Hỉ Tương Cố

Chương 39: ĐỘNG TAY

Hỉ Mi không kể cụ thể về Tiền gia cho Âm Cố, mà Âm Cố cũng không muốn nghe. Âm Cố ngồi ở phía sau Hỉ Mi, ngẫu nhiên sẽ đụng tới Hỉ Mi, có khi đụng đến bàn tay lạnh lẽo của nàng. Nghĩ đến Hỉ Mi lại một mình chiến đấu hăng hái.

Nhìn sắc mặt Tiền Hữu là biết nhất định Hỉ Mi rất thẳng thừng. Xem ra bệnh liệt giường vài ngày tựa hồ giúp nàng suy nghĩ rất nhiều thứ.

Trở lại khách điếm, con ngựa Trương gia cho Âm Cố cưỡi về nhốt cùng với Hưởng Linh. Hỉ Mi cho Hưởng Linh ăn nhiều thêm một chút, để chuẩn bị lên đường ngay.

Khi vào phòng, Hỉ Mi cảm thấy hơi choáng, sống lưng lạnh hết cả, mới phát hiện mình đổ mồ hôi đầy người. Nàng chưa từng đơn thân đối mặt với nhiều người như vậy. Ví dụ như về vấn đề thân thế như vầy thì vì sao lại đến đoạt tú cầu cũng bị bức bách trả lời vài lần.

Âm Cố ra ngoài gọi nước ấm cho Hỉ Mi, để tránh bệnh cũ tái phát lại không thoải mái.

Hỉ Mi tắm xong, Âm Cố bưng cơm vào. Mấy ngày nay Âm Cố cẩn thận chăm sóc nên Hỉ Mi cũng không hề thụ sủng nhược kinh.

Khi ăn, Hỉ Mi tò mò hỏi quá trình Âm Cố làm việc, Âm Cố tùy ý nói vài thứ.

Hỉ Mi nghe nói mẫu tử bình an, thì thào cảm thán nói: "Thật tốt!!"

Âm Cố không nói gì, chỉ là gắp chút đồ ăn cho nàng. Hỉ Mi cảm kích cười, ăn lấy nó.

Sau khi ăn xong, Hỉ Mi mới nhìn tay mình nói:

"Ta thật sự cảm thấy khi đứa nhỏ sinh ra... Mặc dù là con của người khác, " nàng cười nói, "nhưng nhìn thấy nó ở trong lòng mình thì cảm động cực kỳ. Vậy có lẽ cũng là một loại duyên phận đi."

"Về sau nếu gặp thai phụ thì không được như thế này nữa." Âm Cố nói. Lời này đã muốn nói mấy ngày trước rồi.

"Tuyệt sẽ không." Hỉ Mi lấy lòng cười nói. "Cứ mỗi lần gặp là bị bệnh vậy cô sẽ chán ta chết mất." Hỉ mi thân thiết bắt lấy tay Âm Cố. "Mấy ngày chiếu cố ta, cô vất vả rồi."

"Biết là tốt rồi, " Âm Cố rút tay ra. "Đêm đã khuya, ngủ đi."

"Ta sẽ cố gắng." Hỉ Mi đuổi theo Âm Cố nói. "Tuyệt sẽ không để cô phải bận lòng."

Âm Cố nghe xong đi tới bên cạnh bàn lấy hai bình thuốc ra, ngoắc Hỉ Mi lại.

Hỉ Mi nở nụ cười: "Ah, lại quên bôi thuốc."

"Lần trước tắm cho cô mới biết nó xấu đến vậy." Âm Cố lãnh đạm nói.

Hỉ Mi đoạt lấy bình thuốc: "Cô không cần kích ta, tự ta bôi."

Khi Hỉ Mi quay lưng lại, Âm Cố đã cầm bình thuốc qua. Cái gọi là trước lạ sau quen, Hỉ Mi cũng không nói gì, mà là ngã xuống giường. Từ từ Hỉ Mi cũng phủ phục với cảm giác đó. Quả nhiên thủ pháp của Âm Cố quá tuyệt, bên hông được nhẹ nhàng xoa bóp, cả người đều có hơi buồn ngủ.

Xong một bình, Hỉ Ni mơ hồ thấy Âm Cố đi lấy bình 'màu hồng' nên lập tức tỉnh lại, ngồi phắt dậy, kêu lên:

"Ta tự mình làm."

Âm Cố vi lăng, đưa bình thuốc cho nàng. Nhưng Hỉ Mi chỉ cầm rồi do dự một hồi, lại lên giọng hỏi:

"Có thể không co nó lại được không?"

Hỏi thừa, Âm Cố không trả lời. Hỉ Mi lại nói: "Cô... có thể ra ngoài hay không?"

