Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 7: Phục Lâm Tông

Dực Kì Thiên chợt mở mắt, ánh mắt lạnh lùng không có cảm xúc nhìn lên trần nhà.

Đã bao lâu rồi hắn không mơ thấy giấc mơ liên quan đến kí ức cũ.

Kiếp này khác với kiếp đầu tiên, hắn không có ra tay giết đám nhóc kia, dù sao hắn lúc này chỉ mới năm tuổi còn là thân xác phàm nhân nên cũng không có năng lực giết người. Cho nên vì đảm bảo tình tiết nên hắn đành len lén bỏ trốn nhưng chẳng may bị phát hiện và bị truy bắt. Có trời mới biết là mấy người kia tại sao lại đuổi bắt hắn không bỏ. Chắc do rảnh quá ấy mà, thôi kệ, đợi âu mấy năm nữa hắn sẽ trở lại giết sạch bọn họ.

Nhắc đến Huyền Nguyệt Ma Quân mới nhớ, có vẻ từ khi hắn tỉnh dậy không hề thấy Huyền Nguyệt Ma Quân. Xem ra lần này lại xảy ra vài trục trặc. Chậc... Đám người kia làm ăn cũng quá tệ đi.

Đồng tử loạn chuyển vài vòng. Hai mắt nheo lại suy nghĩ.

Hmm... Có phải là do Huyền Nguyệt Ma Quân không xuất hiện nên người "âm thầm bảo vệ" hắn kia mới xuất hiện không? Xem ra đây chính là người trợ giúp mà đám người kia nói với hắn.

Làm sao bây giờ. Hắn càng ngày càng thấy hứng thú với y làm sao bây giờ.

Không biết thế giới bên ngoài như thế nào? Thật mong có một ngày được tận mắt nhìn xem.

Nghĩ vậy hắn càng có tinh thần tiếp tục trò chơi. Thu thập một chút hành lí rồi rời khỏi miếu hoang hướng Phục Lâm Tông cất bước mà đi.

Phục Lâm Tông! Ta đến đây.

Hoạ Khiết Vũ sau khi trở về chờ trọn vẹn hai tháng rốt cuộc cũng đợi tới ngày Phục Lâm Tông tuyển chọn đệ tử.

Trong khi chờ đợi lễ kiểm tra linh căn thì y vội lật lại thông tin một chút để không đến nổi lạ lẫm.

Thường nói tu tiên là con đường gian nan nhất và khó nhọc nhất. Không chỉ yêu cầu thiên phú tu luyện còn cần có cơ duyên trời ban mới có thể đi được xa.

Từ thời viễn cổ, nhân loại muốn tu tiên phải từ bỏ thất tình lục dục, cứng ngắc theo một khuôn khổ mới có thể thành công phi thăng. Tuy con đường thanh tu khó đi nhưng một khi thành công thì sẽ nhận được thành quả không tưởng nổi.

Có điều trãi qua hàng trăm vạn năm con đường đó đã dần bị người lãng quên, không còn mấy ai theo đuổi.

Thời kì tu tiên cũng từ đó biến mất, tu chân dần chiếm lĩnh hệ thống tu luyện.

Khác với tu tiên chính thống phải loại bỏ thất tình lục dục thì tu chân không có trói buộc giữa bỏ hay giữ các loại tình cảm. Nhưng cũng vì thế thành quả của các tu sĩ cũng dần kém đi. Có một khoảng thời gian kéo dài mấy ngàn năm cũng không ra được một vị tu sĩ độ kiếp phi thăng. Từ đó đến nay con đường phi thăng ngày càng gian nan, cứ cách vài ngàn năm thậm chí vài vạn năm mới ra được một vị tu sĩ độ kiếp phi thăng.

Có thể thấy được giới tu chân hiện nay đã dần đi đến suy thoái.

Nguyệt Long Đại Lục từ thời viễn cổ tồn tại Lục Giới đến nay chỉ còn Tam Tộc bao gồm Nhân Tộc, Ma Tộc và Yêu Tộc. Lần lượt phân bố tại Tứ Đại Thiên Vực là Tu Vực, Ma Vực, Yêu Vực và Nhân Vực.

Trãi qua mấy vạn năm hình thành và phát triển, hệ thống Tu chân mà Tam Tộc thống nhất kết luận được phân chia làm chín giai đoạn lần lượt là Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Ích Cốc Kỳ, Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần Kỳ, Phân Thần Kỳ, Đại Thừa Kỳ, và Độ Kiếp Kỳ.

