng dậy, trước mắt mờ mịt không thấy rõ. Anh đưa tay chùi mặt, chỉ toàn là một màu máu. Anh cố gắng tập trung thị lực để nhìn xung quanh.

Cây rừng đang bốc cháy, những người khác thì không thấy rõ đang ở chỗ nào.

-Huey, Beck! Mọi người đang ở đâu? – Jackson gào lên trong tuyệt vọng.

Trái ngược với niềm hy vọng của anh, một khối đen thùi xuất hiện phía bên kia đám cháy. Con quái vật đầu sư tử - thân cá sấu ngóc đầu dậy, ngoác mồm gầm to một tiếng đe doạ. Không hiểu tại sao lúc đó bản thân Jackson lại đột nhiên thanh tỉnh. Không còn một chút sợ hãi nào trong anh. Cái chết thì ra rất đơn giản. Tim không còn đập, mắt không thể thấy, mọi cảm giác đều đóng lại. Giống như một cỗ máy hết xăng thì không thể chuyển động thêm được tí nào. Chỉ là kết thúc một sinh mạng thì có gì là to tác. Chỉ là phân rã ra thành protein và tiếp tục du nhập vào một chu trình mới của sự sống thôi.

-Huey, Beck! – Jackson tiếp tục gọi.

Con quái vật đột nhiên bối rối vì sự đe doạ của mình không đạt hiệu quả như mong muốn. Nó hậm hực đi qua đi lại ở phía bên kia bức tường lửa, miệng không ngừng gầm lên những âm thanh kinh hồn. Thì ra con vật không dám nhảy qua đám lửa. Tuy có hình dạng xấu xí kỳ lạ, nhưng nó vẫn mang đặc điểm sợ lửa của loài thú hoang. Jackson mặc kệ nó, bắt đầu lê bước đi xung quanh tìm kiếm đồng đội của mình.

Anh đã tìm ra chỗ Tristan bị rơi xuống. Đó là một thân cây bị sét đánh tét ngang. Phần ngọn cây đã biến mất, chỉ còn lại cọc gỗ nhọn hoắc như một cây giáo chỉa lên trời. Tristan tội nghiệp, có biết bao nhiêu chỗ rơi, lại rơi ngay cái cây này. Đầu nhọn của thân cây xuyên qua lồng ngực của anh. Có lẽ do trọng lực, thân thể Tristan bị xiên qua đến giữa lưng chừng cây, nhưng trái tim thì vẫn còn dính ngay phía ngọn. Thêm một cái chết bi đát và hãi hùng không thua gì Dante.

Jackson cảm thấy gương mặt mình đã ướt đẫm nước mắt. Thứ nước mặn chát hoà vào những vết cắt trên mặt anh rát buốt. Mới cách đây có vài phút thôi, những người này vẫn còn cười cười nói nói với anh. Bây giờ tất cả họ đều là những cái xác lạnh lẽo im lìm. Sinh mạng là thứ mong manh nhất trên đời.

Đột nhiên Jackson cảm thấy thật giận dữ. Anh nhặt khẩu súng bắn tỉa bên cạnh xác Tristan lên. Sniff X436, nòng dài một mét hai, tầm bắn xa 6,4 km, lực phá hoại 7K. Jackson không phải là tay súng giỏi. Nhưng chỉ với khoảng cách mười mấy mét, con vật cao hai mét kia có lẽ cũng không khó ngắm lắm.

Con quái vật tiếc nuối không chịu rời xa chỗ đám cháy, nó mong rằng khi lửa bớt xuống có thể nhảy qua bên này ăn thịt Jackson luôn chăng. Jackson khuỵ xuống một chân, gác nòng súng dài lên gối mình làm điểm tựa. Anh nhìn vào đầu ngắm và thấy con quái vật cứ đi qua đi lại giữa điểm O. Một lần rồi lại một lần, ngay khi cái đầu bờm xờm đó lọt vào chấm đen, Jackson liền siết cò súng.

