Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 62: 62: Dù Ma Đạo Có Giác Ngộ Cũng Tất Sẽ Có Hối Hận

Hoàng hôn buông xuống núi rừng, bóng cây trùng trùng điệp điệp, cỏ dại tươi xanh.

Một đôi mắt đỏ ngầu giấu trong bóng tối dày đặc.

Trong ánh mắt ẩn chứa thù hận và phẫn nộ hừng hực bất diệt, tưởng chừng như nước sông cuồn cuộn cũng không thể rửa sạch.

- Phương Nguyên, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi...

Vương Đại cắn hàm răng, trong lòng ngấu nghiến cái tên này.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của gã, một thiếu niên có dáng người cao gầy, sắc mặc tái nhợt đang lao nhanh trong rừng núi.

Kẻ thù gần ngay trước mắt, thế nhưng Vương Đại vẫn không động thủ mà dời ánh mắt đến một vài vị trí khác.

Ở những vị trí này đều đang ẩn dấu một vị cổ sư giám thị.

Đề phòng ngừa gian lận và cứu chữa thương vong kịp thời, phụ cận khu vực này ẩn giấu rải rác hơn mười vị cổ sư nhị chuyển, còn có vài gia lão tam chuyển trấn giữ ở trên sườn núi phía xa.

Vương Đại cẩn thận từng bước di chuyển trong vùng núi rừng này và cũng thu được không ít thông tin tình báo liên quan.

- Ta muốn giết Phương Nguyên, nhất định phải tiêu diệt hết ba tên cổ sư xung quanh trước.

Nếu không, một khi xuất hiện, ta sẽ bị chặn đánh.

Hoặc là có thể giết chết Phương Nguyên trước nhưng ta cũng sẽ bị mấy cổ sư đi theo bao vây giết chết.

- Ta đã có tu vi nhị chuyển trung giai, chân nguyên trong cơ thể có năm thành, muốn đánh đòn phủ đầu thì trước hết ta phải giết ba vị cổ sư này, việc này rất khó.

Ta nhất định phải liên tục ra tay trong thời gian ngắn.

Nếu không, một khi để cho bọn họ phát hiện ra đồng bạn đã chết thì sẽ cảnh giác hơn, hành tung của ta cũng sẽ bại lộ...

- U ảnh tùy hành cổ.

Vương Đại từ từ nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm một tiếng.

Chợt, thân thể hắn rất nhanh biến thành một bóng đen tăm tối, chảy ngang qua giữa những bóng cây.

Tất cả đều im lặng không một tiếng động.

...

Trong một bụi cỏ rậm rạp, một vị cổ sư nhị chuyển của bộ tộc Cổ Nguyệt ngồi xổm bên trong, chán ngán than thở.

- Thật đúng là vô vị, đi theo đám học đệ này đúng là y như một bảo mẫu.

Vị này cổ sư nhỏ giọng lẩm bẩm, không hề phát hiện ra một bóng đen đã ập xuống, bao phủ y.

Từ trong bóng đen, một đôi tay gầy trơ xương từ từ vươn ra ngoài.

Đôi tay này vô cùng tái nhợt, khớp xương to, mười cái móng tay lồi ra, vô cùng sắc bén, móng tay nhuốm màu tím bầm, tỏa ra ra một mùi vị tanh tưởi.

- Đây là cái mùi gì?

Cổ sư của Cổ Nguyệt tộc chun mũi, vô thức nhíu mày.

Y vừa muốn coi thử nhưng mọi thứ đã muộn.

Trong nháy mắt, Vương Đại như rắn độc vồ mồi, ra tay nhanh như chớp.

Một tay gã che mũi miệng của tên cổ sư, tay kia thì cắm thẳng xuống từ sau lưng.

Móng tay màu tím bầm sắc bén như dao, năm ngón tay dễ dàng đi vào cơ thể cổ sư, cầm lấy trái tim.