Luyện Khí Kỳ chia làm mười bậc nhỏ là từ tầng một đến tầng chín và đỉnh phong. Từ giai đoạn Trúc Cơ Kỳ đến Độ Kiếp Kỳ, mỗi giai đoạn lại phân chia thành bốn bậc nhỏ là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Đỉnh Phong.

Bình quân phàm nhân chỉ có thể sống được bảy mươi tuổi đã là cao rồi. Nếu không có đan dược hay bảo vật kéo dài tuổi thọ thì khó sống qua trăm tuổi.

Một khi bước vào con đường tu chân không những có cơ hội kéo dài tuổi thọ mà còn có thể xoay mình đạp thiên vấn đỉnh.

Nhưng tỉ lệ người có linh căn tu chân chỉ chiếm ba phần mười so với phàm nhân. Con số ít đến đáng thương.

Luyện Khí Kỳ là giai đoạn đặt nền móng cho con đường tu chân mà mỗi tu sĩ cần trãi qua.

Chỉ khi đạt đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể xem như nhập môn. Bước đầu tiên chính thức lên con đường tu chân.

Đạt đến giai đoạn Ích Cốc Kỳ, tu sĩ có thể ích cốc không cần thiết phiền não về vấn đề ăn uống.

Muốn đạt đến Kim Đan Kỳ cần tích súc linh khí tạo ra một viên kim đan trong đan điền mới xem như thành công.

Đến thời điểm đỉnh phong, kim đan biến đổi hình thái tạo ra anh hài có hình dạng giống bản thân sau lại trãi qua ba đạo lôi kiếp bước vào Nguyên Anh Kỳ.

Cảm ngộ thiên địa vào mi tâm tạo thành Thần Cung, khai mở Tam Nhãn, lấy Khí hóa Thần nhập vào Anh Hài, Anh Hài thông qua Thần Cung chui ra bên ngoài dạo chơi thiên địa. Cuối cùng trãi qua chín đạo lôi kiếp mới thành tựu Hóa Thần Kỳ. Anh Hài không diệt, tu sĩ Hóa Thần Kỳ vẫn có thể phục sinh sau khi chết.

Đến Hóa Thần Kỳ Đỉnh Phong cần phân thần thành hai, một Thần ở lại trong Thần Cung, một Thần di chuyển đến đan điền tu sĩ tích súc thành Linh Đan nhập vào đan điền Anh Hài. Cuối cùng trãi qua mười tám đạo lôi kiếp thành tựu Phân Thần Kỳ. Anh Hài có linh đan trong thân có thể tự hành tu luyện giúp tốc độ tu luyện của tu sĩ gấp ba lần so với Hóa Thần Kỳ.

Sau đó cần ngộ đạo thiên địa cách chưởng khống lực lượng thiên địa vì mình sai sử. Lực chiến đấu tăng vọt gấp ba lần Phân Thần Kỳ. Trãi qua ba mươi sáu đạo lôi kiếp mới chính thức bước vào Đại Thừa Kỳ.

Đến Đại Thừa Kỳ đỉnh phong cần học cách ngự khống lực lượng thiên địa, thân nhập thiên địa, trãi qua bốn mươi chín đạo lôi kiếp mới có thể đột phá Độ Kiếp Kỳ.

Đến Độ Kiếp Kỳ Đỉnh Phong, muốn phi thăng thành tiên trước hết cần trãi qua chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp mới đạt tư cách phi thăng. Thông đạo Thiên Giới mở ra chào đón Tiên Nhân.

Từ Nguyên Anh Kỳ đến Độ Kiếp Kỳ đều cần trãi qua lôi kiếp mới có thể thành tựu giai đoạn kế tiếp. Độ khó có thể nghĩ nhiều cỡ nào. Vô số tu sĩ đều vì không thể vượt qua lôi kiếp mà thân tử đạo tiêu.

Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên đã có đủ khả năng khai sơn lập phái hoặc trở thành lực lượng chủ yếu trấn thủ sơn môn. Địa vị mỗi giai lại càng siêu việt hơn nên ngoại hiệu cũng theo đó có cách gọi khác nhau.

Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ được gọi là Chân Nhân, tu sĩ Hóa Thần Kì gọi là Chân Quân, tu sĩ Phân Thần kỳ gọi là Thượng Quân, tu sĩ Đại Thừa Kỳ gọi là Đế Quân, tu sĩ Độ Kiếp Kỳ gọi là Tiên Quân.

Tứ Vực được ngăn cách với nhau bằng một kết giới vững chắc, mỗi Vực được cho là một tiểu thế giới riêng biệt tách biệt với nhau. Cùng chung lập khế ước không tự tiện xâm phạm lẫn nhau. Tộc nào làm trái sẽ bị các Tộc khác liên minh lại tiêu diệt.

Ma Vực là nơi cư trú của Ma Tộc, đó là một nơi hoang vắng hầu ngư không có sinh cơ, chỉ có ma khí ngập trời. Nơi đây chỉ thích hợp cho Ma Tộc sinh hoạt, nếu có tộc khác đến sẽ rất khó ở lâu vì nếu không cẩn thận sẽ bị ma khí ăn mòn chân khí dẫn đến cảnh giới rơi xuống.

Yêu Tộc cư trú tại Yêu Vực. Phàm thú một khi đạt được cơ duyên có thể tu luyện sẽ trở thành Linh Thú. Linh Thú một khi đạt đến Hoá Thần Kỳ biết hoá hình sẽ có được yêu thân diễn hoá ra hình dạng con người mà bản thân muốn từ đó tấn cấp thành Yêu Thú. Một khi trở thành Yêu Thú sẽ có được địa vị và quyền lợi không khác gì nhân loại. Dù sao một Yêu Thú có tu vi Hoá Thần Kỳ đã là một phương cự phách, sánh ngang với tu sĩ Hoá Thần Kỳ của Nhân Tộc và Ma Tộc. Cho nên dù thế nào cũng không thể khinh thường, nếu không sẽt chết bất cứ lúc nào không hay.

Tu Vực là nơi hội tụ của vô số tu sĩ tu chân giới và vô số tông môn tu chân. Đây có thể xem là một thế giới riêng biệt của tu sĩ nhân loại tu chân giới.

Tông môn tu chân lên tới hàng ngàn hàng vạn lớn nhỏ không đều, nhưng nói đến nổi bật nhất phải kể đến Nhất Tông, Nhị Cung, Tam Môn, Tứ Phái. Chỉ có những tông môn nổi bậc nhất trong hệ phái mới có thể được toàn tu chân giới Nhân Tộc công nhận chiếm một trong các vị trí này.

Nhất Tông chính là Phục Lâm Tông, chỉ có đệ nhất tông môn tu chân giới mới có thể leo lên ngôi vị Nhất Tông hiệu lệnh thiên hạ. Có thể nói là Ngôn Xuất Pháp Tùy - một lời định quy tắc.

Nhị Cung hay còn gọi Thiên Địa Nhị Cung bao gồm Thiên Đình Thiên Cung và Địa Phủ Địa Cung. Không ai biết chính xác Thiên Địa Nhị Cung được thành lập khi nào. Chỉ biết người thành lập Thiên Địa Nhị Cung chính là Thiên Đế Thiên Đình và Diêm Vương Địa Phủ. Trong giới tu chân, Thiên Địa Nhị Cung là hai tổ chức rất thần bí, bởi chức vụ và hệ thống tu luyện của họ hoàn toàn dựa vào Thiên Đình và Địa Phủ mà hình thành, công pháp mà họ học được có sức mạnh giống như chính nhân vật của họ biểu thị. Người của Thiên Địa Nhị Cung không bao giờ ra mặt với khuôn mặt thật mà là luôn đeo mặt nạ và vận y bào đối xứng với thân phận của họ trong tổ chức.

Tam Môn có Phật Môn Tam Thiền Môn, Đạo Môn Luân Không Môn và Thiên Cơ Môn. Chỉ có tông môn mạnh nhất trong hệ thống Phật Tông và Đạo Tông mới có thể leo lên vị trí Phật Môn và Đạo Môn trong Tam Môn. Riêng Thiên Cơ Môn thì là nơi ẩn chứa và tìm hiểu thiên cơ, một chức nghiệp được cho là có thể xem trộm thiên cơ có thể giúp người tai qua nạn khỏi mà được giới tu chân hoan nghênh, dẫn đến địa vị đặc thù trở thành một môn trong Tam Môn.