Trong lòng Âm Cố thấy không vui, lấy lại bình thuốc, đẩy Hỉ Mi ra giường:

"Quên đi, ta có kinh nghiệm hơn cô. Huống chi cũng đã làm một lần rồi, sợ cái gì."

Hỉ Mi bị đẩy mà ah ah kêu lên, mà nghe Âm Cố nói như thế lại cảm thấy có vài phần có lý. Lần trước cũng không có cái gì, lúc này sao mình lại vậy. Khi Hỉ Mi còn đang suy nghĩ, Âm Cố đã cởi xong dây lưng của nàng, lột xuống, đôi chân thon dài trắng trẻo lộ ra.

Lần trước không có chú ý, lần này mới nhìn đến cái tiết khố thêu hoa màu trắng của nàng vậy mà tinh tế đến thế. Vừa mới tắm xong nên Hỉ Mi hơi thơm, không biết vì sao mà càng đến gần lại càng xâm nhập tâm phế.

Hỉ Mi trừng to mắt thấy Âm Cố khẽ ngửi trên người mình, không khỏi ngạc nhiên:

"Âm Cố, cô làm gì vậy?"

Âm Cố phục hồi tinh thần lại, lúc này mới quỳ qua: "Nghe mùi trên người cô."

Hỉ Mi vội nâng tay ngửi lại, sau đó trừng Âm Cố: "Làm gì có, đồ lừa đảo!"

Âm Cố mỉm cười, đầu ngón tay cũng đã bôi sẵn thuốc mò qua.

Có lẽ là trừng phạt Hỉ Mi dám mở miệng mắng người nên Hỉ Mi chỉ cảm thấy Âm Cố thô lỗ hơn lần trước, không khỏi trừng mắt Âm Cố, không chịu bỏ qua nói: "Quả nhiên là gạt ta."

Đáng tiếc, Âm Cố cho rằng không nghe thấy, lúc này cũng là bôi thuốc loạn xạ, giống như muốn xông vào đích đến.

Hỉ Mi không có gì để che lại, giống như không có răng nanh lợi hại nhìn yếu đuối muốn chết. Dĩ nhiên Âm Cố sẽ nắm bắt cơ hội để trả thù, miễn cho Hỉ Mi càng ngày càng càn quấy.

Quả nhiên, dần dần Hỉ Mi chỉ có thể cầu xin. Thủ pháp của Âm Cố vẫn giống khi ở trên lưng Hỉ Mi, nhưng cũng không giống, dường như nó có mang theo một ngọn lửa khiến cho Hỉ Mi cũng từ từ muốn bùng cháy. Hỉ Mi thấy ánh mắt trêu tức của Âm Cố, trong lòng ủy khuất, trong mắt liền hiện lên hơi nước lóng lánh:

"Được rồi được rồi, về sau ta... sẽ không chửi nữa!"

Âm Cố cười thầm, biết đùa đã đủ liền chuẩn bị chấm dứt quá trình bôi thuốc. Mà không biết có phải là do dược hiệu hay không, vậy mà dường như nó có thể làm tan luôn tay Âm Cô. Lại có chút dính dính, run run lôi kéo, không chịu thả ra.

Đột nhiên Hỉ Mi phát ra tiếng mềm mại đó, nhưng chính tiếng này vừa ra liền giống như sét đánh cho Hỉ Mi. Đột nhiên nàng che miệng mình lại, không dám tin, lập tức xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng. Hỉ Mi tán loạn đẩy tay Âm Cố ra, kéo chăn qua liên tục thối lui đến góc giường.

Âm Cố cúi đầu nhìn ngón tay ướt đẫm, lại nhìn lại Hỉ Mi thấy mặt mày nàng co rút, đành phải mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Hỉ Mi điên cuồng lắc đầu, không lên tiếng.

Âm Cố lo lắng, dời người qua kéo Hỉ Mi xoay lại: "Nói chuyện."

Hỉ Mi không địch lại sức Âm Cố, chỉ phải nức nở một tiếng rồi ngã xuống giường không đứng dậy.

"Ta. . . làm cô đau hả?" Âm Cố chần chờ hỏi.

Hỉ Mi bịt hai tai, bỏ qua không muốn để ý đến Âm Cố. Âm Cố chưa hề bị Hỉ Mi đối xử vậy nên...

"Việt Hỉ Mi!"

"Đừng để ý đến ta đừng để ý đến ta!" Hỉ Mi chỉ phải kêu lên, sau đó liều mạng trốn tránh Âm Cố. Âm Cố nổi đóa, bắt Hỉ Mi đối mặt với mình.

"Cô không nói, đừng mơ tưởng ta buông tha!"

Hỉ Mi vội vàng nhắm mắt lại, lại như thế nào cũng không khiến cơ thể mình bớt nóng: "Ta không sao, để ta nghỉ ngơi một lát là được."

