Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma

Chương 92: 92: Dù Ở Thế Giới Nào Cũng Có Nghề Khiến Người Ta Thành Trạch

- Nghe nói gì chưa, Phương Chính bị ám sát.

- Là thật hay giả vậy?

- Đương nhiên là thật rồi.

Buổi trưa hôm nay chính mắt ta nhìn thấy Phương Chính được một vị gia lão đưa về, cả người hắn toàn máu, vết thương rất nặng.

- Phương Chính cũng thật không hay ho gì, đây đã là lần thứ hai hắn gặp phải ám sát rồi.

- Nhưng tại sao Phương Chính lại một mình vào rừng a? Tiểu tổ của hắn chẳng phải vẫn còn trong sơn trại sau?

...

Các đường lớn ngỏ nhỏ đều truyền tai nhau bàn tán.

Rất nhiều người cũng không hiểu vì sao Phương Chính lại tự ý tách khỏi tiểu tổ như vậy.

Nhưng việc họ quan tâm chủ yếu vẫn là về việc liệu Phương Chính có bị giảm tư chất sau việc này hay không thôi.

---

Trong nghị sự đường.

Tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác ngồi ở trên chủ vị, hai bên ngồi các vị gia lão đương quyền, sắc mặt của ai cũng khó có đến cực điểm.

Theo những lời lãi giả kia nói lại tình hình, rõ ràng có thể thấy sát thủ tới ám sát lần này chuẩn bị chu đáo hơn trước đây.

Gã nắm rõ hành tung của Phương Chính trong lòng bàn tay, biết thói quen hay vào rừng một mình của hắn, còn dẫn dụ điện lang thu hút chú ý của người đi theo.

Những việc này cho thấy gã là một sát thủ có chút kinh nghiệm chứ không phải giống Vương Đại.

Sự việc trước đây của Vương Đại còn chưa tra ra kết quả gì, không nghĩ tới lần này lại xuất hiện thêm một ma đạo cổ sư chuyên ám sát khác.

Hơn nữa gã này còn suýt thành công, suýt chút nữa Phương Chính thật sự đã chết.

- Phương Chính hiện tại thế nào?

Cổ Nguyệt Bác hỏi, nhìn qua một lão bà.

Lão bà này tóc đã bạc trắng, tay cầm trượng.

Bà ta là gia lão quản lý dược đường, Cổ Nguyệt Dược Cơ.

Dược Cơ là gia lão thâm niên của gia tộc, lúc này nhìn lại tộc trưởng, ngồi tại chỗ nói.

- Đã không sao, vết thương đều đã chữa lành, không nguy hiểm đến tính mạng, tư chất cũng không bị giảm xuống.

Chỉ là có chút suy yếu, cần phải nghỉ ngơi vài ngày.

- Tư chất không giảm là tốt!

Cổ Nguyệt Bác thở ra một hơi, sắc mặt của các gia lão ở đây cũng hòa hoãn lại một chút.

- Gia lão ám đường, việc điều tra đã có tiến triển gì chưa?

Cổ Nguyệt Bác lại quay lại hỏi.

Sau khi Phương Chính được đưa về, ám đường cũng đã cử người đến điều tra, truy quét tìm kiếm hung thủ.

Gia lão ám đường lúc này đứng lên, chấp tay thi lễ với tộc trưởng một cái liền đáp.

— QUẢNG CÁO —

- Theo vết tích để lại, chỉ biết người này dùng một con tam chuyển độc thủy châm cổ.

Ngoài đó ra không rõ những cổ trùng khác là gì, nghi ngờ có cổ trùng phụ trợ di động.

Hơn nữa, khu vực xung quanh hiện trường và chân núi hoàn toàn không tìm ra dấu vết khả nghi nào, có khả năng kẻ đó đã trốn thoát hoặc được kẻ khác yểm trợ rút lui.

- Độc thủy châm cổ à.

Trong số cổ trùng loại độc tam chuyển, độc tố cũng không quá chú ý.

Nhưng một khi để độc châm đâm vào cơ thể thì rất nhanh sẽ mất mạng.

Phương Chính có thể tránh thoát, xem như là trong họa có phúc.

Các gia lão khác nghe xong, không khỏi trầm ngâm một phen.

Dù sau đối với độ "may mắn" của Phương Chính, mấy gia lão ngồi đây cũng có chút ấn tượng.

- Hừ, hai gia trại kia cũng hiếp người quá đáng.

Lần trước không thành công, lần này liền mời ma đạo cổ sư tam chuyển ra tay!

Cổ Nguyệt Xích Thành lúc này hừ lạnh, nói.

Phương Chính bị ám sát, bọn họ dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của một trong hai gia trại còn lại trên Thanh Mao sơn.

Việc ám sát thiên tài tộc khác cũng không phải hiếm thấy, nhưng trước nay chỉ xảy ra khi những thiên tài này còn ở trong học đường học tập.

