Hành Trình Bất Tử

Chương 72: Quyển 2 Chương 15

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 2: Thành phố thây ma

Tôi cẩn thận dò từng bước chân trên lớp vĩ sắt. Nơi này giống như một nhà xưởng công nghiệp nặng với hàng tá máy móc hoạt động ầm ĩ xung quanh. Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt và thỉnh thoảng nắp nồi lại bật ra, toả từng cụm hơi nước nóng phỏng người. Hành lang treo bên trên rung rung theo nhịp hoạt động bất tận của nhà máy. Phía dưới là dòng thép đỏ lòm từ phôi đã được nung nóng chảy.

Tiến thêm một chút nữa, sức nóng chỉ có tăng chứ không thấy giảm. Không gian tối tù mù, vẫn chỉ có kim loại lỏng phát ra màu đỏ lừ ảm đảm. Không kinh ngạc lắm vì nơi đây hoàn toàn bị bỏ trống, nhưng tôi vẫn phải căng thẳng dè chừng, bất kỳ góc tối nào cũng có thể mang lại sự hiểm nguy.

Đây là chốn của kẻ thù.

Tiếng rầm lớn vang lên, như thể một cánh cửa sắt nặng nề vừa bật mở. Những sợi xích chạy rần rần qua bánh răng và tiếng chiếc khuôn kỳ quái đập ầm vào nhau, tạo ra hình thù mới của sản phẩm. Chúng đang sản xuất vũ khí, áo giáp cho binh đoàn quái vật. Ngoài nguyên liệu thông thường, nhà máy này còn thêm vào các món bùa chú đặc biệt của địa ngục.

Bây giờ tôi đã hiểu dòng nước máu dưới cống đen là từ đâu tới. Những mẫu thép được luyện ra phải dùng máu tươi làm nguội và dùng bột xương để đánh bóng. Trên mỗi chiếc khuôn đều có ánh vàng lấp lánh của dòng bùa chú ểm bên trên. Tôi ước gì giờ đây có người bạn già Harris ở bên cạnh, ông ta luôn biết câu trả lời liên quan đến những hình vẽ khó hiểu này.

Đột nhiên cả người tôi căng ra vì cảm giác sợ hãi bao trùm. Lại là nó, thứ linh tính nguy hiểm mách bảo tôi cần phải bỏ chạy. Kẻ thù đang tiến đến đây rất nhanh, trong âm thầm lặng lẽ. Những thứ đã đánh mất sự sống từ lâu mà chỉ tồn tại nhờ vào nỗi căm thù.

Đám bóng đen tách khỏi sàn vách để đứng thẳng độc lập trong không khí. Phân theo cấp độ hình thái thì đây là hồn ma rơi vào giai đoạn hai. Chúng gào lên, để lộ hàm răng trắng ởn. Bạn biết đấy, trắng và đen thường mang tính tương phản nổi bật thế nào. Tôi từng là người duy nhất nhìn thấy được hồn ma, và thường giả vờ như không có khả năng ấy. Nhưng những hồn ma ở đây thì kích động, điên cuồng như đám chó nuôi nhốt chỉ để canh cửa. Chúng không cần phân biệt kẻ xâm nhập có nhìn thấy mình hay không mà chỉ vội vã tấn công.

Hồn ma có thể đi xuyên vách tường nhưng lại tác động được lên đồ vật một khi chúng muốn. Tôi cho rằng đó là một kỹ năng mà các vong linh đã phải tập luyện trong thời gian dài. Những linh hồn mang nặng căm thù, oán hận có thể tồn tại hàng trăm năm để ám một món đồ. Ý niệm của người chết chính là nguồn năng lượng để hồn ma tồn tại. Những người thanh thản ra đi sẽ siêu thoát chỉ sau bốn mươi chín ngày ở dương gian. Những kẻ đầy vướng mắc thì chẳng có giới hạn nào về thời gian hoàn thành tâm nguyện của mình.

