Hỉ Tương Cố

Chương 4: Hứa hẹn

Người đi hết, chỉ còn lại có Hỉ Mi. Nàng ngơ ngác ngồi đó trong chốc lát rồi bị Tiểu Huyền nâng dậy.

"Không cần đỡ," Hỉ Mi đẩy tay Tiểu Huyền ra, "ta còn chưa tới 20, còn rất trẻ."

Tiểu Huyền không dám ngẩng đầu, mơ hồ cảm giác vừa rồi mình có phải làm sai cái gì hay không.

Hỉ Mi từ từ đi ra nhà chính, sau đó bước chân càng ngày càng nhanh, giống như có quái thú ở trong căn phòng đó lạnh lùng trừng mắt nhìn sau lưng nàng, khiến lưng nàng lạnh hết lên.

Như chạy trối chết trở lại viện của mình, tuy rằng không lớn nhưng vì độc lập mà cảm thấy an toàn hơn.

Đại khái đây là chỗ Hỉ Mi cảm tạ Lưu thị, qua việc này ít nhất nàng có thể có một chút tự tại.

Nhưng, tự tại vẫn rất không dễ dàng.

Bên này vừa mới đi tới cửa, thì bên cạnh chợt hiện ra một người.

Hỉ Mi cả kinh, Khánh Phong Thu?

Nhắc tới tên này tự nhiên rất là quái dị. Thân là tài chủ nhưng lại lộ ra nguyện vọng thèm tiền, Khánh tài chủ có tên là Khánh Hữu Tài. Khánh Phong Thu là đệ đệ Khánh Đăng Khoa, là con thiếp thất, dưới hắn còn có một muội muội đã hứa gả cho người ta.

Bộ dạng Khánh Đăng Khoa giống Khánh tài chủ - bộ dáng bình thường, khuôn mặt bình thường; mà Khánh Phong Thu lại giống hệt mẫu thân của hắn, bộ dạng tốt. Đáng tiếc, nghe nói là một phá gia chi tử, chỉ biết hỏi tiền Khánh tài chủ, không cho thì khóc lóc om sòm, khiến Lưu thị cực kỳ chán ghét.

"Tẩu tử hữu lễ." Khánh Phong Thu cợt nhã thi lễ.

"Sao tiểu thúc lại đến viện của ta?" Hỉ Mi không vừa ý hỏi, ngoài mặt vẫn hơi cười.

Nếu ánh mắt Khánh Đăng Khoa là chất phác thì Khánh Phong Thu chính là lưu manh. Trước khi nàng chưa xuất giá cũng từng chạm mặt qua vài lần mà dám càn rỡ đánh giá nàng, bị nàng mắng cho, nên nàng mới có xấu danh như vậy. Mà dầu gì thì tiểu thúc cũng là người Khánh gia, không thể mắng, chỉ có thể tránh đi. Nếu để Lưu thị biết thì chỉ sợ mình còn có thêm ô danh không tuân thủ nữ tắc.

Thấy Hỉ Mi khách khí cười, Khánh Phong Thu không khỏi nhìn mà si mê: "Tẩu không son phấn lại hơn hẳn phấn son, đại ca thật có phúc."

"Thiếu phu nhân đã mệt phải về phòng nghỉ ngơi, xin thỉnh nhị thiếu gia trở về." Tiểu Huyền rốt cục nổi giận can đảm nói ra.

Khánh Phong Thu trừng mắt liếc Tiểu Huyền một cái, ngược lại cười nói: "Nghe nói tẩu mang thai, Phong Thu đặc biệt đến chúc mừng, tặng chút lễ mọn cho tiểu chất tử chưa ra đời, xin tẩu hãy nhận." Khánh Phong Thu nói xong, biết Hỉ Mi nhất định sẽ từ chối, tay đã vươn đến Hỉ Mi.

"Tiểu thúc thỉnh tự trọng." Hi Mi quát khẽ, lui từng bước.

"Có gì đâu, tặng chút lễ vật mà thôi, sợ gì?" Khánh Phong Thu cười hì hì và tiến thêm một bước, mắt thấy muốn bắt được Hỉ Mi.

Tiểu Huyền sốt ruột bảo vệ chủ mà xông lên, lại nghe Khánh Phong Thu "Ây da" một tiếng.

Vốn trong lòng Khánh Phong Thu mừng thầm sẽ đụng được tay tẩu mỹ nhân, lại đột nhiên cảm thấy mu bàn tay tê rần, ngay cả sức cầm đồ cũng không còn, cái túi trên tay liền rơi xuống đất.