Đùng. Con quái vật tru tréo lên rồi lảo đảo vùng vẫy. Jackson không có tài năng như Tristan nên không thể nhắm ngay vào mắt nó, nhưng nếu nhắm vào cơ thể loằng ngoằng kia thì không khó gì. Nhân lúc con vật còn chưa bỏ chạy, Jackson lại bắn thêm phát thứ hai. Lực phá hoại 7K đủ để xuyên thủng lớp da dày đó, nhưng không đủ giết chết con quái vật. Jackson lại bắn phát thứ ba, trong khi nó bắt đầu bò qua các gốc cây. Điểm yếu duy nhất của súng bắn tỉa chính là tốc độ chậm chạp mỗi lần lên đạn. Có lẽ lý do là lực phá hoại lớn và mục tiêu tầm xa khó nhắm, nên nhà sản xuất cho rằng không ai dùng nó bắn liên tục bao giờ. Phát thứ tư Jackson bắn vào một khúc cây mục, nơi trước đó có một con quái vật bờm xờm bò ngang qua.

Anh mệt mỏi đặt cây súng dài ngoằng xuống. Loại Sniff X436 này không dễ xài tý nào, mỗi cú giật đều khiến tay anh run rẩy. Chợt có tiếng cành cây bị đạp gãy phía sau lưng mình, Jackson hoảng hồn lấy súng ngắn lia về phía sau.

-Wao wao ... là chúng tôi đây. – Huey giơ hai tay trấn an đồng đội.

Jackson thở phào nhẹ nhõm. Beck và Huey đang đi về phía anh. Có đổ một tí máu, nhưng ít ra vẫn còn sống.

-Này anh bạn, trông cậu khủng khiếp quá. Để tôi nhìn xem vết thương trên đầu cậu nào. Máu chảy ra cứ như đập nước bị rỉ ấy. – Beck lo lắng nhìn anh.

-Chắc có lẽ nhờ vậy mà hù được con quái vật kia chạy mất rồi. – Jackson mỉm cười.

Thả lỏng buông hết mọi cảnh giác xuống, Jackson cảm nhận cơn đau khủng khiếp trên toàn cơ thể. Lần đầu tiên anh phải chiến đấu bằng chính đôi tay mình, không phải qua một cái cần gạt của bất kỳ loại máy móc nào khác. Thật là một kinh nghiệm nhớ đời.

^_^

Cách đó hai cây số về phía bắc, Andy đang đi ra khỏi ngôi nhà gỗ bên hồ.

-Thưa sếp, anh chắc chứ? – Nami lo lắng nhìn chỉ huy của mình.

-Không thể chậm trễ hơn được nữa. Tôi đã mất quá nhiều thời gian rồi. – Gương mặt Andy chìm trong bóng tối, nên cô không thể nhìn ra được biểu cảm gì. – Đây là thời điểm tôi cảm thấy tự tin và tràn đầy năng lượng. Nếu đợi trời sáng, tôi mới không chắc có thể vượt qua khu vườn đó.

-Vậy thì chúng ta đi thôi! – Giáo sư Harris phía sau thúc họ tiến lên.

Chỉ mới năm phút trước, Andy thức dậy khỏi cơn ác mộng của mình. Anh lại thấy Thanh Đồng một lần nữa. Lần này, cô bị phơi dưới ánh mặt trời, thông qua một lỗ mở trên trần căn phòng. Thanh Đồng đang la hét, quằn quại vì bị ánh sáng đốt cháy. Cơ thể đã bắt đầu thối rửa nay lại bị chuyển sang khét lẹt, muội than rơi lả tả xuống xung quanh cô. Căn phòng rung động mãnh liệt do tiếng hét kinh hoàng khiếp đảm gây ra. Andy ở đây cũng đau tận tâm can phế phổi. Chỉ có loài quỷ sứ địa ngục ác độc nhất mới nghĩ ra hình phạt kinh khủng như thế này, đem một con ma cà rồng đi phơi nắng.