"Còn nói không có việc gì, " Âm Cố sờ tai Hỉ Mi đỏ ngầu, "sắp xuất huyết rồi này."

Hỉ Mi vừa tức vừa giận, chỉ phải nhỏ giọng than thở nói: "Vừa rồi, rất kỳ quái!"

"Kỳ quái cái gì?" Âm Cố hỏi.

"Nó hơi giống. . ." Hỉ Mi cực không tình nguyện trả lời, "giống khi làm những chuyện trên giường với phu quân."

Đột nhiên Âm Cố hiểu ra. Nàng thấy Hỉ Mi vừa xấu hổ vừa sợ vừa trốn, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.

Hỉ Mi ngẩn ngơ, không ngờ Âm Cố có thể cười to, nhất thời nắm nắm tay đập Âm Cố: "Cô cười cái gì, cười cái gì hả. . .!!"

Âm Cố giữ tay Hỉ Mi lại, cười ngã xuống giường: "Vậy nên cô thẹn thùng sao?"

Hỉ Mi ngượng ngùng ngẩng đầu, cả giận: "Không ngờ cô còn ngốc hơn ta."

"Là cô quá nhạy cảm." Âm Cố cười, thấy Hỉ Mi vẫn thở phì phò, đành phải xuống giường rửa tay, tắt đèn nói: "Ngủ đi."

Chỉ là Âm Cố buông tha Hỉ Mi, nhưng Hỉ Mi không buông tha chính mình.

Nằm xuống, người bên cạnh hô hấp nhẹ nhàng đều đặn, nhưng tim Hỉ Mi đập như trống. Không biết sao lại nhớ đến người nhẫn tâm không cần mình - Khánh Đăng Khoa. Thậm chí bây giờ gương mặt của người đó cũng rõ ràng. Và lại bởi vì Âm Cố trêu tức khi nãy nên giờ bị buộc phải nhớ lại vài thứ.

Mà vừa rồi ngón tay Âm Cố. . .

Hỉ Mi hoàn toàn không buồn ngủ, nàng quay người lại, cẩn thận nhìn Âm Cố trong bóng đêm, sợ Âm Cố cười mình ở sau lưng. Nghĩ tới nghĩ lui Hỉ Mi vẫn không yên lòng, gom đủ dũng khí nhỏ giọng hỏi:

"Âm Cố, có phải cô cảm thấy ta là một..."

Mà đáp câu hỏi chưa nói hết của Hỉ Mi chính là cánh tay Âm Cố, nàng lôi Hỉ Mi vào lòng, tiếp tục ngủ.

Hỉ Mi ngơ ngác cảm thụ được đáp án của Âm Cố, mãi mới phát hiện mình đang chôn mặt ở nơi nào đó mà mềm mại. Vì thế khuôn mặt lại đỏ lên tiếp, rồi một cử động cũng không dám động.

Ôm nhau ngủ đến sáng, Hỉ Mi tỉnh lại, che miệng ngáp một cái, lười nhác vươn vai. Nàng xem đêm qua là mộng. Tuy rằng khi tỉnh lại đã quên, nhưng hậu giấc mộng hạnh phúc vẫn khiến người ta vui vẻ, khiến Hỉ Mi muốn cười. Đáng tiếc khi vừa lúc muốn cười, xoay người lại thấy Âm Cố thì giật mình.

Thật ra tay Âm Cố vẫn còn nhẹ nhàng trên lưng Hỉ Mi, nên khoảng cách hai người rất gần.

Lúc này Âm Cố chưa có tỉnh, cho nên Hỉ Mi phải tận dụng cơ hội được nhìn lén này. Hỉ Mi cảm thán, phát hiện Âm Cố quả nhiên không thích cười, vẻ mặt khi ngủ vẫn như ai thiếu nàng rất nhiều bạc vậy. Nhất thời Hỉ Mi hứng khởi, vươn tay ra cẩn thận chỉ trỏ bên môi Âm Cố, muốn bắt nó cong lên. Mà Âm Cố lại dường như sẽ mở mắt, Hỉ Mi sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại, cứng đờ bất động.

Âm Cố xoay cổ, nhíu mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"

Hỉ Mi lúc này mới lớn mật đưa tay lên: "Muốn làm cô cười cho ta xem."

"Rồi hồi tối ai trốn ta như trốn quỷ vậy?" Âm Cố nhướng mày, chống khủy tay trêu ghẹo nói. Đột nhiên nàng phát hiện mình không cần phải lo lắng nửa đêm hạ sát Hỉ Mi. Hoặc nói đúng hơn là đã không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu không cần phải lo lắng nữa. Có lẽ trong tiềm thức đã quen nằm cạnh người này. Ừ, trong vòng tay mà có cơ thể mềm mại ấm áp, rất thoải mái.

