Hành Trình Bất Tử

Chương 70: Quyển 2 Chương 13

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 2: Thành phố thây ma

Đó là một khách sạn lớn, có phần quen thuộc với những đoạn hành lang dài trải thảm và vô số những cánh cửa hai bên bức tường. Andy vẫn chưa quen với cảm giác lục bục trong tai mỗi khi chuyển động, cứ như thể anh đang đi lạc vào thế giới thuỷ cung vậy.

Vị sếp mà Thành Nhân nói là một bà già lùn ngồi sau bàn làm việc. Bạn có thể nhìn thấy Rota ở bất cứ nơi nào như thư viện, phòng công văn, bệnh viện ... Nhìn bà yêu tinh này giống hệt một thủ thư vậy. Mái tóc bạc bới gọn, cái mũi khoằm, cặp mắt kính sắc sảo, trang điểm đậm và làn da nhăn nheo tố cáo tuổi tác. Nói chung là hoàn toàn trái ngược với Miko, một vị sếp sòng trong nhóm mà Andy đã từng gặp trước đây.

-Có chuyện gì thế? - Rota ngó lên, giọng khó chịu với Thành Nhân.

Andy cho rằng cậu ta sẽ gặp rắc rối lớn, nếu không trình bày được lý do đột nhiên làm phiền một phụ nữ đáng kính thế này. Rota chẳng hề thân thiện mà gây ra cảm giác khó chịu dữ dội. Chắc cũng có cùng cảm xúc này nếu bạn là một đứa trẻ bảy tuổi, đang phạm lỗi và phải lên phòng hiệu trưởng trình bày. Nó làm ai cũng thấy sợ hãi.

-Thím tư, đây là Andy, người vừa mới được mang về!

Giọng của Thành Nhân hồ hởi và lạc quan một cách đáng ngạc nhiên. Cứ như thể cậu ta đang cố gắng bù lại toàn bộ cảm giác khó chịu mà cấp trên mình đã gây ra. Rota bỏ viết xuống, ngước lên nhìn lần nữa, đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, và sau đó phán một câu không thân thiện tí nào.

-Tưởng mọi người mang về một người bạn. - Rota chề môi chê bai. - Chỉ là một sinh vật hút máu khốn khổ mà thôi.

Nụ cười đông cứng trên môi Thành Nhân, còn bàn tay dự định đưa ra bắt của Andy cũng phải rút vội lại. Mụ yêu tinh già không thích quỷ hút máu. Bà ta nhìn ra được nguồn gốc của Andy ngay khi vừa tiếp xúc lần đầu tiên.

-Anh là ma cà rồng ư? - Thành Nhân kinh ngạc kêu lên, sau đó cẩn thận ngắm nghía Andy thêm một lần nữa. - Vậy mà chúng tôi không ai nhận ra cả.

-Chưa hẳn vậy, tôi vẫn còn là người. Chỉ khi tôi chết đi mới trở thành ma cà rồng thôi.

-Anh ... anh còn sống?

-Đúng vậy. - Andy gật đầu xác nhận.

-Nhưng cậu đã bị tiêm nhiễm dòng máu xấu xa của loài quỷ rồi. - Rota chem vào với chất giọng ồm ồm.

-Quỷ tha ma bắt.

Thành Nhân mệt mỏi ngồi gục xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Rota. Thời thế đã thay đổi tất cả. Cậu ta từng là trưởng bộ phận nghiên cứu và phát triển trong công ty, còn Rota là một nhân viên lau dọn tầm thường. Thành Nhân chẳng bao giờ ngờ được thím tư lao công lại có khả năng cứu mạng mình trong ngày đầu tiên dịch bệnh nổ ra cả. Rota là một yêu tinh, còn Thành Nhân là kẻ được chọn. Không thể hiểu nổi động cơ của các vị thần là thế nào.

-Thưa bà, có cách nào để tôi có thể quay về điểm gốc không? - Andy bỏ qua sự thất vọng của người dẫn đường, anh quay sang hỏi Rota một cách lịch sự nhất.

-Mở cổng và đi thôi. - Bà yêu tinh già trả lời ráo hoảnh.

-Xin đưa tôi về đó. - Anh thiết tha yêu cầu.

-Tôi chỉ mở cổng khi cần thực hiện các nhiệm vụ. - Rota lắc đầu. - Việc đó mất rất nhiều năng lượng chứ không đơn giản như nhấn nút gọi thang máy đâu.

-Có một con rồng, nó là đồng đội của tôi. Vulcanos đang bị kẹt ở thế giới bên đó. Nếu chúng tôi mất liên lạc, nó sẽ lo lắng lắm, có thể nổi điên lên và quậy phá tanh banh.

-Vậy thì tốt hơn cho lũ quái vật. - Rota nhún vai, ra vẻ mình không quan tâm. - Một con rồng đủ mạnh mẽ để sống một mình. Còn anh, máu đen, sau khi được các quan chức điều tra và kết luận không gây nguy hiểm cho cộng đồng, anh sẽ được cấp giấy ở lại.