Kịch độc trên móng tay ăn mòn trái tim trong thời gian nháy mắt rồi đi theo đường máu, truyền khắp toàn thân cổ sư.

Cổ sư căng cứng cả người, lập tức không còn thở nữa.

Tuy rằng cũng là cổ sư nhị chuyển, nhưng một bên là đánh lén, kẻ cố ý tính kế kẻ vô ý, chiến đấu vừa bắt đầu thì đã kết thúc.

- Tổng cộng dùng một thành chân nguyên, còn dư lại bốn thành.

Vương đại cẩn thận để ý không khiếu rồi không ngừng bước, một lần nữa hòa tan thành một bóng đen.

Sau một lát, vị cổ sư thứ hai sau một phiến đá hẻo lánh cũng chịu độc thủ của Vương Đại.

Con ngươi của y co rụt lại, ngã trên mặt đất.

Độc tố tàn phá bên trong thân thể y, toàn thân nhanh chóng tím ngắt, hai dòng máu tím bầm tràn ra từ hai lỗ mũi.

- Còn lại ba thành chân nguyên.

Vương Đại lầm bầm một tiếng, lại một lần nữa biến thành một bóng đen.

- Kẻ nào! — QUẢNG CÁO —

Vị cổ sư thứ ba ẩn nấp trên nhánh cây một cây đại thụ, hắn đã sớm nhận ra sự không bình thường, ngay lúc Vương Đại muốn động thủ, hắn chợt xoay người lại, hai tay giữ chặt đôi tay đầy chất độc của Vương Đại.

- Chết tiệt!

Vương Đại cười gằng, mười móng tay nhanh chóng mọc dài ra, trong chớp mắt đã dài ra năm xăng - ti - mét rồi cắm vào cẳng tay cổ sư, đâm rách da tay của hắn.

Máu chảy ra từ trên cánh tay nhanh chóng chuyển thành màu tím.

- Đây là ái biệt ly?

Vị cổ sư thứ ba thấy tình hình này, lập tức kinh hãi gần chết, mà đám khí độc cực lớn đã dính vào gương mặt hắn.

Hắn tự biết trên người mình không có cổ trùng kháng độc, lần này hẳn phải chết không thể ngờ nghi.

Hắn đột nhiên toát ra vẻ không còn gì để mất, rống to.

- Vậy thì cùng chết đi!

Hắn há mồm, đội nhiên lưỡi thè ra.

Đầu lưỡi có một dấu ấn trăng non, chính là nguyệt quang cổ đang sống nhờ bên trên.

Một nguyệt nhận chớp lên ngay giữa vai trái Vương Đại, bắn xuyên qua sau lưng hắn.

Máu bắn tung té.

Vương Đại kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể lảo đảo, mà vị cổ sư nọ cũng đã hai mắt trợn trắng, không còn hơi thở nữa.

- Không sai, đây là ái biệt ly...

Trên một nhánh cây to khỏe, Vương Đại lung lay đứng, nở một nụ cười bi thảm.

Ái biệt ly được xưng là đệ nhất độc trong cổ trùng nhị chuyển! Muốn luyện thành nó, cần phải có cổ trùng nhất chuyển sinh tức thảo, quả phụ chu, hông châm hạt và trái tim của người yêu.

Để luyện thành con cổ trùng này, Vương Đại đã tự tay giết chết thê tử của mình, móc trái tim ra!

- Hết thảy là vì sinh tồn, ta đành phải chọn sức mạnh...!Đây chính là giác ngộ của ma đạo!

Đôi mắt Vương Đại đỏ vằn, nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở phía xa xa.

- Ta từ bỏ ái tình, để rồi chỉ còn lại tình thân, nhưng ngươi lại cướp đoạt nó! Phương Nguyên...

Gã gằn giọng rít lên.

- Ta muốn ngươi phải hối hận gấp trăm ngàn lần vì chuyện ngươi đã làm! Giết.

Vương Đại gầm lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên không rồi bay xuống.

