Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Chương 32: Linh hồn theo đuôi (1)

[ Ký chủ, ngài không nên làm như thế đâu.]

Ngươi không có tư cách quản ta.

[ Tôi chỉ là đang khuyên ngài thôi, lần sau ngài có thể cùng mục tiêu nhiệm vụ hảo hảo nói chuyện, cùng nhau giải quyết khúc mắc trước, biết đâu lò sưởi cũng không muốn rời xa ngài thì sao?]

Ừm, ta biết rồi.

[ Chủ nhân, ngài với mục tiêu nhiệm vụ không phải nảy sinh tình cảm rồi chứ?]

Hắn là đồ của ta, đương nhiên chỉ có thể là ta sở hữu, muốn ở trước mặt ta đi theo người khác là chuyện không thể nào.

Còn về tình cảm mà hệ thống đề cập, Nhiễm Thanh Vân biểu thị không hiểu, cũng không để tâm.

Dù sao cuộc đời của y đối với khái niệm này quá xa lạ, y cũng không có ý định tìm hiểu nó.

Nhiễm Thanh Vân mở mắt, phát hiện xung quanh toàn là người, cơ thể y thì trôi nổi giữa không trung, quan sát thêm một lúc, phát hiện chính mình đang đứng trêи đầu một thi thể máy thịt be bét không nhận ra nhân diện, đang được mọi người xung quanh hô hoán lấy hương ra thắp, tiền lẻ còn vương vãi khắp nơi.

Nhiễm Thanh Vân cau mày, nhận diện tình hình.

Báo ứng đến cũng thật sớm đi.

Nhiễm Thanh Vân vừa hại lò sưởi nhà mình tai nạn xe chết, đổi một cái thế giới, phát hiện mình cũng đã bị tai nạn xe chết.

Nhiễm * linh hồn* Thanh Vân lâm vào trầm mặc, ồn ào xung quanh dường như không thể tác động đến y.

Nhiễm Thanh Vân xoay một vòng trong không khí, cơ thể nhẹ bẫng không có trọng lượng, dễ dàng đảo một vòng trong không trung, nhất thời không để ý, còn trôi nổi về một phía.

Hơi ấm này!?

Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ lò sưởi, đảo mắt tìm kiếm, phát hiện lò sưởi của mình chính là một chàng trai đang chạy bộ ngang qua vụ tai nạn, tò mò đứng ở một bên vỉa hè nhìn ra đám đông,

Ánh mắt của y lộ đầy vẻ tò mò, nhưng y cũng không có ý định tiến vào đám đông, chỉ đứng đó nhìn một lúc rồi lại nhấc chân rời đi.

Nhiễm Thanh Vân là một linh hồn du đãng, nhẹ nhàng bay tới bám lấy lò sưởi của mình.

Lấy thân phận là một linh hồn, Nhiễm Thanh Vân có thể dễ dàng bám ở trêи người lò sưởi của mình mà không sợ bị phát hiện.

Phó Kim Phong chạy một vòng, phát hiện sau lưng đột nhiên tỏa ra đầy hàn khí, lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, không còn tâm trạng để chạy bộ nữa, đi thẳng về phòng trọ.

Phó Kim Phong vẫn còn là sinh viên, gia cảnh bình thường, cùng với hai người bạn nữa thuê trong cùng một căn phòng trọ, thời điểm y chạy bộ về, hai người bạn kia vẫn còn đang ngủ.

Phó Kim Phong lạnh người, liền bật nước nóng muốn tắm.

Lò sưởi của mình đi tắm, Nhiễm Thanh Vân không tiện bám theo, chỉ có thể đứng ở trước cửa phòng tắm, đối diện với cửa phòng.

" Linh hồn quỷ quái kia, ngươi sao dám vào đây?"

Nhiễm Thanh Vân liếc mắt, phát hiện nhìn thấy có một ông già râu tóc bạc phơ đứng trước mặt mình, càu nhàu hỏi.

Nhiễm Thanh Vân lười quản ông ta, chỉ liếc mắt nhìn một cái, cũng không trả lời.

" Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, linh hồn kia!"

" Không phải chuyện của ông, cút!" Nhiễm Thanh Vân tâm tình không tốt, mở miệng liền đuổi hồn.

Ông già này làm sao có thể phục được, đứng trước mặt Nhiễm Thanh Vân ra oai, cuối cùng vẫn phải để Nhiễm Thanh Vân đạp bay ra ngoài mới chịu từ bỏ không tìm tới làm phiền anh nữa.

Phó Kim Phong tắm khá nhanh, Nhiễm Thanh Vân vừa xử lý xong ông già kia thì Phó Kim Phong cũng tắm xong, mặc một thân áo tươi tắn bước ra ngoài.

Trêи người y vẫn còn ẩm ướt, Nhiễm Thanh Vân tiến tới liền vào vị trí, ôm lấy bả vai Phó Kim Phong.

Phó Kim Phong lúc này đi gọi hai người bạn của mình dậy. Nhiễm Thanh Vân bám trêи vai Phó Kim Phong, trôi lơ lửng ở trong phòng.

" Kim Phong! Mày..."

Giọng nói đầy hốt hoảng của một trong hai người bạn thành công thu hút chú ý của Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân quay qua nhìn cậu ta, phát hiện cậu ta vừa đúng lúc rời mắt khỏi người mình. Anh có thể cảm nhận chính xác cậu ta có thể nhìn thấy anh.

Nhiễm Thanh Vân không có mấy hứng thú.

" Không, không có gì, mày nấu chút đồ sáng giúp tao." Đùa gì chứ, con ma này vừa nhìn đã biết không phải loại thân thiện gì, cậu ta sức mạnh không đủ, không thể tùy tiện hành động, nhỡ may chọc giận nó sẽ không tốt.

Cậu âm thầm tính toán sẽ bí mật liên hệ với mẹ, mẹ cậu ta là thầy pháp khá cao tay, có tiếng một vùng a.

Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không biết tính toán trong lòng của cậu ta, toàn bộ lực chú ý đều đặt trêи người Phó Kim Phong.

" Kim Phong, sáng nay mày đi đâu thế?"

" À, đi chạy thể ɖu͙ƈ như bình thường thôi, trêи đường chạy còn gặp phải một tai nạn, hình như còn có người chết. Có lẽ hôm nay tao sẽ rất may mắn."

Nhiễm Thanh Vân nghe lò sưởi của mình, cực kì hài lòng.

Gặp được ta đương nhiên là may mắn.

Nhiễm Thanh Vân ở sau lưng Phó Kim Phong, âm thầm xoa đầu y.

Cậu bạn kia nhìn thấy hành động của Nhiễm Thanh Vân, kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mất tự nhiên nhìn xuống mặt bàn.

Nhiễm Thanh Vân đã biết người này có thể nhìn thấy mình, nhưng anh không rảnh quan tâm, cậu ta không động đến anh, anh cũng sẽ bỏ qua.