Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản Công

Chương 7: 7: Hạnh Phúc

“Hệ thống, ngoài hoàn thành tất cả nhiệm vụ ra, không còn cách nào khác để rời khỏi nơi này sao?”

“Còn, có tổng cộng ba cách để có thể rời khỏi vị diện.”

“Tận ba cách cơ á? Cách gì?”

“Ngoài phải hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính tuyến ra, chủ nhân có thể lựa chọn một cách đơn giản hơn để rời khỏi, đó chính là sử dụng điểm cướp đoạt.”

“Quả nhiên mà, dù là thế giới nào đi nữa thì người có tiền cũng đều thoải mái.

Kẻ nghèo đến nỗi không có nổi cả 1 điểm cướp đoạt như ta chỉ đành phải lao động để kiếm ăn thôi.”

“Mà này, thế thì cũng chỉ mới nêu ra có 2 cách, còn cách cuối cùng là gì?”

“ Cách cuối cùng là tìm và hoàn thành được nguyện vọng xuyên suốt của hóa thân, chủ nhân được phép rời đi vị diện một lần.”

Nguyện vọng xuyên suốt à? Cái này dễ, ở Đông Cung vị diện này, hầu như tất cả mọi nhiệm vụ đều có liên quan đến Tiểu Phong.

Ngoài Tiểu Phong ra thì còn có thể là ai được nữa chứ? Hệ thống bây giờ hết hố người rồi ư?

“Tinh! Chủ nhân tìm kiếm được nhiệm vụ xuyên suốt.

Kích hoạt nhiệm vụ xuyên suốt: Tiểu Phong hạnh phúc.

Hoàn thành nhiệm vụ có thể tự do rời đi vị diện một lần.”

Tiểu Phong hạnh phúc à?

Hạnh phúc...

----------

“Sư phụ, nghe lời thầy con đã trở về kèo nhèo với phụ vương.

Phải mất mấy ngày phụ vương mới chịu chấp nhận cho con một cơ hội không phải lấy tên thái tử kia nữa.”

Tiểu Phong quay đầu lại nói chuyện với gã sư phụ thối cứ mãi đi từ từ kia.

Đã mấy lần nàng lầu bầu về việc cứ phải quay đầu lại mỗi khi nói chuyện với Tần Quân đã khiến cho nàng bị mỏi cổ, mà hắn chẳng thèm thương tiếc gì cả, cứ đi ngựa chậm chạp mãi thôi.

Đi nhanh đến bờ sông ngồi nói chuyện không phải mát hơn sao, chẳng bõ nàng đành phải đi chậm lại cùng hắn.

“Cách gì?”

Đấy, hắn cứ điềm nhiên như thế.

“Phụ vương bảo nếu con có ý trung nhân rồi, thì có thể trước tiên tổ chức lễ đính hôn.

Sau đó lại nói lại với bên Trung Nguyên, rồi bảo họ chọn công chúa khác.

Như thế phía Trung Nguyên sẽ không có cớ gì nói chúng ta nữa, con cũng được ở lại thảo nguyên.”

“Thế nàng định hôm nào sẽ tổ chức lễ đính hôn thế?”

“Ôi” Nàng thở dài rười rượi “Rầu chết con mất thôi, con biết tìm ý trung nhân ở đâu bây giờ?”

Nghe vậy Tần Quân cười cười, nàng thấy vậy tưởng hắn không tin, nàng nói tiếp.

“Bọn con trai trong tộc chỉ coi con như em gái nhỏ, đi săn không thèm dắt đi, hát hò cũng không màng đến con.”

Nói đến đây, nàng biểu lộ cảm giác chán nản.

“Sư phụ người xem vóc dáng con đi, con đã 15 tuổi rồi ấy chứ, đã trưởng thành rồi.

Mẫu hậu hay bảo con là bông hoa đẹp nhất trên thảo nguyên.

Nhưng mọi người cứ coi con là trẻ con mãi thôi.”

Nghe nàng nói vậy, Tần Quân thúc ngựa phi nhanh về phía trước, hiếm khi hắn tăng nhanh tốc độ như vậy.

Điều này làm Tiểu Phong bối rối không hiểu chuyện gì, đang chuẩn bị phi ngựa đuổi theo thì hắn bất ngờ quay đầu ngựa.

Mặt đối diện với nàng, rồi hắn nở nụ cười kiểu nhếch mép nhìn rất gian xảo, đôi mắt hắn trông y hệt đôi mắt của sói khi đang nhìn cừu non vậy.

Điều này làm tim nàng bất giác tăng tốc.

“Sư phụ, người làm gì vậy?”

“Tiểu Phong, ta biết một người rất hợp với nàng, ta có thể giới thiệu hắn cho nàng.”

Tiểu Phong bất ngờ, chẳng lẽ sư phụ còn quen biết ai trên thảo nguyên mà nàng không biết sao?

“Người định giới thiệu ai cho con thế?”

