Hệ Thống Ma Phương Lục Đồ

Chương 17: Phóng Hỏa Giết Người

Lâm Thần ngay lập tức bị kéo vào Sinh Tử Chi Luyện Khu mà không thể lấy 1 hơi phản kháng.

Âm u.....ẩm ướt ~!

Đây là điều đầu tiên Lâm Thần cảm nhận khi bị cưỡng chế lôi vào cái Sinh Tử Chi Luyện Khu này. Không khí xung quanh có 1 mùi ẩm mốc gay mũi đã vậy lại còn tối hù ánh sáng thưa thớt hạn chế tầm nhìn xung quanh không quá 1 m. Nhưng tất cả những thứ đó Lâm Thần đều không mấy quan tâm cái thật sự làm hắn hắn lạnh gáy đó là.....chân khí! Tất cả chân khí trong cơ thể đều bị 1 luồng nặng lượng không rõ cầm cố không tài nào sử dụng, điều này tương đương với việc bây giờ Lâm Thần ngoài cái cơ thể khỏe hơn người thường thì còn lại chẳng khác đi đâu.

- Thật không hổ hổ là Sinh Tử! Trường hợp này đối với tu sĩ chẳng khác nào chặt đi đôi cánh của chim! - Lâm Thần cười khổ, nhưng đỗi lại hắn cảm thấy hứng thú với ái thí luyện Sinh Tử này.

Điều này rất ít tu sĩ nào có diệp đối mặt hoặc có thể ứng biến trong trạng thái này. Bọn họ từ khi có thể tu luyện cho đến cảnh giới càng cao hết thảy đều quá dựa dẫm vào 1 thân tu vi, trừ các loại tu sĩ chuyên tu thân thể ra đa số các tu sĩ không chọn cho mình con đường đó. Điều này cũng dễ hiểu vì để luyện thể cần phải chịu các nỗi đau khổ cực mà ít ỏi người nào có thể chịu đựng.

Không gian u tối càng làm cho Lâm Thần cảnh giác lên tối đa, các dây thần kinh căng cứng đẻ lúc nào cũng có thể đối mặt với bất kì biến cố nào.

Soạt!

Một cái bóng thù lù lướt qua sau lừng hắn.

Lâm Thần trực giác như sinh tử 1 đường sắp tới hắn nhún người nhảy vọt lên phía trước nhưng do ảnh hưởng của môi trường nên cự li thật không xa.

Ầm!

Chỉ nghe thấy 1 tiếng động kinh người kèm đó là nơi đất bùn lầy lội mà Lâm Thần đứng văng lên tung tóe. Lâm Thần há hốc mồm nhìn cái cự đại bồn khẩu táp lấy phần không gian mà hắn đứng lúc trước. Con quái vật dĩ nhiên vồ hụt lộ ra ánh sáng.

Lâm Thần nuốt nước bọt trừng trừng cái đầu quái vật kia.

- Lại là Địa Ma Thử!

Lâm Thần vẫn chưa kịp lấy lại thế chủ động sau cú đánh lén vừa rồi liền cảm giác sau lưng con Địa Ma Thử đó lẫn cả lấp ló sau lưng hắn lấp ló từng đôi mắt đỏ huyết thèm thuồng nhìn con mồi.

Địa Ma Thử chỉ là nhất giai yêu thú cao lắm chừng tam giai yêu thú thực lực không tính mạnh lắm được cái tốc độ nhanh nhẹn và kĩ năng độn địa khó lường. Nhưng cái đáng sợ nhất ở loại yêu thú này chính là số lượng của chúng thường thường 1 ổ thú phải đạt số lượng vạn con là ít, hơn nữa cặp răng của chúng mang theo loại độc tố gây hủ hóa tuy không mạnh nhưng với số lượng nhiều thì cho dù là tứ giai thập chí ngũ giai yêu thú cũng né tránh phong mang.

Rào! Rào!

Cả bầy Địa Ma Thử lồng lộn cả lên lao vào toan xé xác Lâm Thần. Lâm Thần cũng chả dại gì đi đối đầu trực diện với cả đám yêu thú trong tình trạng bị khóa tu vi như thế nhưng may mắn 1 thân lực lượng thân thể của Lâm Thần vẫn còn đó.

Hấp! Phịch!