Mắt thấy gã sẽ tiếp cận kẻ thù thì đột nhiên, ba mảnh nguyệt nhận chợt bắn đến, chặn gã ở nửa đường.

- Sao lại còn có tên cổ sư thứ tư?

Trong lòng Vương Đại khó chịu.

Ở giữa không trung, gã mạnh mẽ xoay người, hiểm hóc né qua hai đường nguyệt nhận, còn lại một cái, gã cẩn thận tránh né song vẫn trúng vào chân trái.

Phịch.

Vương Đại rơi xuống đất, cúi đầu nhìn thoáng qua chân trái của mình, vết thương trên đó vừa sâu vừa dài, máu tươi đã tuôn ra đầm đìa.

- Khốn kiếp...

Vương Đại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng điều động cổ trùng.

- U ảnh tùy hành cổ!

Trong nháy mắt, gã hóa thành một bóng đen tối tăm, tốc độ tăng vọt, lặng lẽ lui về phía sau.

Đúng lúc này.

Một con cổ trùng bay ra trên không trung, đồng thời, một giọng nói già nua vang lên.

- Thiểm quang cổ, bạo.

— QUẢNG CÁO —

Con cổ trùng đột nhiên nổ tung, tạo thành một vùng sáng trắng loá mắt.

Ánh sáng chói đến khiến người ta không thể nhìn gần bỗng nhiên xuất hiện, chiếu sáng rực cả rừng cây mờ tối.

- Aaaaaaaaaaaa!

Vương Đại hét thảm một tiếng, dưới ánh sáng trắng loá, cơ thể biến thành bóng đen của gã không còn chỗ nào che giấu, gã lập tức bị đánh lại nguyên trạng.

Tuy rằng thiểm quang cổ chỉ là nhất chuyển, hơn nữa còn là cổ trùng dạng tiêu hao nhưng nó khắc chế u ảnh tùy hành cổ của Vương Đại.

Một khi bóng đen bị luồng sáng trắng loá này chiếu tan, u ảnh tùy hành cổ nhị chuyển nhất định phải điều dưỡng ba giờ nữa thì mới có thể tiếp tục sử dụng.

Trong thiên nhiên, vạn vật cân bằng, thứ gì cũng có một vật khắc chế.

Tuy rằng năng lực che giấu của u ảnh tùy hành cổ rất mạnh, thế nhưng nhược điểm cũng rất lớn.

Sau khi bị khắc chế, trái tim Vương Đại cũng chìm xuống đáy.

Cổ sư thứ tư này hiển nhiên là một tay lão luyện, không biết dùng loại cổ trùng nào mà vẫn luôn ẩn nấp, thật sự là một kình địch.

Quan trọng hơn là, Vương Đại tạm thời không sử dụng được u ảnh tùy hành cổ, chuyện này đã không còn đường lui.

- Lão phu là Cổ Nguyệt Tẩu.

Tiểu tử, nếu như bây giờ ngươi khoanh tay chịu trói thì có lẽ tộc ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!

Một cổ sư nhị chuyển râu tóc bạc phơ xuất hiện trong tầm mắt Vương Đại.

- Tha cho ta một mạng, hừ, ta giết ngươi trước!

Trong long Vương Đại biết rõ, nếu như bị bắt, kế tiếp nhất định sẽ có càng nhiều cổ sư đến bao vây hơn.

Gã nhất định phải nhanh chóng giải quyết cổ sư thứ tư này.

- Chân nguyên của ta chỉ còn lại hai thành, mặc kệ là báo thù hay giữ mạng, trước hết ta phải giết lão già vướng víu này!

Vương Đại lên tinh thần, đánh về phía Cổ Nguyệt Tẩu.

Cổ Nguyệt Tẩu hừ lạnh một tiếng.

Trên người lão, bất kể là tóc hay là lông tơ đều nháy mắt mọc dài ra, quấn lại với nhau, tức khắc tạo thành một bộ áo giáp trắng dạng mũi gai.