Khi mới chết, linh hồn thoát ra khỏi thể xác có hình dạng hệt như lúc sống. Trừ việc họ là một tập hợp ngoại chất, có năng lượng nhưng không còn thực thể như con người từng biết. Nguồn cảm xúc là thứ duy nhất linh hồn quan tâm. Họ có thể trở nên thánh thiện hay độc ác dựa vào ký ức cuối cùng khi còn sống.

Nếu sau bốn mươi chín ngày vong linh không thể siêu thoát, họ biến thành hồn ma vất vưởng. Lúc này các đặc điểm nhận dạng con người có thể rất khó để nhìn ra. Bóng ma càng ngày càng trở nên mờ đục và tồn tại như một đám khói. Một số người có khả năng tâm linh sẽ nhìn thấy được những bóng trắng bí ẩn bay trong đêm đen.

Tồn tại lâu hơn, hồn ma chỉ còn là những chiếc bóng lẩn khuất trong góc tối của thế giới. Họ hầu như đã quên mất mình là ai, hay mình đã từng là cái gì. Tồn tại chỉ vì họ vẫn đang tồn tại. Đến một lúc nào đó, bóng ma hoàn toàn tan biến, và chỉ còn lại những quả cầu ý niệm mang năng lượng bất diệt của linh hồn.

Khối năng lượng này thường bị các loài ác quỷ thu thập. Một số loài đặc biệt chỉ chuyên ăn linh hồn. Cũng giống như thế giới tự nhiên, cá lớn luôn nuốt cá bé. Thậm chí thiên nhiên còn tạo ra những giống loài ăn xác chết và vi khuẩn phân huỷ, làm sạch môi trường. Chẳng có gì bất diệt, mà vạn vật luôn phải luân hồi biến đổi. Những thứ cũ phải biến đi, sự sống mới sẽ lại hình thành.

Tôi khua chân bỏ chạy nhanh về phía cuối nhà máy. Đám hồn ma gào rít, đuổi theo như lũ dơi bay lượn trong đêm. Chả trách gì người ta luôn gán hình ảnh của loài dơi cho ma quỷ, chỉ bởi đám ma quỷ thường hành động giống hệt loài dơi.

Giữa những bóng ma đuổi theo, thỉnh thoảng tôi nhìn thấy được các đặc điểm từng là con người của chúng. Những đôi mắt đen phát sáng, quai hàm bành ra hết cỡ để lộ xương xẩu, răng môi. Dẫu rằng những hình ảnh đó rất mơ hồ vì lũ ma chẳng nhớ hình dáng của mình ra sao. Thỉnh thoảng chúng kích động, và một vài chi tiết con người mới lộ ra thế này. Phần lớn thời gian chúng chỉ là những chiếc bóng biết cử động.

Một bóng ma bay ngang qua, hất tôi ngã nhào xuống sàn. Để đối phó với lũ này cần có bùa trừ tà hay các linh vật có tính chất thần thánh. Tôi thì chẳng mang theo bất cứ vật gì giống như vậy. Bạn mong muốn một con ma cà rồng có mang nước thánh và bùa trừ ma bên người à?

Bị đám ma xâu xé, cảm giác cũng khó chịu hệt như rơi vào vòng vây của zombie vậy. Chỉ trừ việc một bên là nỗi đau thể xác, còn bên kia là sự tra tấn tinh thần. Chúng cào cấu lên thân tôi, để tôi cảm nhận được cơ thể mình bị xé toạt ra từng mảnh nhỏ. Mặc dù hiểu rõ những việc này không có thật, chỉ là ảo giác do đám ma gây ra, nhưng tôi vẫn kinh hãi vô cùng.

Nỗi sợ bóng tối, sợ những thực thể không tồn tại, nằm trong tiềm thức của tất cả mọi người. Một số kẻ có khả năng kiềm chế nỗi sợ sẽ tỏ ra can đảm, còn những kẻ không chiến thắng được bản thân mình thì chỉ là kẻ nhút nhát mà thôi.

Nhưng rốt cuộc, bọn họ đều phải sợ hãi như nhau.