-Nhưng tôi không muốn ở lại. - Andy nổi sùng. Anh đập hai hai tay lên bàn, chống người nhìn xuống Rota. - Mau mở cửa trước khi cả hai ta đều hối hận vì hành vi thô lỗ mà tôi sắp làm.

-Anh uy hiếp tôi ư, máu đen?

Bà già cũng dữ tợn không kém. Rota đứng dậy, nhảy tót lên bàn để có thể nhìn Andy từ vị trí cao hơn. Anh nhận ra Rota chỉ như một đứa trẻ với chiều cao một mét mốt của mình. Các yêu tinh luôn có kích cỡ khiêm tốn như vậy.

Andy quyết định đây là lúc cần tới lợi thế khi thương lượng. Anh đã bị tước sạch vũ khí. Nhưng với một mụ già nhỏ thó, giận dữ, anh nghĩ rằng chỉ dùng tay không cũng có thể doạ bà ta.

Bàn tay Andy còn chưa kịp chạm vào Rota thì một nguồn năng lượng cực mạnh bay vèo tới. Andy lùi lại né ra, buộc lòng phải tránh xa bàn làm việc. Mũi tên vàng ghim vào vách phòng, nổ tan tành và tạo thành một lỗ hổng. Những người ở phòng bên cạnh nhìn về phía họ với vẻ kinh ngạc xen lẫn giận dữ. Rota cũng quay lại quắc mắt với Thành Nhân. Cậu ta nên học cách điều khiển sức mình cho thật đúng lúc chứ.

Andy phát hiện trên tay Rota là một chiếc điện thoại đang ở chế độ kết nối. Sức mạnh của Thành Nhân đã được kích hoạt hoàn toàn. Cậu ta khoác trên người bộ giáp vàng chói mắt, có những hoạ tiết hơi khác với Micheal một chút. Nhưng như vậy, cũng đủ cho Andy hiểu rằng mình đang đối đầu với những nhân viên công vụ hùng mạnh của giới thần tiên.

Một đôi cánh mỏng như the bật ra sau lưng Rota. Bà ta bay là là đến gần Andy như một con ruồi khổng lồ xấu xí.

-Nào, bây giờ thì ai cần hối hận hả, máu đen?

-Tên tôi là Andy. - Anh không dám phản kháng nhưng vẫn phải đấu tranh cho quyền được gọi đúng tên của mình.

-Máu đen, Andy, Dracul ... cái nào mà chẳng được. Khi hút máu, các ngươi có cần xưng danh đâu. - Rota hằn học nói.

-Có lẽ chúng ta hiểu lầm ở đây. - Andy nuốt nước miếng khan. - Tôi nhiễm máu ma cà rồng thật, nhưng tôi không hút máu kẻ khác.

-Vậy ngươi lấy ở đâu ra sức mạnh? - Bà già quắc mắt.

-Con rồng của tôi. Vulcanos cung cấp mọi thứ khi tôi cần.

-Tôi không hút máu kẻ khác. - Rota nhại lại giọng Andy với một điệu bộ châm biếm. Sau đó bà ta chuyển qua một khuôn mặt xấu xa. - Tôi hút máu con vật nuôi cuả mình.

-Đó là một thoả thuận, và Vulcanos không lấy làm phiền khi mất một lượng máu quá ít so với thể trạng của nó. - Andy chống chế.

-Bla bla bla ... - Rota lại chế giễu một lần nữa.

Tuy nhiên, bà già khó chịu lại làm một số động tác bay lượn vòng vèo khó hiểu quanh phòng. Cuối cùng, những mảnh ánh sáng từ bóng đèn bỗng nhiên tách ra khỏi nguồn, ráp lại và tạo ra hình dạng một ô chữ nhật. Andy hiểu rằng cánh cổng không gian đã được mở rồi.

-Thím tư, con cứ tưởng ... - Thành Nhân kêu lên kinh ngạc.

-Cậu không nghe những gì máu đen nói sao? Hắn để quên bữa tối của mình ở cõi thường. Nếu chúng ta không cho hắn đi tìm, thì toàn bộ cái thành phố này sẽ thành con mồi hết ráo. - Rota lớn giọng giải thích. - Đi nào các cậu trẻ. Các con quá nhát gan nên cần một bà già dẫn đường sao.

Dĩ nhiên là Andy mừng rỡ nối gót theo bà yêu tinh. Anh không biết rằng hành vi kích động của mình lại đạt được hiệu quả cơ đấy. Bị người khác hù doạ và sau đó họ sẽ thoả mãn yêu cầu cho bạn. Không thể đem những tri thức thông thường áp dụng cho đám yêu tinh.

^_^

Chuyến đi không đơn giản như khi Thanh Đồng kéo anh đi xuyên qua các tầng u minh. Rota đã tạo ra cả một đường hầm dài lung linh ánh sáng như đi qua cả dãy ngân hà rực rỡ. Đâu bên kia là một cánh cửa ánh sáng khác, không nhìn thấy rõ gì ở đằng sau đó. Nhưng Rota đã đi qua trước, Andy cũng đành nối gót theo sau.

