Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản Công

Chương 35: 35: 10 Năm Trước

Dòng người đi lại đông đúc chen lấn giữa thành phố nhộn nhịp, người ta cứ vội vã như thế, chẳng chịu ngoái đầu nhìn lại những gì mình đã đi qua.

Hoặc chính nơi này khiến họ phải như thế, bất kỳ ai nếu xao nhãng một chút thôi, sẽ ngay lập tức bị vượt qua, sau đó nhìn lên phía trước, lối đi đã chật kín, chẳng thể nào đi lên thêm được nữa, đơn giản bởi vì đường thì hẹp nhưng người lại đông, người ta luôn phải cố gắng tìm ra khe hở để đi lên, đó là cách để tiến lên phía trước.

Trong một căn phòng trọ tồi tàn giữa những cái nóng oi bức của mùa hạ, quạt chưa bao giờ dừng hoạt động, nó cứ quay mãi không ngừng, phát ra những tiếng vù vù của động cơ vận động hết công sức.

Một người thanh niên đứng trên lầu bốn nhìn ra sân bóng ở bên ngoài từ cửa số.

Hắn ta cứ nhìn người ta đá bóng, thế nhưng không rõ tâm trí đã lạc đến nơi nào.

Hắn chỉ cảm thấy nơi này thật quen thuộc, hình như hắn đã từng ở đây rất lâu, lâu đến mức hắn cứ ngỡ hắn không thế nào quên được.

Reng...!reng...!reng...

Tiếng điện thoại vang lên.

Hắn vội vàng nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“Em đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Đầu hắn ong ong lên mù mịt.

Chuẩn bị gì cơ?

Thế rồi hắn giật mình như nhớ ra điều gì đó.

“Dạ em...”

Chưa đợi hắn nói hết câu, thì người đàn ông trung niên tiếp tục nói.

“Chỉ cần trong cuộc thi này, em đạt được giải thưởng, dù chỉ là giải khuyến khích, em sẽ nhận được học bổng để có thể tiếp tục đi học ở trường, thầy tin tưởng ở em, đây là cơ hội mà thầy tận dụng hết mức cho em, em đừng phụ sự kỳ vọng của thầy.”

Nói đến đây, tiết tít tít vang lên, thể hiện đầu dây bên kia đã cúp máy.

Mà có vẻ người thanh niên kia vẫn chưa nhận ra, hắn vẫn đứng như trời trồng ở đấy, bất động, và phải một lúc sau hắn mới tiến tới ngồi xuống giường, thế nhưng biểu cảm vẫn ngây ra, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ.

Reng...!reng...!reng...

Tiếng điện thoại lại vang lên, hắn giật mình theo bản năng nhấc máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ đã luống tuổi.

“Quân...”

“Mẹ cháu...”

Nói đến đây, đầu dây bên kia bỗng im lặng, nhưng tiếng sụt sịt vẫn vang lên.

“Cháu...”

“Cháu có thể về một lúc...!một lúc thôi không?”

Bỗng phía bên ngoài vang lên tiếng máy bay cất cánh, lúc máy bay bay đi xa, căn phòng cũng trở nên im lặng.

Hắn đã nhớ lại rồi.

Hắn đã trở về 10 năm trước.

Một ngày định mệnh.

Những ký ức bị hắn dấu kín bấy lâu, tưởng rằng đã bị phủ bụi, cất dấu trong đấy là nỗi ân hận khó xóa nhòa.

Tần Quân, hắn lớn lên trong một gia đình nghèo ở quê, và hắn không có cha, chẳng ai biết cha hắn là ai, hắn lớn lên bằng sự nuôi nấng và yêu thương của mẹ.

Lên thành phố với bao nhiêu mơ ước, thành phố thật đúng với vẻ ngoài hoa lệ của mình, nhưng hoa thì ít, lệ nhiều hơn.

Lên đây, chưa bước được vài bước, hắn đã phải dính ngay cú đấm thép của xã hội.

Mặc dù đã cố gắng vừa học vừa làm, hắn vẫn chẳng thể nào đủ để trang trải cuộc sống ở nơi đây.

Hắn đã trễ hạn nộp tiền học mấy tuần rồi, nếu không nhanh chóng nộp học phí, hắn sẽ bị buộc phải nghỉ học.

Hắn không can tâm, nhưng rồi cơ hội của hắn cũng đến.

Nhờ sự giúp đỡ của một người thầy trong trường, hắn được phép đại diện cho trường tham gia một cuộc thi giữa các trường đại học trong thành phố.

Nếu đạt được giải thưởng, đem lại vinh dự cho trường, hắn sẽ nhận được học bổng toàn phần của trường, từ đó không cần phải lo về vấn đề học phí nữa.

Hắn đã dốc hết bầu tâm huyết, nhưng có vẻ như ông trời không muốn nhìn thấy hắn được vượt qua dễ dàng.

Trước ngày thi, hắn nhận được một tin sét đánh.

Mẹ hắn đổ bệnh nặng.

Thực ra mẹ hắn đã bệnh lâu rồi, mẹ phải làm công việc vô cùng vất vả thì mới có thể một mình nuôi nấng hắn.

Lúc đầu chỉ là nhưng cơn ốm nhẹ, nhưng dần tích lũy xuống, cơ thể gầy yếu của mẹ đã không thể nào chống đỡ được nữa.

Sự thật là mẹ đã phải nằm viện mấy tuần rồi, mặc dù thế mẹ vẫn chẳng cho phép ai thông báo cho hắn.

Thế rồi phải khi mẹ hôn mê sâu, một người thím cùng làng mới không chịu được mà gọi điện cho hắn.

Nhưng định mệnh, lúc nhận được cuộc gọi, chính là lúc hắn chuẩn bị để lên xe tham gia cuộc thi.

Hắn bắt buộc phải đưa ra lựa chọn.

Và hắn đã không về.

Cuộc thi diễn ra trong 3 ngày.

Nhờ thời gian dài nỗ lực, hắn không những đạt được giải, mà giải còn vô cùng cao.

Giải nhì.

Người đạt giải nhất, tên là Thanh Vân, cô ấy sau này chính là vợ của hắn.

Hắn và cô ấy quen nhau sau cuộc thi.

Cô ấy bảo hắn xứng đáng được giải nhất, cô ấy nhận ra hắn bị thất thần trong vòng thi vấn đáp cuối cùng giữa hắn và cô ấy, cũng chính vì lý do này mà cô ấy giành chiến thắng.

Cô ấy đến từ một trường khác trong thành phố, cô ấy là một người có lòng tự trọng cao, bởi thế cô cảm thấy giành được chiến thắng như thế không vinh dự.

Thế nên cô ấy đã hẹn hắn gặp mặt nói chuyện, sau đó hai người quen nhau.

Như là một định mệnh.

Nhưng mà mẹ hắn đã không qua khỏi.

Những mảnh ký ức dần vỡ vụn trong đầu của hắn.

Hắn nhấc máy lên, bấm số gọi cho người thầy mà hắn vô cùng kính trọng.

Đầu dây bên kia vang lên giọng hỏi han quan tâm.

“Thầy, em không thể tham gia cuộc thi.”