Khi còn là một đưá trẻ, tôi nhìn thấy hồn ma và đặc biệt rất sợ chúng. Các bộ phim kinh dị được đánh rating cao là để ngăn trẻ con không được tiếp xúc với những thứ quá hãi hùng. Ấy vậy mà tôi lại phải nhìn thấy những cảnh tượng ghê rợn đó trong suốt cuộc đời mình. Tôi thấy những ông bà già xám nghoét đứng trong nghĩa trang; những người đàn ông, phụ nữ thân thể đẫm máu đứng ở góc đường từng xảy ra tai nạn giao thông. Họ vẫn nhảy xuống đất từ những toà cao ốc, lặp đi lặp lại tình huống đó mà không biết mình chết rồi. Những cái xác treo lủng lẳng trên cây cứ nhìn chằm chằm người qua kẻ lại. Cảnh sát đã dọn dẹp thi thể, nhưng hồn ma lại bị giam cầm tại nơi họ qua đời vì một số điều kiện đặc biệt. Có những kẻ đã biến thành ác linh, kéo chân người sống tại nơi mình đã chết đuối.

Tóm lại, tôi là một kẻ sợ ma nhất trên thế giới này.

Trong điều kiện bình thường, tôi tỏ ra bình tĩnh và không hành động thất thố trước mặt người khác. Nhưng khi chỉ có một mình với đám bóng đêm quái đản này, cơn sợ hãi của tôi còn lớn hơn sóng thần stunami ập tới. Tôi chòi đạp, vùng vẫy khỏi nỗi đau mà những con ma mang lại. Tôi rút súng ra bắn, nhưng tất cả chỉ vô hiệu với lũ không có thực thể này.

“Bình tĩnh đi chứ Andy, đây chỉ là ảo giác. Chúng đang muốn ngươi chết trong kinh hãi, bị chính nỗi sợ của mình bóp nghẹn.”

Tôi có thể tưởng tượng ra một người khác đang nhìn mình lăn lộn, vùng vẫy trên sàn. Trong mắt kẻ bình thường, chẳng thể nào nhìn thấy được những bóng ma mà tôi đang chiến đấu chống lại. Tất cả bọn họ đều đổ lỗi cho vấn đề tâm thần hoặc một chứng bệnh động kinh nào đó. Khi các bác sĩ đến gần, họ chỉ có thể kết luận tôi đã bị một cơn đau tim tấn công và qua đời.

^_^

Có tiếng búa nện lộp cộp với nhịp điệu khẩn trương nôn nóng.

-Thành Gia An, anh có nghe chúng tôi nói không?

Andy giật mình ngó xung quanh căn phòng rộng lớn với hàng trăm kẻ im lặng ngồi chờ. Phải rồi, anh đang tham dự một phiên phán xét do những yêu tinh đề ra.

-Cậu ta ngủ gục ngay giữa toà án. - Một vài giọng xì xầm bàn tán bên dưới.

-Quỷ hút máu ngạo mạn.

-Tại sao chúng ta phải chứ chấp loài này?

Với thính giác đã được tăng cường do dòng máu ma cà rồng, Andy có thể nghe được tiếng muỗi kêu từ cách xa hai chục mét. Anh nghiến răng, cố điều chỉnh lại khả năng của mình. Andy không muốn nghe những tiếng động ồn ào như một cái chợ nữa.

Rồi tất cả lại trở về vẻ im lặng mà người ta tưởng rằng nó vốn tồn tại. Lạy trời, anh sắp sửa phát điên vì khả năng siêu nhạy của mình.

-Bổn toà nhắc lại, yêu cầu bị cáo chứng minh khả năng không làm hại môi trường xung quanh. - Một chất giọng già nua ồn ả vang lên.

-Tôi là một con người. - Anh mệt mỏi trả lời.

Từ sau khi trở lại thành phố yêu tinh lần thứ hai, anh đã phải tham dự phiên chất vấn dài đằng đẳng này. Những vị chức sắc cấp cao đang bàn luận về sự hiện hữu của anh, hỏi vài câu và sau đó lại tiếp tục tranh cãi. Họ đánh giá cao những thông tin mà anh mang tới, nghi ngờ lý lịch của Andy, và e dè về chế độ dinh dưỡng của anh.