Tim anh đập thình thịch vì sợ hãi và giận dữ. Trong khi cô ấy bị hành hạ dã man thì anh vẫn còn đang dậm chân tại chỗ này. Mối dây liên kết giữa nô lệ và chủ nhân máu vẫn còn, chứng tỏ Thanh Đồng vẫn chưa chết. Nhưng Andy không còn giữ bình tĩnh được nữa. Anh quyết định phải xông qua khu vườn dây leo đó trong đêm nay, thời điểm ánh sáng yếu nhất trong ngày và sức mạnh ác quỷ trong anh đang hồi cực thịnh.

Bọn họ trở lại vạt rừng ngủ mê, đứng trước chiếc cổng vòm lá xanh.

-Sẵn sàng chưa? – Andy lạnh lùng hỏi.

Ba người còn lại đồng loạt gật đầu. Anh bước qua giới hạn phép thuật của chiếc cổng. Rút thanh Bloody Marry ra khỏi vỏ và đốt cháy ngọn lửa xanh của mình. Những người còn lại nối bước đi ngay sau anh, an toàn trong vòng bảo vệ của ngọn lửa. Sợi dây leo đầu tiên phóng tới. Ngay khi vừa chạm vào ánh sáng xanh, nó bị đốt thành một thứ mùn cưa mục rửa. Ngọn lửa của Astaroth hoạt động dựa trên ý chí của Andy. Bảo vệ những người anh muốn và ăn mòn bất cứ kẻ thù nào.

Ngay khi nhận ra đòn tấn công của những sợ dây leo đã trở nên vô dụng, nhóm bốn người họ nhanh chóng di chuyển dọc theo lối mòn của khu vườn. Trên con đường họ đi, đã bắt đầu hình thành nên một vệt dài màu nâu của những thứ thối rửa. Không chỉ dây leo, bất cứ loài cỏ cây gì bị ngọn lửa liếm qua cũng hoá thành mùn đất. Giáo sư Harris và Nami kinh hãi nhìn cây cỏ xung quanh mình héo úa, mục nát và rơi xuống thành vụn. Họ nhìn ngọn lửa xanh đang cháy xung quanh mình, tưởng tượng về hậu quả nếu ngọn lửa kia tấn công họ. Không có nóng, chỉ có lạnh thấu xương.

Bọn họ đã ra khỏi khu vườn. Có một cái cổng sắt đóng im ỉm ngăn cản họ với toà lâu đài khổng lồ bên trong. Trên cánh cổng sắt là tấm bảng uốn lượn chữ “Trường trung học phép thuật Woodenly”. Andy nóng nảy tra kiếm lại vào bao kiếm đeo sau lưng, rút khẩu Rosemarry bắn nát ổ khoá. Anh dùng chân đạp tung cánh cổng ra, hai tay cầm hai khẩu súng lia ngang khắp nơi. Nami và Jessica trao nhau một cái liếc nhìn đầy ý nghĩa. Hôm nay Andy hành xử thật kỳ cục, chẳng còn chút gì nét hào nhoáng lịch lãm như mọi khi.

Khoảng sân rộng khổng lồ lót bằng đá chẻ, ngăn tách khu rừng cây um tùm với khối kiến trúc nặng nề của lâu đài.

-Phía đằng kia, tôi nhớ hướng đó có một cây cầu đá. Chúng ta có thể băng qua hào nước. – Giáo sư Harris reo lên.

Vừa tiến vào đây, những mảnh vụn ký ức của ông cũng bắt đầu sáng loé lên. Chúng dần dần định hình và kết nối với nhau thành một bức tranh toàn cảnh. Đúng như vị phù thuỷ khó tính Vivian từng nói, một khi gặp được kích thích, ông sẽ được gợi nhớ ra.