Vương Đại thấy biến hóa này, lập tức biến sắc.

Lão cổ sư có kinh nghiệm lão đạo này giống như một con nhím, làm cho Vương Đại có cảm giác như không biết phải ra tay từ đâu.

Tuy rằng ái biệt ly của gã là nhị chuyển đệ nhất độc, độc tính vô cùng mạng mẽ, thấy máu ắt chết, nhưng nó lại không có năng lực cường công, chỉ có thể sử dụng bằng cách đánh lén.

Vương Đại chỉ có hai con cổ trùng ái biệt ly và u ảnh tùy hành cổ này, nếu có một con cổ trùng phòng ngự, gã cũng sẽ không trực tiếp trúng phải nguyệt nhận.

- Hừ, không đối phó được ngươi, ta trước hết giết Phương Nguyên!

Vương Đại cũng không ngu ngốc, cuộc sống trong ba năm qua đủ để cho gã trở nên vừa gian xảo vừa tàn nhẫn.

Đôi chân gã chạy đi, ý đồ muốn vòng qua Cổ Nguyệt Tẩu, muốn lao thẳng vào giết chết hung thủ đã giết cả nhà gã.

- Đừng hòng!

Cổ Nguyệt Tẩu thúc giục chân nguyên, một cây gai bắn ra, lập tức vươn ra thành hai mũi dùi nhọn giống như đinh ốc xoay tròn, nháy mắt đã kéo dài ra năm sáu thước, xông thẳng về phía Vương Đại.

Thân hình Vương Đại thấp xuống, suýt soát né qua hai cái gai tóc trắng.

Trên hai tay của gã, mười móng tay mọc dài ra khoảng bằng nửa bàn tay, khí độc nhàn nhạt như khói đã từ màu tím đã biến thành màu đen, lượn lờ bay quanh.

- Chết đi!

Vương Đại đã chiến đến điên cuồng, gã dữ tợn cười to, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Ở trong mắt gã, gương mặt Phương Nguyên lúc này bao phủ bởi một tầng bóng cây.

Ý định giết người khát máu đã tràn đầy trong đầu óc Vương Đại.

Gã dường có thể nghe được âm thanh khi mình đâm trúng vào làn da Phương Nguyên, sau đó hắn phải không cam lòng mà tắt thở.

- Cuối cùng cũng tới.

Mắt thấy sắp thành công, bỗng gã nghe thấy tiếng cười lạnh vang lên.

Trong mắt gã, Phương Nguyên vung tay, nhanh như cắt phát ra hai mảnh nguyệt nhận.

- Chết tiệc.

Vương Đại gầm khẽ, nghiên người tránh qua một bên, hiểm hiểm tránh thoát hai mảnh nguyệt nhận, nhưng mảnh thứ ba đã đón đầu đánh tới.

- Đừng chạy chứ, cho ta chém một cái thôi.

Từ trong bòng cây, Phương Chính chậm rãi bước ra một bước.

Trên môi đã sớm treo lên nụ cười thích ý.

— QUẢNG CÁO —

Hắn tay phải vung lên, một đạo nguyệt nhận mới lại cách không bay ra, đón đầu hướng đi của Vương Đại.

- Để đó cho bọn ta.

Cậu nhanh tránh đi.

Lúc này, một bóng người nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh Phương Chính.

Cổ sư nhị chuyển thứ năm cách đó không xa đã tới rồi!

Phương Chính khẽ híp mắt, từ từ hạ tay xuống, bộ dạng như muốn thu tay lùi lại.

Vương Đại bên kia gầm khẽ một tiếng, vòng qua bên mạng phải, muốn tránh vị cổ sư trung niên vừa xuất hiện, giết tới bên cạnh Phương Chính.

Thạch Bì cổ!

Cổ sư trung niên trong lòng kêu gọi, xích thiết chân nguyên bộc phát, mịt mù như sương.

Hai bàn tay trần lộ ra bên ngoài của ông ta trong tức khắc chuyển từ màu da vàng tự nhiên biến thành màu xám trắng.

