Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 19: Bắt đầu làm nhiệm vụ.

Đến giờ Dậu, Tiêu Ca vì lo lắng nên chạy đến chỗ y xem đồ đệ của mình như thế nào. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là Nguyên Quân Bạch cười nói vươn tay xoa đầu Thành Sở, Tiêu Ca lại nhìn sang vẻ mặt của đồ đệ mình. Thành Sở cũng vui vẻ mà đáp lại lời y, Tiêu Ca lắc đầu đi vào trong, có lẽ là do hắn nghĩ quá nhiều. Nguyên Quân Bạch nhìn sang hắn nói:"Sư đệ, ngươi đây là lo lắng cho đồ đệ của mình sao?"

Tiêu Ca dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn y, hắn chỉ "hừ" một tiếng rồi chuyển tầm nhìn sang Thành Sở đang ngồi bên cạnh y. Trong lòng Nguyên Quân Bạch có chút phì cười với dáng vẻ này của hắn, y biết rõ tính cách của Tiêu Ca, ngoài miệng nói không nhưng trong lòng lại lắng cho người ta.

Thành Sở cũng là một trong số đó khiến cho Tiêu Ca lúc nào cũng lo lắng, mặc dù từ lúc nhập môn, Thành Sở được Tiêu Ca huấn luyện nghiêm khắc, mấy thứ đó Tiêu Ca chỉ muốn đồ đệ của mình mạnh hơn như vậy sẽ không ai dám bắt nạt đồ đệ.

Nguyên Quân Bạch quay sang xoa đầu Thành Sở mỉm cười nói:"Con nhớ về chép lại. Chiều mai nộp lại cho ta.", Thành Sở ngẩng đầu nhìn y vui cười nói "vâng" rồi nhanh chóng thu dọn sách vở cùng Tiêu Ca trở về.

Cố Phong thấy Thành Sở rời đi, trong lòng hắn xuất hiện một tia vui mừng. Hắn thu gọn sách vở để sang một bên, Nguyên Quân Bạch mới chú ý sang hắn xoa đầu hắn nói:"Ngày mai ta phải đi sớm cho nên con tự ngủ một mình đi."

Cố Phong nghe xong như sét đánh ngang tai, cả người hắn hóa đá, đôi mắt đen láy nhìn y không tin được. Nguyên Quân Bạch sai người mang đồ ăn lên, cho đến khi trên bàn đầy thức ăn, Cố Phong mới hoàn hồn, hắn bắt đầu ăn. Nguyên Quân Bạch nhìn cách ăn của Cố Phong có chút phì cười, chỉ là không ngủ chung một đêm thôi mà sao lại buồn thành như vậy.

Nguyên Quân Bạch xoa đầu Cố Phong nói:"Chỉ một đêm thôi, ngày sau vi sư sẽ bù đắp cho con có được không?"

Cố Phong ngừng ăn, hắn ngẩng đầu nhìn y bĩu môi nói:"Sư tôn hứa rồi đó, người nhất định không được nuốt lời đâu.", Nguyên Quân Bạch cười gật đầu.

Cố Phong ăn xong được Nguyên Quân Bạch bế sang phòng bên cạnh, Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng để Cố Phong nằm lên giường, bàn tay trắng trẻo nhẹ xoa đầu Cố Phong nói:"Con mau nghỉ ngơi sớm đi."

Cố Phong nói "vâng" một tiếng, hắn chậm chậm nhắm mắt lại. Đợi một lúc, Nguyên Quân Bạch mới rời đi, y đi về phòng nghỉ ngơi.

Đến giờ Mão, Nguyên Quân Bạch đã rời đi. Nguyên Quân Bạch một thân thanh y ngự kiếm đến trấn Nhiên Thủy. Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, y nhìn khung cảnh trước mặt. Khung cảnh trước mặt y cực kỳ hoang tàn, Nguyên Quân Bạch chẳng bất ngờ gì.

Dựa theo cốt truyện mà y viết, bọn quỷ của ma giới đã đến trước đó cách một ngày, bọn chúng đi khắp trấn phá, ngày đêm đều xuất hiện. Ban ngày chúng xuất hiện từ giờ Thìn đến giờ Thân, ban đêm thì cả đêm.