Việc ám sát khi đã ra khỏi học đường, gia nhập tiểu tổ trước nay còn chưa có.

Bởi vì thiên tài được gia tộc nâng đỡ, phần lớn vừa tốt nghiệp không lâu liền đột phá nhị chuyển, có người còn đột phá nhị chuyển khi chưa tốt nghiệp.

Ví như Bạch Ngưng Băng của Bạch gia trại, còn có Phương Chính.

Nhất chuyển cổ sư là nền tảng của gia tộc, nhị chuyển cổ sư là chiến lực trung kiên nhất của gia tộc.

Đối phó một nhị chuyển cổ sư đã tốt nghiệp, khó khăn hơn nhiều lần so với nhất chuyển cổ sư còn trong học đường.

Hơn nữa cổ sư đã tốt nghiệp, khi ra khỏi sơn trại đều đi theo tiểu tổ, một tiểu tổ có đến năm người, trong đó tổ trưởng là nhị chuyển cổ sư.

Đối phó tiểu tổ năm người, khó khăn lại tăng lên mấy lần so với đối phó một người.

Mà thiên tài gia tộc, thường luôn do tiểu tổ mạnh nhất dẫn dắt.

Giống như Phương Chính, muốn đối phó với hắn phải chuẩn bị tâm lý đánh nhau với năm nhị chuyển cổ sư phối hợp ăn ý.

Cho nên sau khi thiên tài của một gia trại tốt nghiệp, hai nhà còn lại cũng không tiếp tục thuê người ám sát nữa.

Nhưng lần này, Phương Chính lại bị nhắm vào ngay cả khi đã tốt nghiệp, việc này đã thật sự chọc giận bộ tộc Cổ Nguyệt.

Một khi để những người ở đây biết được là nhà nào làm, nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, cắn lại một ngụm to ít nhất gấp đôi mới hả lòng.

- Việc này, giao lại cho ám đường tiếp tục điều tra, những người khác toàn lực hỗ trợ ám đường.

Tộc trưởng lúc này phân phó, các gia lão khác liếc mắt nhìn nhau, cũng gật gật đầu nhận lệnh.

---

Phương Chính chậm rãi mở mắt, hắn thử cử động một chút, nhưng cơ thể truyền đến cảm giác tê cứng.

Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, liền phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ.

Bất quá, đây cũng là một căn phòng làm bằng trúc thanh mâu.

- Vậy là vẫn ta vẫn còn sống.

Phương Chính tự nói, bắt đầu cử động các ngón tay ngón chân, sau đó chuyển sang cổ tay cổ chân.

Rất nhanh, cảm giác tê cứng do nằm lâu đã bị xua đi ít nhiều.

- Đây là nguyên nhân trong phim người hôn mê đều sẽ cử động ngón tay trước khi mở mắt.

Chỉ xạo ở chỗ vừa mở mắt đã cử động ngay được mà thôi.

Hắn cười nhạt trong lòng, ngồi dậy.

Vết thương ở tay trái và má đã không còn, chỗ thịt bị cắt xuống cũng đã hồi phục như cũ, hiện tại cũng không còn cảm giác đau nhức gì.

Chỉ là Phương Chính hắn bây giờ vẫn còn bị ám ảnh cái cảm giác đau đến chết đi sống lại đó.

- Không ngờ cách dùng nguyệt quang cổ đi mài đá học từ Phương Nguyên, cuối cùng lại bị ta áp dụng thành cắt thịt của mình.

— QUẢNG CÁO —

Phương Chính cười khổ một tiếng, đứng lên, đi lại gần chỗ cửa sổ.

Bổng lúc này cửa phòng vang lên tiếng động, ngay sau đó có người mở cửa đi vào.

- Phương Chính, ngươi tỉnh rồi! Cảm thấy trong người thế nào?

Người tới hỏi bằng giọng quan tâm, gương mặt hiện vẻ vừa mừng rỡ, vừa lo lắng.

Phương Chính quay lại nhìn nam nhân đứng trước mặt, người này dáng người cân đối, mặt ưa nhìn, mái tóc dài màu xanh lục, hắn đúng là Cổ Nguyệt Thanh Thư.

- Tổ trưởng, ta không sao.

Phương Chính chấp tay thi lễ một cái, đáp.

Sau đó giả vờ nhìn quanh một chút, hỏi.

- Ta là đang ở đâu vậy?

- Đây là chỗ của ta, để ngươi ở đây cũng tiện bề chăm sóc bảo vệ, hơn nữa cũng dễ dàng để tộc trưởng đại nhân lui tới.

Thanh Thư đáp, đem chậu nước ấm trên tay để xuống bàn.

- Ngươi đã hôn mê ba ngày bốn đêm rồi, trước lao mặt đi, ta gọi người đưa thức ăn đến cho ngươi.

- Đa tạ tổ trưởng.

Phương Chính gật đầu, sau đó lại nói.