-Bị cáo hút máu để duy trì sự sống đúng không? - Một vị trong hội đồng lớn tiếng hỏi.

-Vâng.

-Không chỉ máu người, mà là toàn thể loài máu đỏ đúng không?

-Vâng. - Anh nhàm chán lặp lại.

-Các loại máu xanh, máu vàng thì có dùng được không?

-Tôi không biết. Trước giờ chỉ có máu người và rồng.

Lại ồn ào xôn xao bàn tán. Ban đầu Andy rất nhiệt tình trả lời, biện minh, thuyết phục, phân tích ... Nhưng phiên toà kéo dài cả ba mươi tiếng đồng hồ này đã rút cạn sự kiên nhẫn của anh. “Ô vâng, tuổi thọ trung bình của yêu tinh lên đến tám trăm năm. Vậy cớ gì phải keo kiệt vài chục tiếng đồng hồ để bàn luận vấn đề liên quan đến an nguy của xã hội.”

-Chúng ta có cùng nguồn gốc với rồng. Anh ta hút được máu rồng thì cũng có thể làm hại chúng ta. - Một gã lùn tịt, với mái tóc lưa thưa buồn cười phát biểu.

Gã đang cố nhấn mạnh ý kiến của mình trong giới hạn một lời thì thầm trao đổi. Andy cười khẩy. “Bọn họ quên mất ma cà rồng còn thính hơn thỏ sao?”

Chưa bao giờ Andy biết được loài rồng và yêu tinh lại có cùng nguồn gốc. Một loài khổng lồ có gai nhọn và móng vuốt, một loài lùn tịt như đưá trẻ lên mười và tính tình quái gỡ của ông già tám mươi. Dường như yêu tinh luôn đề cao hoá giống loài của mình. Xinh đẹp nhất, khôn ngoan nhất, cao quý nhất ... Tất cả các công trình kiến trúc, nghệ thuật đẹp đẽ về yêu tinh mà con người sở hữu đều là sản phẩm do họ tạo ra, hoặc xúi dục loài người tạo ra. Ngoại trừ vóc người nhỏ bé và đôi cánh trong suốt như chuồn chuồn, bọn yêu tinh không có điểm gì giống Tinker Bell trong truyện cổ tích cả. Họ y hết bảy chú lùn trong lễ hội ‘Nào ta cùng đeo cánh’.

-Bắt giam hay trục xuất? - Một người trong hội đồng hỏi.

-Nhưng anh ta là một muồn cung cấp tin. Chúng ta có thể dựa vào Andy để vạch kế hoạch xoá bỏ công trường quái vật.

-Ma cà rồng cũng mạnh đấy. Sao phải bỏ qua một kẻ dẫn đường, chết thay cho người của chúng ta.

-Nhỡ hắn đói và bắt yêu tinh làm mồi sao?

-Đúng là vừa lợi vừa hại, thật khó đề phòng.

-Tôi đề nghị một cấm chú để giới hạn sức mạnh của cậu ta lại.

-Chúng ta có thể bắt hắn thề bằng sinh mạng, không được hút máu bất kỳ yêu tinh nào.

-Đổi lại là loài có cánh được không? Tôi rất yêu chim.

-Nhưng kẻ thù cũng có cánh, tôi thích nhìn cảnh ma cà rồng xé toạt cổ chúng.

-Được rồi, thông nhất là yêu tinh đi.

Mười hai thành viên trong hội đồng chụm đầu vào nhau, tạo thành một đám bàn tán. Hành động cuả họ nhìn giống những đứa trẻ đáng yêu trong trường mẫu giáo vậy. Sao phải tỏ ra lén lút khi mà chẳng giữ được bí mật gì? Andy thở phào, nghĩ rằng lời thề cũng không phải là biện pháp tệ để thoát khỏi phiên toà này.

-Hãy đưa mẫu thần chú cho tôi.

Anh lên tiếng trước khi chủ phiên toà gõ búa kết luận. Bọn họ lấm lét nhìn nhau, một số kẻ giật mình nhớ về khả năng của ma cà rồng.

Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167