Vẫn là thành phố hoang tàn, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Họ đứng giữa một vòng xoay rộng lớn có đặt tượng chiến binh cưỡi ngựa oai dũng. Andy đã từng nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này trong các poster giới thiệu về thành phố Hồ Chí Minh. Họ đang đứng trước chợ Bến Thành.

Anh cất tiếng gọi tên Vulcanos, đồng thời phóng ý nghĩ đi khắp các hướng. Linh hồn mạnh mẽ như lửa của loài rồng ngay lập tức kết nối với Andy.

“Chủ nhân!” Con rồng mừng rỡ kêu lên.

Anh có thể nghe được Vulcanos đang ở vị trí rất xa nơi mình đứng.

“Ngươi đang làm gì đó, mau lại đây!”

Một tiếng sấm nổ ầm trên trời, Andy giật mình ngó lên cao. Mây xám xịt giăng đầy, bầu trời ầm ầm giông tố như đang có bão. Andy có thể nghe tiếng sấm trong tai Vulcanos rất rõ và mạnh như thế nào.

“Ở phía trên cao sao? Vulcanos, không nhớ gì về những chiếc tiêm kích đuổi bắn chúng ta à?”

“Có những thứ còn đáng sợ hơn vũ khí loài người nữa.”

Lần này mọi người có thể nhìn thấy rõ luồng lửa xuất hiện giữa bầu trời. Lại có thêm ánh chớp nháng lên chống trả đòn tấn công của hoả long. Vulcanos đang phải chiến đấu với một kẻ địch rất mạnh, không thua gì bản thân nó. Hai sinh vật to lớn chao liệng giữa bầu trời, nơi chiến trường trên mây mà người thường không bao giờ thấy được.

-Thành Nhân, lên!

Rota ra lệnh, và anh chàng mặc áo giáp vàng phóng vọt lên cao như một chiếc tên lửa. Bộ giáp phép thuật đó cường hoá sức mạnh linh hồn bên trong lên rất nhiều lần. Thậm chí Andy đã từng thấy Micheal biến thành xe hơi và cả một chiếc máy bay cỡ nhỏ. Tất cả chỉ nhờ vào những trận đồ ma pháp, bộ áo giáp sẽ thay đổi chức năng hệt như transformer.

Chấm nhỏ xíu màu vàng cuối cùng cũng bị đám mây đen nuốt mất. Những âm thanh nện xuống uỳnh uỳnh lúc này mới dội đến tai người nghe nơi mặt đất. Ai cũng có thể đoán được trận đấu trên đó đang tới hồi phức tạp thế nào.

“Thứ ruồi chết tiệt nào vậy!” Andy nghe Vulcanos lầm bầm.

“Đó là một người bạn. Linh hồn của thành phố mà ta nói đó.”

“Anh ta đang cản chân tôi.”

Andy bỏ qua sự kiêu ngạo của con rồng, anh van xin nó hãy chia sẻ cho mình hình ảnh của cuộc chiến. Dĩ nhiên là con rồng hào phóng để Andy xâm nhập vào đôi mắt nó. Đây là kỵ sĩ của Vulcanos, là người thân duy nhất của nó trên đời.

Tầm nhìn của Andy chuyển đổi như đang nhìn vào màn hình chiếu bóng khổng lồ. Anh thấy mình bị hút lên trời cao, xuyên qua những tầng mây và đứng giữa không gian xám xịt u ám. Ở nơi đó, có một người mặt giáp đang giương cung oai dũng. Phía bên kia là thứ sinh vật khủng khiếp, đáng sợ nhất trong số những loài biết bay.

Một con thiết long như được đúc ra từ muôn ngàn lưỡi dao bén ngót. Thân thể nó óng ánh sắc bạc, từng chi tiết tinh tế lắp ghép vào nhau mang vẻ đẹp mê hồn của công nghệ kỹ thuật cao. Nhưng Andy biết thiết long chẳng phải là một món đồ chơi xuất phát từ những nhà máy. Nó là một sinh vật có sự sống hẳn hoi, một loài rồng cực kỳ quý hiếm chỉ nghe qua từ những lời đồn. Con rồng to gấp chục lần Vulcanos. Chẳng hiểu sao hoả long lại đi gây sự với một tay khó chơi thế này.

Những tia sét nổ tí tách trong không khí khi thiết long tập trung cho đòn tấn công. Trong lúc đó Thành Nhân đã nhảy vào trận pháp mới vẽ của mình. Cậu ta nhận ra rằng một chiếc tiêm kích là hình dạng thích hợp hơn để đối phó với loại pháo đài bay hạng nặng. Andy lao vào cuộc chiến trong hình hài một con rồng đỏ. Lúc này, tâm trí cả hai đã hoà thành một thể rồi.

Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167