Nghe Tiểu Phong hỏi vậy, Tần Quân quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh.

Nàng thấy vậy, cho là phía bên cạnh có ai đó, thế nên cũng quay đầu theo.

Nhưng...!chẳng có ai ở hướng ấy cả.

Nàng nghi ngờ nhìn lại về phía Tần Quân thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm nàng.

Thấy vậy, mặt nàng bất giác đỏ lên.

“Sư phụ, người...”

Đang định hỏi hắn tại sao cứ thích giỡn nàng hoài như thế, thì hắn cất lời.

“Người mà ta chuẩn bị giới thiệu cho nàng là...”

Sư phụ đáng ghét, dù là nói chuyện cũng đều rất thích nhấn nhá từng câu chữ làm cho người ta hồi hộp.

“Là...”

Rồi sau đó hắn hít sâu ra vẻ như sắp sửa đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.

“Là ta!”

Nghe vậy, tim nàng bỗng chốc đập nhanh như trống nổi.

Mặt thì đỏ bừng như đóa hoa hồng thắm đang nở rộ.

Chưa lúc nào nàng cảm giác đầu như thể không đủ dùng như lúc này, chẳng thể suy nghĩ gì cả.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng không khỏi lo lắng, thầy sẽ không phải đang bỡn cợt mình đấy chứ.

Cảm giác trái tim vừa rung động, vừa bất an làm nàng không khỏi như mất đi toàn bộ sức lực.

Nàng không biết sau đó mình sẽ đối mặt như thế nào với thầy nếu sau đó hắn nói “ta đùa nàng thôi” nữa.

Dù sao con gái khi lần đầu tiên được tỏ tình đều sẽ có một cảm giác rất lạ, nhất là khi người tỏ tình nàng lại là người mà nàng có chút rung động.

Không kể đến đang xã hội cổ đại, con gái vẫn còn rất rụt rè trong chuyện nam nữ, dù cho có là những cô gái thảo nguyên nổi tiếng phóng khoáng.

Những suy nghĩ phức tạp làm nàng không dám nhìn đối diện với Tần Quân.

Nàng muốn chạy trốn nhưng lại sợ nếu bỏ đi sẽ làm hắn hiểu lầm.

Nhìn nàng, Tần Quân biết lúc này hắn phải làm ra hành động.

Hắn xuống ngựa, rồi tiến dần về phía nàng.

Khi đã đến gần nàng, lúc đầu hắn nhìn một lúc về phía con ngựa nàng đang cưỡi rồi kế tiếp mới đưa mắt nhìn về phía cô gái dễ thương đang bối rối kia.

Một tay hắn vuốt ve bờm ngựa, còn tay kia hắn nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy tay nàng.

Như bị sét đánh, nàng ngồi im như một con mèo đang ngủ.

Nàng muốn chạy trốn, nhưng chẳng hiểu sức lực đã đi đâu hết rồi, không làm cách nào cử động được.

Chẳng hiểu hắn làm bằng cách nào, mà con ngựa của nàng tự nhiên ngồi xuống.

Nàng chưa kịp nhận ra xung quanh, thì hắn đã tiến lên cưỡng đoạt bờ môi nàng.

Mắt nàng mở to vì bất ngờ, như một cách bản năng không biết nàng đã lấy lại được sức mạnh từ đâu.

Nàng định đẩy mạnh hắn ra, nhưng không hiểu sao khi tay vừa chạm vào thân hắn thì không sao ra sức được, nàng hơi lo hắn sẽ bị ngã.

Thế là từ lực mạnh biến thành lực nhẹ.

Thể nhưng cũng đủ để khiến hắn dừng lại hành động cưỡng đoạt môi của nàng.

Nàng nhảy ngay xuống ngựa chạy trốn, thảo nguyên mênh mông không biết tránh đâu nhưng nàng vẫn cắm đầu chạy.

Nàng hi vọng điều này có thể giúp bình tĩnh lại lòng nàng.

Nhìn về hướng mà Tiểu Phong đang chạy, mắt Tần Quân bỗng trở nên phức tạp.

Đầu cứ luẩn quẩn câu nói của hệ thống.

“Tiểu Phong hạnh phúc!”

“Tiểu Phong hạnh phúc!”

Tiểu Phong hạnh phúc, không biết một kẻ thất bại trong tình cảm như hắn có thể khiến nàng yêu hắn không? Liệu bên hắn nàng có thật sự sẽ hạnh phúc không?

Đầu Tần Quân không khỏi hiện lên suy nghĩ lớn mật, nếu...! nếu hắn thay Lý Thừa Ngân chém xuống kiếm kia, nếu hắn thay Lý Thừa Ngân chịu hết hận thù của nàng thì liệu câu chuyện sẽ có kết thúc đẹp không? Liệu rằng bên cạnh hắn hay bên Lý Thừa Ngân nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn?

Nhắm mắt lại, Tần Quân nắm chặt tay.