Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản Công

Chương 16: 16: Trống Giương Lên Cõi Lòng Nặng Trĩu

Thấp thoáng đằng xa có một người một ngựa nhìn về hướng phủ đô hộ Tây An, bóng người kéo một vệt dài trông nom to lớn nhưng có vẻ mờ mờ ảo ảo bởi lẽ mặt trời đã khuất dần đi về phía sau núi.

“Tiếng trống giương lên rồi à!”

Không ai khác chính là Tần Quân, hắn đang chờ, hắn cũng không biết hắn đang làm gì, những câu hỏi liên tục đặt ra, liệu rằng hắn có lợi thế gì để thay đổi quỹ đạo cũ, hoặc chính hắn cũng phải bất lực.

Phải đưa ra sự lựa chọn, một là cứu Hách Thất, hai là bỏ mặc, cả hai sự lựa chọn đều có sự đánh đổi riêng của nó.

Có đôi khi hắn cũng muốn cùng Tiểu Phong, rong ngựa tìm kiếm lều của Đại Thiền Vu, không nhờ tới sự giúp đỡ của Lý Thừa Ngân, như thế thì thật hoàn hảo, làm một việc mà trong quỹ đạo không có.

Nhưng tìm lều của Đại Thiền Vu ư, đến bao giờ, tìm ở đâu, liệu lúc đó Hách Thất có bị bắt?

Ầm ầm!!

Chẳng mấy chốc thấp thoáng một Thiên phu trưởng dẫn theo hai ngàn binh lính nhanh chóng lao ra khỏi cửa thành, theo cùng là cả Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong.

(Thiên phu trưởng: Đây là chức võ quan chỉ huy đơn vị gồm một ngàn quân.

Ngày xưa người ta chia quân đội thành những đơn vị 10 người, 50 người, 100 người, 1 nghìn người, 1 vạn người và tương ứng có các chức vụ Thập phu trưởng, Ngũ thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Vạn phu trưởng.)

Chốc chốc sau, chi quân đội ngay lập tức xuất hiện trước mặt Tần Quân, Tiểu Phong thấy hắn hô lên vui vẻ:

“Sư phụ, chúng ta cùng đi cứu Hách Thất thôi.”

Tần Quân nhìn thoáng qua Lý Thừa Ngân, sau đó cũng dẫn ngựa đi theo.

Vừa lao đi, Tần Quân cũng liếc thoảng qua quân đội Lễ Triều, cũng là quân Trung Nguyên, bởi ảnh hưởng của nhiều xung đột trong kiếp trước nên thực ra hắn cũng không ưu thích gì Lễ Triều, nhưng phải công nhận quân đội họ mạnh, bằng không cũng sẽ không khiến nhiều nước xung quanh như vậy triều bái.

Nếu quân đội của một nước yếu thì sẽ không thể nào giữ được lãnh thổ vừa lớn, vừa màu mỡ như vậy, sớm đã bị các nước xung quanh coi là miếng bách ngon để cắt xẻ.

Kỷ luật quân đội của Trung Nguyên rất nghiêm ngặt, tuy hành quân trong đêm, song đội ngũ vẫn chỉnh tề, ngoại trừ tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng mai giáp thỉnh thoảng sàn sạt cọ vào nhau vang lên, thêm tiếng bó đuốc phần phật bùng cháy, tuyệt không nghe thấy một âm thanh nào khác.

“Cố Tiểu Ngũ này, chàng nói gì mà lại khiến gã quan đó sai quân đi cứu người chúng ta thế?”

Lý Thừa Ngân nhìn thoáng qua Tần Quân, sau đó cười cười: “Chuyện này không nói với nàng được!”

Tiểu Phong nghe được dẩu môi giận dỗi.

Tần Quân chứng kiến hết thảy những vẫn giữ thái độ trầm mặc, có chăng trong ánh mắt ngày càng lóe lên những tia sáng sắc bén.

“Lúc ta phá vây đi tìm nàng, Hách Thất và mọi người đang chiếm núi đá ở chân núi Thiên Hằng để chống cự.”

Có mục tiêu, đoàn quân tăng tốc tiến nhanh hơn, chẳng mấy chốc mà thấp thoáng thấy được quân Nguyệt Thị.

Phải nói Lý Thừa Ngân tài giỏi, quân Nguyệt Thị đầy cảnh giác hỏi quân Trung Nguyên tại sao dẫn binh vào lãnh thổ Sóc Bác họ, thì hắn bảo với quân Nguyệt Thị rằng đang hộ tống công chúa Tây Lương về, tiện đường đi ngang qua, rồi bảo họ không cần hoảng loạn, Lễ Triều quyết không xâm phạm lãnh địa Nguyệt Thị.