Hỉ Mi không tao nhã, đỏ mặt, vội hỏi: "Ta không nhớ gì hết."

Âm Cố cả cười, buông tha nàng.

Hai người lại nằm ở trên giường nói chuyện phiếm vài câu, rất nhanh đã định ra hành trình.

Hỉ Mi chỉ yêu thích dáng vẻ ngây thơ của Hưởng Linh, nhưng không thể không thừa nhận hôm qua Âm Cố kỵ con mã kia rất có phong thái. Nhưng vì bảo vệ sự độc sủng nên Hỉ Mi mang chủ trương bán con ngựa. Còn Âm Cố không khỏi hoài nghi Hỉ Mi có tâm trả thù, dù sao người đi bộ không phải Hỉ Mi.

Tuy lũ ở Tú Giang vẫn chưa lui, nhưng mà không ảnh hưởng đến hướng đi của các nàng nên hai người đã quyết định chuẩn bị lên đường ngay.

Rời giường xuống lầu dùng điểm tâm, Hỉ Mi nghe được các bàn xung quanh nói chuyện. Nghe nói thiên kim Cát gia thật sự đổi tên, nhưng lại ở trong phòng khóc một hồi lâu. Hỉ Mi nghe mà ngạc nhiên, nói với Âm Cố:

"Thật là kỳ quái, tên cũng đẹp mà sao phải sửa? Chẳng lẽ cũng giống ta, gặp cao nhân? Mà sửa thì sửa, khóc cái gì chứ."

Tiểu nhị bưng cháo lên ở một bên nghe xong cũng thêm mắm thêm muối kể đã gặp được người hầu của Cát gia tường thuật lại, cuối cùng cường điệu tỏ vẻ sùng kính đối với vị đại hiệp kia. Hỉ Mi hứng thú nghe, quay đầu nói với Âm Cố:

"Không biết người ở đâu mà lợi hại vậy. Cát Tiêm Tiêm, tên cũng đẹp lắm mà sao phải sửa chứ?"

Khóe mắt Âm Cố khẽ giật, nhưng phải ráng nhịn. Đúng là nàng đả thương vài người của Cát gia, nhưng mà chuyện đổi tên chỉ là bực quá mới nói, không ngờ Cát gia lại làm thật. Âm Cố uống ngay chén trà, nghĩ lại, không đúng, việc này có điều cổ quái. Nghe nói Cát gia có người làm quan ở thành này, theo lý thì cũng sẽ có chút phân lượng chứ. Huống chi theo vài lần tiếp xúc thấy nhà họ làm việc quái đản, sao lại thuận theo như vậy. Sợ là có người nhúng tay rồi.

Âm Cố lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng đàn, còn chưa kịp nghe hết thì nó đã biến mất. Âm Cố từ từ nâng mắt, làm như không nghe thấy Hỉ Mi ở đối diện, người ngoài càng khỏi nói tới, không nghe luôn. Âm Cố cẩn thận tìm trong khách điếm. Cuối cùng, ánh mắt tập trung đến bàn của một vị khách ngồi cách cánh cửa.

Một nữ tử ngồi ở bàn đó, xiêm y màu xanh, cầm tỳ bà trong tay, hai tay nâng chén về phía Âm Cố, không biết đang uống cái gì.

Âm Cố chỉ nhìn cô gái này, sau đó thấy nàng ta cầm chén che lại uống, làm như không chừa một giọt mới buông để chén xuống, cảm thấy mỹ mãn dùng khăn tơ lau miệng, rồi ngẩng đầu lên.

Là một nữ tử rất bình thường, nhưng nụ cười rất nhẹ nhàng. Nàng ta nhìn Âm Cố không hề tránh né, còn giơ cái chén không lên ý có vẻ muốn mời.

Âm Cố đứng dậy đi qua đó, Hỉ Mi còn đang trò chuyện với tiểu nhị, chưa phát hiện ra. Tiểu nhị nghe Hỉ Mi nói sắp lên đường đi đến gia hương của hắn, tròng mắt gần như muốn rớt ra. Tiểu nhị nhìn Hỉ Mi, muốn hỏi lại không dám hỏi, suýt nữa nghẹn thành nội thương. Chưởng quầy thấy vậy mới mắng tiểu nhị nhàn hạ, tiểu nhị vội nói sẽ qua ngay, gửi vài lời cho Hỉ Mi rồi đi khỏi.

Tiểu nhị đi rồi Hỉ Mi mới phát hiện Âm Cố không biết đã đi đâu khi nào, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện Âm Cố đang ngồi đối diện với một cô gái nào đó. Cô gái đó như cảm ứng được, quay đầu lại nhe răng cười.

Hỉ Mi kinh ngạc, không biết cô gái này từ đâu xuất hiện, lại có liên hệ gì với Âm Cố.