- Ta tự ý rời tiểu tổ, thực có lỗi.

Thanh Thư nhìn thật sâu vào Phương Chính, sau đó hơi thở dài.

- Tộc trưởng đại nhân muốn gặp mặt ngươi, dùng bữa xong, ta và ngươi cùng đi gặp ngài ấy.

- Ta hiểu được.

- Ta ra ngoài trước, ngươi cứ nghỉ ngơi, thức ăn sẽ có người đưa lên ngay.

Thanh Thư nói rồi, liền đi ra khỏi phòng.

Phương Chính nhìn theo hắn một lúc, đi lại bàn dùng khăn ấm lao mặt.

Trong lòng lại hướng hệ thống gọi, hắn có việc cần giải quyết với cái hệ thống này.

- Túc chủ! Nhìn thấy ngươi khỏe mạnh ta rất vui.

Ta lo cho...

- Cấm mồm!

Phương Chính mắng, liếc mắt nhìn nó.

— QUẢNG CÁO —

- Ngươi ồn ào quá mức cho phép rồi, sau nay đừng nói chuyện nữa, dùng chữ giao tiếp với ta.

Đừng có nói là ngươi làm không được.

- Nhận được yêu cầu, chuyển sang cơ chế máy móc hóa.

Hệ thống đáp, tút một cái liền im lặng.

Phương Chính nhìn qua, màn hình không có gì thay đổi, khi không vào chức năng nào, nó cũng chỉ là một cái màn hình trống.

- Giờ giải thích đi! Chữ "lỗi" đó là sau?

"Đáp: hệ thống không xảy ra lỗi! Nhưng liên kết với túc chủ đột nhiên yếu đi, không truyền tải được thông tin cụ thể nhất!"

Phương Chính nhìn dòng chữ trước mặt, gật đầu tạm hài lòng.

Với việc này rõ ràng yên tĩnh vô cùng, sau này mấy cái thông báo hoàn thành nhiệm vụ gì đó hắn cũng có thể lập tức bỏ qua.

"Bổ sung: hệ thống đã tiến hành kiểm tra, nguyên nhân không thể xác định, nằm trên người túc chủ"

- Chẳng lẽ nói...

Sắc mặt Phương Chính phút chốc xanh mét.

So với việc bị đuổi giết không biết sẽ ra sau kia việc hắn nghĩ tới còn khiến hắn sợ hãi hơn nhiều.

- Không ổn, không ổn chút nào!

Phương Chính măn môi, sau đó vò đầu.

- Tình hình này e là đã vượt qua dự kiến trước đó của ta.

Mặc dù có thể là do thứ này lừa ta, nhưng vấn đề này thà tin là có còn hơn.

- Phương Nguyên sống lại, làm thay đổi tương lại so với những gì hắn biết.

Sự việc của Vương Đại là một trong những việc bị ảnh hưởng từ sự thay đổi của Phương Nguyên.

Mà việc ta đoạt xá Phương Chính khiến hoàn cảnh Phương Chính thay đổi, cũng làm cho tương lai xảy ra biến đổi lớn hơn, việc lần này chính là ảnh hưởng từ sự thay đổi của ta.

- Trong tương lai, một số sự kiện có thể vẫn như vậy, nhưng một số sự kiện biết đâu lại không xảy ra, thậm chí không biết chừng sẽ xảy ra nhiều sự kiện khác.

- Ta không thể ngồi yên chờ chết được, phải chuẩn bị ứng phó cho mọi trường hợp phát sinh bất ngờ.

Bắt đầu từ cái đó vậy...

Phương Chính suy tư trong khi đang vô thức đem thức ăn được người khác đưa vào.

Hắn cũng không lo thức ăn này có độc, trong sơn trại mà dám hạ độc vào thức ăn của hắn, chắc chỉ có mỗi Phương Nguyên.

Mà Phương Nguyên cũng không có rảnh đi làm loại việc vừa tốn thời gian lại chẳng có lợi lộc gì như vậy cả.

Nói cách khác, Phương Chính chỉ cần trốn trong sơn trại, hắn sẽ an toàn.

Nếu như không có việc gì bất ngờ xảy ra, Phương Chính chỉ cần ở yên một chỗ, vùi đầu tu hành là được.

Nói ra, kiếp trước hắn là một trạch nữ ngoài đi học ra cũng chỉ có đi làm.

Kiếp này nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, hắn cũng thật muốn làm một trạch nam chỉ biết tu hành.

Dù sau ở thế giới nào, cũng có một số ít nghề khiến người ta phải trở thành một trạch nam hay trạch nữ.

Chẳng hạn như đám cổ sư chuyên nghiên cứu bí phương, gần như suốt ngày đều phải ngồi ở trong phòng mà mày mò tìm hiểu, gần như rất ít khi ra ngoài, đi cũng không đi quá xa.

Lấy cái nhìn của người ngoài mà nói, đây có khác nào là "trạch" đâu..