Cây cầu đá dài khoảng năm chục mét, được xây dựng bằng ngang để kể cả xe ngựa cũng có thể chạy qua. Đây là lối kiến trúc thường có của các lâu đài thời cổ. Nhưng Andy nghi ngờ rằng chẳng ai có thể đem xe đi xuyên qua khu rừng xung quanh đây. Không có một con đường nào tử tế ngoài việc chui giữa các bụi rậm cả.

-Tôi nhớ ngay đoạn này, ông phù thuỷ chèo đò Marcus đã lẩm bẩm đọc câu thần chú gì đó. Không biết có tác dụng gì. Tôi chỉ ngạc nhiên vì lần đầu nghe có người đọc thần chú ...

Giáo sư Harris chưa kết thúc câu chuyện dông dài của mình thì những tiếng động ầm ầm cắt ngang ông. Phía đầu bên kia của chiếc cầu. Hai bức tượng xấu xí của người khổng lồ đang rùng rùng chuyển động.

-Chắc là password để đi qua bọn bảo vệ. – Andy cười châm chọc.

Những bức tượng đá đó cao đến bốn mét. Mỗi bức chạm trổ hình một con quỷ mập ú xấu xí khác nhau. Chúng có đôi mắt nhỏ tí hí và một cái mồm rộng. Một con có sừng nhọn trên đầu con con kia có hai chiếc răng nanh chòi ra khỏi miệng. Cả hai tên cùng cầm những cây chày vồ đầy mấu gai.

Bốn người khách không mời bắt đầu đi lùi ngược lại. Hai con quỷ chậm chạp tiến về phiá trước, nền đá rung lên rầm rầm theo mỗi bước chân của chúng. Cái chày khổng lồ kéo lượt thượt phía sau, cày mặt đất lên thành từng rãnh như người ta lên liếp trồng rau. Có nhiều cách để chọn biện pháp an ninh cho một khu vực. Cách sử dụng quỷ đá khổng lồ này sẽ đem thiệt hại lớn cho kiến trúc xung quanh. Người tạo ra hai con quỷ này chắc có lẽ đang bức bách lắm, thà huỷ diệt nhà mình chứ cũng không mong muốn có người đi vào trong.

Mặc dù hai con quỷ chưa hành động, nhưng cả nhóm người cùng hiểu được sự đe doạ toát ra từ ngoại hình của chúng. Chẳng ai tạo ra hai con quỷ xấu xí, to khổng lồ, có mang vũ khí, chỉ để đi qua đi lại cho vui. Andy bắt đầu bắn xối xả vào thân hình hai con quỷ kia. Cả Nami và Jessica cũng đồng loạt nổ súng. Nhưng ngoại trừ vài vết mẻ để lại trên đá, hai con quỷ có vẻ như không hề hấn gì. Chúng thật sự được tạc ra từ đá. Những tượng đá biết cử động và tấn công người.

Hai chiếc chày nặng nề cùng đồng loạt nện xuống chỗ những kẻ đột nhập bất hợp pháp. Andy nhảy tránh khỏi hướng khác, không quên lôi giáo sư Harris đi cùng mình. Phía bên kia hai cô gái cũng đã tránh ra kịp, nhưng đất đá văng ra khiến mỗi người nhận được vài vết trầy xước.

Hai con quỷ cũng tách ra, đi về hai phía bọn họ. Trong tay họ chỉ có những khẩu súng, làm cách nào để có thể tiêu diệt hai gã khổng lồ đây. Trong một thoáng phân tích, Andy đã từng tính tới sức mạnh của ngọn lửa xanh. Nhưng bạn có từng nghe đến đá có thể bị đốt cháy hay thối rửa chưa? Cách duy nhất của bọn họ hiện nay chính là chạy thật nhanh và trốn thật kỹ. Mỗi cú vung chày của bọn quỷ chắc chắn không thể làm họ bị thương được, chỉ có duy nhất cái chết đón chờ họ mà thôi.

Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167