Đồng thời, hai cánh tay của ông ta như khí cầu bơm đầy hơi, phồng lên thành một cánh tay đá to lớn.

Ông chuyển hướng, đón đầu Vương Đại đánh tới.

Hai bên ngày càng đến gần.

Vẻ mặt Vương Đại điên cuồng mà vặn vẹo, cổ sư trung niên thì bình tĩnh nghiêm túc, vươn đôi tay ra, mở lòng bàn tay chộp về phía Vương Đại.

- Chậm như vậy mà cũng muốn bắt...!Ách.

Vương Đại nhảy lên tránh thoát, đang châm chọc bổng trước mắt một mảnh nguyệt nhận hướng hắn đánh tới.

Mảnh nguyệt nhận này so với nguyệt nhận vừa rồi lớn hơn gấp đôi.

- Chết tiệc.

Vương Đại gầm lên, nghiên người trên không tận lực tránh đi chỗ hiểm.

Trong phút chốc, nguyệt nhận đánh vào vai trái của gã.

Soạt.

Cánh tay trái của Vương Đại văng lên, rơi xuống mặt đất lăn thêm hai vòng mới dừng lại.

Máu từ vai trai của gã phung dũng mà ra, văng tung tóe như một cái vòi nước từ trên không trung rơi xuống đất.

Việc diễn ra bất ngờ, ngay cả trung niên cổ sư cũng không kịp phản ứng.

Hai cánh tay lớn vẫn còn đang đưa ra, chậm chạp dừng lại ở không trung.

Phương Chính lúc này bật người nhảy lên cánh tay ông, dùng nó làm bàn đạp nhảy lên không.

Tiếp theo, tay phải của hắn sáng lên hai vầng sáng một xanh nhạt, một trắng ngà.

Ánh sáng màu xanh nhạt có hình trăng khuyết, là nguyệt quang cổ.

Ánh sáng màu trắng ngà có hình ngôi sao năm cánh, chính là tiểu quang cổ.

Hắn tay phải vừa lặt, liên tục đánh ra hai đạo nguyệt nhận về phía Vương Đại đang tiếp đất.

Khung cảnh lúc này giống như một thước phim chạy chậm.

Ánh tà dương ửng vàng, bóng cây nối liền làm nền, máu đỏ điểm xuyến, hai mảnh nguyệt nhận màu lam nhạt làm điểm nhấn.

Hai đạo nguyệt nhận bay nhanh, cùng thân thể Vương Đại gặp qua.

Soạt, soạt.

Hai tiếng vang nối liền nhau, hai đạo nguyệt nhận cùng xuyên qua bụng của Vương Đại.

Không dừng lại, cả hai tiếp tục bay ra, theo hướng đánh và mặt đất, khắc ra một dấu X in sâu trên đất.

Trong không trung, thân thể Vương Đại phân biệt ra làm hai đoạn, rơi xuống, máu tươi văng lên, chớp mắt đã đem mặt đất nhuộm đỏ.

Phương Chính xoay nhẹ người trên không, sau đó an toàn đáp xuống mặt đất.

Hắn bình thản nhìn thoáng qua Vương Đại, trong mắt cắt giấu một tia cảm than.

Vương Đại hai mắt mở lớn, vẫn không thể tin được.

Nhưng sau, gã hai mắt đẫm lệ, dần mất đi ánh sáng.

- Hối hận không?

Phương Chính nhỏ giọng, nhưng không có đáp lại.

Vương Đại ngay cả nhìn hắn cũng không làm được, ánh sáng trong mắt đã tắt đi.

Gã đã chết, chết không cam lòng, cũng thật đau lòng.

- Thật hối hận a.

Ta vẫn nên chặt đầu có phải là hay hơn không?

Không có câu trả lời, Phương Chính tự mình trả lời.

- Nhưng là, quả thật khi con người bị cắt ngang bụng cũng không thể chết ngay lập tức được..