Hỉ Mi thừa dịp hắn cúi người nhặt túi vội trốn vào sân, Tiểu Huyền cũng lắc mình đi vào, lúc này hai người mới giữ cửa khép lại.

"Xin mời nhị thiếu gia trở về, lễ vật thiếu phu nhân ta xin lĩnh tấm lòng."

Lúc Khánh Phong Thu nhặt túi lên phát hiện cách đó không xa có một vật màu đỏ bị bể, hắn nhặt lên nhìn, là sáp nến, vẫn còn chút hơi ấm. Mà hắn chỉ nghĩ sáp nến đèn lồng trong tay Tiểu Huyền rớt xuống, cũng không chú ý. Chờ đến khi tay bình thường trở lại thì hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt.

Đáng tiếc, một mỹ nhân mà lại gả cho con mọt sách Khánh Đăng Khoa, thật sự đáng tiếc.

Hỉ Mi và Tiểu Huyền trốn sau cánh cửa, xác định Khánh Phong Thu đi rồi mới thở phào một hơi.

Bởi vì bình thường đều ở trong viện ít đi ra ngoài, Hỉ Mi vẫn ít khi đụng tới Khánh Phong Thu. Hôm nay vốn có chút bực mình mà bị hắn kiếm chuyện vậy càng phiền lòng hơn, nhất thời nhịn không được, nàng nhấc váy đá chậu cây cảnh bên cạnh.

"Ối..." Cái chậu bằng gốm, ngón chân Hỉ Mi giống như bị đứt, vì thế nàng lại ôm chân nhảy dựng.

"Ây da thiếu phu nhân, ngài làm gì vậy." Tiểu Huyền vội đỡ Hỉ Mi.

Hỉ Mi khập khiễng đi vào phòng, nhìn phòng đám hạ nhân tối thui không khỏi cắn răng: "Một đám rùa đen rút đầu..."

Đột nhiên có một phòng sáng lên, ánh nến hơi lay động, chớp chớp chiếu ra một bóng người.

"A." Hỉ Mi vỗ đùi, thế mà quên ân nhân đang ở đây. Nàng vội đi đến trước cửa, nhỏ giọng hỏi, "Âm Cố cô nương, cô đã ngủ chưa?"

"Ngủ mà đốt đèn?" Tiểu Huyền ở một bên nhỏ giọng nói. Hỉ Mi xét thấy biểu hiện dũng cảm của nàng lúc nãy nên cho qua.

Cánh cửa quả nhiên "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, Âm Cố đứng ở cạnh cửa: "Có việc?"

"Cô ăn cơm chưa?" Hỉ Mi vội hỏi.

"Rồi." Âm Cố nói. Nàng thấy Hỉ Mi vẫn dùng tư thế đứng kỳ quái, sẵn nói, "Vào đi, ta xem giúp cô."

"Xem cái gì?" Hỉ Mi mờ mịt hỏi. Sau đó thấy Âm Cố cúi đầu, lúc này mới giật mình, "Ah, cô thấy hả? Vậy sao được, chắc cô buồn ngủ rồi."

Âm Cố không thích nói thừa, gật đầu: "Ờ, vậy thôi."

"Từ từ, từ từ!" Hỉ Mi vội lấy tay chống cánh cửa, nàng quay đầu lại nhìn phòng mình hòa tan trong bóng đêm im ắng lạnh lùng, nhất thời không muốn quay về.

Tại tiểu viện này, tuy rằng cũng có mấy hạ nhân nấu cơm giặt giũ, nhưng mũi lại nhảy cảm như chó, có thể ngửi được động tĩnh bên nhà chính. Cho nên, từ trên xuống dưới Khánh gia đối đãi thiếu phu nhân nàng cũng không thân thiết, cũng không bất hòa, chỉ là khách khách khí khí thôi. Hôm nay nghe nói nàng mang thai nên mới nồng nhiệt bao vây như vậy là lần đầu. Vừa rồi chắc nghe động tĩnh Khánh Phong Thu, cho nên toàn bộ trốn ở trong phòng giả bộ ngủ. Thà rằng bị chủ tử còn chưa được lên giường ngủ này mắng chứ cũng không muốn xen vào việc này.

Không có ai cùng lứa tuổi, rất nhiều điều muốn nói mà không thể, Hỉ Mi cảm thấy Âm Cố hẳn là lớn hơn nàng vài tuổi, cùng là nữ tử mà rõ ràng trầm ổn hơn nàng, chắc là có thể ở chung.