Đương lúc đôi bên giằng co với nhau, Thiên Phu Trưởng phía Lễ Triều ngấm ngầm dẫn một ngàn khinh kỵ đánh bọc sườn từ phía sau, khiến quân Nguyệt Thị không kịp trở tay.

Đợi quân Sóc Bác thức tỉnh, thì quân tiên phong đối diện đã bắt đầu đột kích.

Trận chiến này có thắng cũng chẳng lấy làm lạ, quân Nguyệt Thị thua to, gần như không một kẻ nào thoát nổi, đa phần đều bỏ mạng dưới tên đao sắc bén của kỵ binh Trung Nguyên, số còn lại hiển nhiên địch không nổi, liền buông vũ khí quy hàng.

Lý Thừa Ngân đứng trước cảnh thảm chiến, đầu rơi máu chảy, thương vong vô số này, lại không hề chau mày dẫu chỉ 1 cái, cứ như thể cảnh tàn sát vừa mới rồi chỉ là một trò vui mà thôi.

Tay Thiên phu trưởng người Trung Nguyên kia quả đã quen với chiến trường, hiển nhiên giải quyết các loại tiếp nhận đầu hàng thỏa đáng đâu ra đấy.

Hai ngàn kỵ binh áp tải tầm trăm tên tàn binh còn sót lại của Nguyệt Thị lùi dần về đằng đông.

Tần Quân liếc qua quân Nguyệt Thị, quả nhiên không hề thấy bóng dáng của Hách Thất.

“Nhanh, chúng ta mau chóng tiến tới chân núi Thiên Hằng tìm Hách Thất.”

Bóng ngựa nhanh chóng lao đi.

Ngắm nhìn núi Thiên Hằng hùng vĩ to lớn, chẳng biết phải tìm Hách Thất ở chỗ nào.

Tìm khắp núi Thiên Hằng mà không thấy, từ sáng sớm đến khi mặt trời khắp gác núi, đương lúc Tần Quân định quay lại tìm tụi Nguyệt Thị hỏi, hắn cũng thấy lo lắng, liệu có sự thay đổi nào trong quỹ đạo chăng, thì lính trinh sát đi trước đột nhiên lớn tiếng kêu la.

Tần Quân nghe thấy thế thì thở phào, Tiểu Phong thì nhanh chóng tiến tới chỗ binh lính.

Quả nhiên thấy được bóng dáng Hách Thất bò lên từ giữa núi đá, tay trái siết chặt 1 hòn đá nhọn, cánh tay phải còn đẫm vết máu, theo sau có đến vài người cũng bò dậy từ núi đá.

Dáng vẻ họ nhếch nhách, mặt mũi bám đầy đất bụi, song vẫn mang ánh mắt của người dũng sĩ không nét sợ hãi nhìn quân Trung Nguyên.

Tiểu Phong gào lớn 1 tiếng, lật mình lăn xuống ngựa, lăn lê thẳng một mạch, nhào tới ôm chầm Hách Thất.

Có lẽ chạm phải vết thương của Hách Thất, hai đầu chân mày Hách Thất nhăm nhúm nhó.

Thế nhưng Hách Thất vẫn nhoẻn miệng cười: “Tiểu công chúa”.

Cả đội trở nên vui vẻ reo mừng, đám người Trung Nguyên nom phấn khởi còn hơn cả trận chiến thắng mới hồi sáng.

Tần Quân nhìn hết thảy, ánh mặt cụp xuống, hắn cảm giác bản thân như không liên quan gì vậy, hoặc lẽ ra hắn vốn không nên xuất hiện tại nơi đây.

Kết thúc của câu chuyện tràn đầy bi kịch, xong cũng là kết thúc hoàn mỹ nhất, thật sự cần thay đổi chăng?

Tại sao hệ thông đưa hắn đến nơi này? Vì thay đổi thành một kết cục tốt đẹp hơn, hay vì một mục đích vẫn chưa bị lộ ra.

Hắn đang thất thần, bỗng một bàn tay vỗ vỗ lên vai hắn, nhìn lên thì ra là Hách Thất, cậu ta cười cười:

“Huynh đệ, vất vả ngươi.”

Nhìn ra phía sau, Tiểu Phong cũng đang cười mỉm.

Tần Quân hít một hơi thật sâu.

“Hách Thất huynh còn nhớ lời hứa chứ?”

Tần Quân quét sạch hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nếu đã đến đây rồi thì cứ làm thôi.

Hách Thất nghe vậy cười lớn.

“Sao quên được, không say không về nhỉ?”

Không say không về.