Lâm Thần liên tiếp nhảy lên đầu từng con Địa Ma Thử tay bạo quyền đánh văng những con tiếp cận. Hắn càng đáng càng hăng tiết, hắn phát hiện đánh nhau với trạng thái khóa tu vi như thế này thật sảng khoái còn hơn vả viecj dụng chân khí đi đối đầu.

Lâm Thần nhanh chóng cải biến tình hình, hắn như nhập ma 1 dạng đôi song thủ hết vung lên lại hạ xuống đôi khi lại nắm lấy đuôi của 1 con Địa Ma Thử biến nó thành vũ khí tiện tay.

Soạt!

Bỗng hai cái bóng Địa Ma Thử trông lớn hơn những con kia không ít từ đâu đắc thủ cắt vào chân Lâm Thần.

Lâm Thần đau nhói lẫn vào xương cảm nhận nơi vết thương đang dần bị hủ hóa thối rữa, trong sát na Lâm Thần làm ra quyết định táo bạo tay bấu phần thịt thối xé toang đi mất, máu chảy rong ròng nhưng cảm giác hủ hóa cũng mất đi. Không thể không ca ngợi hành động dũng cảm của Lâm Thần, giờ khắc này hắn chiến đấu như 1 ma thần thực thụ không sợ hãi không đau đớn không nhân nhượng tuyệt tình độc ác với kẻ thù lẫn bản thân.

Hai đầu yêu thử vừa rồi hiển nhiên đã đạt đến nhị giai yêu thú nên sức mạnh lớn hơn không ít. Chiến ý được kích phát lên mười phần Lâm Thần như 1 cái bóng lợi dụng bóng tối tiếp cận hai đầu kia thử, dã thú huyết tính như khởi phát trong cở thể Lâm Thần hắn liền nắm lấy đuôi 1 con vung lên nện con còn lại.

Đã vậy Lâm Thần còn không tha đem đôi răng bẻ xuống dùng 1 ít da lông quấn quanh tạm thành thanh chủy thủ tiện tay. Lâm Thần tay cần=m chủy thủ tự chế tay nắm đuôi lôi xác con Địa ma Thử nhị giai tiến lại đám nhất giai Địa Ma Thử đang run rẩy kia. Không hiểu vì sao Lâm Thần trên người không một chút tu vi nhưng lại phát ra cỗ khí thế huyết tinh lẫm liệt vô cùng đáng sợ. Đây là kết quả của trận đấu linh hồn với Xi Vưu mà Lâm Thần đúc kết ra, hắn gọi đây là Địa Ngục Áp Chế.

GÀO! Gầm!

Tiếng gầm rống dữ tợn như 1 cỗ máy diệt chuột.......à à không........chém giết lao vào ra sức diệt đi từng mảng lớn Địa Ma Thử.

Không đầy 10 phút sau nơi chiến trường đẫm máu xác Địa Ma Thử la liệt hiếm con nào còn nguyên thi thể đa phần đều bị oanh hay bị cắt chém lòi ruột chỉ 1 bóng người còn đang đứng đó máu đẫm cả người nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ma quỷ nỗi đáng sợ trong lòng mỗi kẻ địch!

Ầm! Ầm! Ầm!

Mặt đất như sống dậy dư chẫn mãnh liệt. Lâm Thần vừa tính buông lỏng 1 hơi lại đột nhiên căng cứng lại tập trung hướng âm thanh.

Ầm!

Từ mặt đất 1 đầu Địa Ma Thử to cao 3 m toàn thân phủ 1 lớp hắc sắc không chút pha tạp da lông, cái răng lộ ra to tướng dài cỡ 1 thanh trường kiếm đã vậy còn nghi ngút tử khí chất độc dọa người.

Lâm Thần mỉm cười.

- Cuối cùng mày cũng tới rồi! Gưa AAAAAAAAAA......!

Tác giả hô: “ 666 “, cổ vũ nhiệt tình cho Lâm Thần quần ẩu đầu tam giai Địa Ma Thử vương. Hắn lười tả trận chiến quá nên đứng hô “ 666” cho khỏe.