Nguyên Quân Bạch đi chuẩn bị đi thì có bàn tay nắm lấy bờ vai y, Nguyên Quân Bạch đề phòng rút kiếm xoay nửa vòng chĩa kiếm vào đối phương, mũi kiếm chạm vào y phục. Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng đẩy màng lớp vải voan mỏng che trước mặt. Nguyên Quân Bạch thu hồi kiếm cau mày nhìn người trước mặt, lạnh giọng nói:"Ngươi là ai?"

Nam nhân trước mặt y có vài phần giống với Tần Minh nhưng đôi mắt của đối phương mang theo vài phần bất ngờ, ở đuôi mắt có nốt ruồi đen nhạt. Nam nhân cúi người ôm quyền nói:"Tại hạ tên là tên Tần Dương là đệ đệ của chưởng môn Thành Vạn môn. Ngài có phải là phong chủ của Dương Mặc - Nguyên Quân Bạch?"

Nguyên Quân Bạch nhẹ gật đầu, y dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Dương nói:"Là ta, ngươi đến đây là có việc gì?"

Tần Dương vẫn giữ nguyên tư thế nói:"Ca ca của ta nói muốn ta đến đây giúp tiền bối.", Nguyên Quân Bạch nghe xong, trong lòng y liền lên một cơn tức giận, hai con người đó chắc chắn đã lên kế hoạch hết rồi. Sau chuyện này nhất định phải cho bọn họ một bài học mới được.

Ở Thanh Phong môn, Tần Minh và Trịnh Phong Điền bỗng nhiên cảm thấy cơ thể có chút ớn lạnh. Trịnh Phong Điền nhìn sang hắn nói:"Chắc có lẽ Tần Dương cũng đã đến nơi rồi nhỉ."

Tần Minh cầm ly trà lên, hắn nhẹ gật đầu nói:"Đúng vậy, có lẽ hai chúng ta nên nghĩ cách áp chế cơn giận của Quân Bạch lại. Sau chuyện này, y chắc chắn sẽ bầm hai chúng ta ra đấy."

Trịnh Phong Điền gật đầu, hắn cũng nghĩ đến chuyện này. Hắn đoán chắc Nguyên Quân Bạch làm xong nhiệm vụ trở về sẽ bầm hai người bọn hắn ra.

Ở trấn Nhiên Thủy, Nguyên Quân Bạch chỉ lạnh lùng nhìn hắn, vứt một câu rồi quay người rời đi. Y nói:"Nếu vậy thì phải theo sát ta."

Tần Dương nhanh chóng đuổi theo sau y, Nguyên Quân Bạch cũng chẳng để ý hắn, Tần Dương nhìn tấm lưng của y, người trước mặt hắn lại lớn tuổi hơn hắn nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp thời niên thiếu. Hắn đã một trăm tuổi nhưng người trước mặt này đã hai trăm tuổi.

Một thanh y, một lam y đi qua hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác, hai người họ vẫn không thấy một bóng người. Đi được một lúc thì Tần Dương phát hiện ra một bóng người đang lắp ló nhìn hai người, từ chỗ bóng người đó đến chỗ bọn họ khá gần.

Nguyên Quân Bạch vì đeo nón màng, lớp vải voan trắng che đi khuôn mặt thanh lãnh của y nên y không thấy được. Tần Dương không nói một lời mà đuổi theo bắt lấy bóng người đó, bóng người đó thấy Tần Dương đang chạy đến thì nhanh chóng chạy trốn đi.

Nguyên Quân Bạch chưa phản ứng thì Tần Dương đã biến mất, y đứng đơ ra một lúc sau y mới hoàn hồn thì Tần Dương đã trở lại, hắn xách một đứa trẻ đi đến trước mặt y. Nguyên Quân Bạch nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tần Dương qua lớp vải voan mỏng, y đỡ đầu nói:"Ngươi bỏ đứa trẻ xuống đi."

Tần Dương nghe lời y thả đứa trẻ trên tay xuống, đứa trẻ được thả xuống, nó ngồi xổm xuống, cả cơ thể nó run rẩy cực điểm. Nguyên Quân Bạch ngồi xổm theo đối diện khuôn mặt nhỏ gầy hỏi:"Có thể cho ta biết gia đình của đệ đang ở đâu không?"

Thanh âm của y rất nhẹ và dịu dàng khiến cho đứa trẻ ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong lòng nó cũng bớt sợ hơn nhìn người đeo nón màng nhưng vẫn run rẩy nói:"Gia đình... của đệ... đang trốn... trong nhà...", âm thanh ngắt quãng khiến cho Nguyên Quân Bạch ngẩng đầu trừng mắt với Tần Dương.