Hộc,Hộc,.... Lâm Thần thở dốc từng ngụm. Tinh thần, cơ bắp và cả ý chí đều đẩy tới mức tột cùng căng cực căng nhưng rất vững chắc, Lâm Thần ngồi sõng soài trên bộ thi thể của đầu Địa Ma Thử vương thân thể vẫn chảy máu không ngừng nhưng nụ cười vẫn không bao giờ biến mất trên gương mặt ác quỷ đó.

Nụ cười như 1 sự cứu rỗi linh hồn đối với kẻ thù của Lâm Thần. Nhắc nhở bọn chúng dù đã chết hóa thành vong hồn dưới địa ngục vẫn không thể nào quên ai là người đã đưa chúng xuống! Ai là người chúng không nên đụng!

Lâm Thần lập tức bị truyền tống trở về Ma Phương Thời Không vết thương trên cơ thể đang lấy một tốc độ nhanh chóng khép lại chân khí tuôn trào trong cơ thể hắn, Lâm Thần ngẩng đầu nhìn cái lâu đài quỷ dị trôi nổi trong Ma Phương Thời Không.

- Thì ra đây chính là Sinh Tử Chi Luyện Khu sao??

[ Chủ nhân hoàn thành mức 1 Sinh Tử Chi luyện thưởng 100 ma năng ]

[ Chủ nhân thành công lĩnh ngộ Nhiếp Hồn Thuật: đòn tấn công bằng thần hồn thẳng lên đối thủ bằng Túc Sát Chi Khí mà chủ nhân ngưng tụ thông qua Sinh Tử Chi Luyện ]

[ Thân thể cường độ đề bạt: Bán Ma Chi Thể ( 52 %) ]

[ Lực chiến + 100 ]

[ Thần hồn + 200 ]

[ Chủ nhân: Lâm Thần

Cảnh giới: Trúc Cơ trung kì

Lực Chiến: 2900

Thần hồn: 1600 ] Ma năng: 320.

Thỏa mãn tuyệt đối thỏa mãn! Lâm Thần cảm thấy thật không ngoa với hết thảy những gì hắn bỏ ra nơi Sinh Tử Chi Luyện Khu. Lực Chiến tăng mạnh viễn siêu Kết Đan đỉnh phong, thần hồn lực cũng là 1 dạng tăng cường đến Kết Đan trung kì.

Sau 1 đoạn thời gian Lâm Thần quyết định trở về thôn cũ nơi phụ cận Vạn Pháp Sơn tính toán tiếp theo.

..................................................

Nơi vùng thôn quê hẻo lánh đó mặc dù không giàu có trù phú là bao nhưng ấm áp tình người, đây cũng là nơi Lâm Thần cảm thấy tâm hồn hắn được là con người nhất sau ngày tháng chém giết huyết tinh.

Nhưng.............Lâm Thần hắn đã muộn rồi!

Nào đâu còn khung cảnh bình yên................ nào đâu còn cảnh tượng gia đình đầm ấm..............nào đâu còn...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiêu điều 1 mảnh.......hoang tàn còn vướng tro bụi.........thây ngang đầy đồng........quả bay rợp trời!

KHONGOGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!

Từ lâu có 1 câu nói đáng sợ rằng.....

Khí nộ xung thiên,

Huyết hà hải nộ.

Nhất niệm thành ma,

Nhất niệm hóa quỷ.

Đạo đạo chúng sinh,

Trước mặt ta hết thảy là giun dế!

Thương khung như hòa 1 nhịp cùng với Lâm Thần, lôi vân phảng phất huyết sắc khí trời se lạnh tiêu điều vẫn còn vấn vương mùi máu.

Lâm Thần nước mắt hai hàng nhễ nhại, một khi người đan ông đổ lệ thì điều sâu kín nhất trong lòng người đó đã bị chạm phải.

Người ta nói rồng có vảy ngược chạm phải tất tử! Nhưng Lâm Thần nào là rồng hắn là ác quỷ thật sự chạm phải tất hôi phi yên diệt!

Lâm Thần cạn nước mắt đôi mục nhãn đen tuyền lạnh lùng tự bao giờ đã trở thành 1 màu huyết sắc, nụ cười ác quỷ đã thay đổi trở nên khát máu lãnh khốc tàn ác nhất!

- Chiều tối vắng trăng thật thích hợp phóng hảo giết người!

****** Cao trào tới rồi các đạo hữu! Ai có gì cúng nấy cho tác để chương sau cháy lên nào! ******