Hỉ Mi chống cánh cửa thấy Âm Cô không phản đối nên oai thân cất mình đi vào, một bên còn sai Tiểu Huyền: "Qua phòng ta đốt đèn lên, viện này như là không có ai. Sẵn lấy thêm chút thức ăn, vừa rồi ta ăn chưa no."

Tiểu Huyền lên tiếng trả lời rồi lui ra, Âm Cố đóng cửa lại.

Hỉ Mi thấy phòng hơi lạnh, lập tức đuổi tới cạnh cửa: "Tiểu Huyền, bưng bồn hỏa lại đây..."

Âm Cố đứng ở đó nhìn hai chủ tớ Hỉ Mi bận rộn mà không cấm, chỉ cảm thấy lần này có chút ý tứ. Ban đầu, mình chỉ là được người nhờ cậy vì uy tín của bản thân, cũng không ngờ tiểu nữ của Việt gia – Hỉ Mi hơi có chút sôi nổi, coi như để giải tỏa mệt nhọc. Hơn nữa hiện tại nàng cũng chỉ có một mình, tuy rằng bình thường không biết như thế nào là cô đơn nhưng đột nhiên bị bọn họ ầm ĩ như vậy, thế mà cũng hiểu được đêm tuyết lạnh, một chậu than ấm trong phòng, vài thanh âm ríu rít cũng là hình ảnh đáng để nhớ.

Sưởi ấm, ăn tối xong, Hỉ Mi đuổi Tiểu Huyền đi ngủ. Tiểu Huyền nhỏ tuổi hơn Hỉ Mi, bình thường xem như tỷ muội ở chung, Hỉ Mi thấy Tiểu Huyền ngáp liên tục nên cũng không đành lòng.

"Thiếu phu nhân cũng phải nghỉ ngơi sớm, ngài còn mang thai đấy..."

"Con nít mà om sòm cái gì," Hỉ Mi đẩy Tiểu Huyền, miệng cũng không buông tha, "y như bà già có phiền hay không hả."

Tiểu Huyền còn muốn nói, Hỉ Mi lại nói: "Đi đi đi đi, ta biết đường biết phòng cũng biết giường nằm đâu, một cái chăn thôi cũng đủ rồi, ngươi cũng đừng quan tâm."

Tiểu Huyền thấy thế chỉ phải làm lễ rồi lui ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa cẩn thận, lại kiểm tra thêm cửa sổ.

Trong phòng rốt cục yên tĩnh lại.

Âm Cố ngồi bên cạnh chậu lửa than chọc than, đã có lửa, đương nhiên ấm một chút vẫn hơn, phòng này quả thật hơi lạnh, đợi lát nữa ấm lên là có thể ngủ thoải mái.

Mà Hỉ Mi hôm nay đã trải qua không ít chuyện, trong lòng biết có những chuyện không phải lần đầu tiên nhưng tổng cảm thấy vẫn có gì đó còn tồn tại.

"Để ta xem chân cô." Âm Cố xách ghế đến bên cạnh.

"Thật sự không có việc gì." Hỉ Mi lắc đầu, thở dài, "Ta chỉ là bực bội quá thôi."

Âm Cố thuận miệng hỏi: "Phu quân cô đâu?"

"Ở nhà chính bên kia." Hỉ Mi nhăn mặt, "Bà bà của ta thật lợi hại, trông con giống như trông cháu." Vừa nói xong nàng biết mình nói lỡ, thè lưỡi, lại che miệng cười rộ lên.

Âm Cố cảm thấy Việt Hỉ Mi giống tiểu cô nương, có chút khờ dại, đáng tiếc nàng đã búi tóc, giờ phút này nhìn vô cùng không thoải mái. Dù sao cũng nhàn rỗi, cũng chưa buồn ngủ, Âm Cố lại chống cằm hỏi: "Người vừa rồi là ai?"

"A?" Hỉ Mi sửng sốt. "Cô, cô thấy?"

"Vốn tưởng là ăn trộm, kết quả nhìn thấy đăng đồ tử." Âm Cố nói.

"Đó là tiểu thúc của ta..." Hỉ Mi căm giận, sau đó bắt đầu đông nhất cú tây nhất cú nói tình huống ở cái nhà này.

Lại nói, nàng và Âm Cố hôm nay là quen biết sơ, đại khái là Âm Cố giúp mẹ Hỉ Mi đỡ đẻ nên trong đầu Hỉ Mi cảm kích Âm Cố, cũng bội phục nàng có tay nghề như vậy. Tuy rằng ban đầu cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, ngay Hà thị cũng không có cách mà nàng lại có thể giúp mẹ sinh đệ đệ. Nghe người ta nói mình cũng là do Hà thị ôm từ trong bụng mẹ ra mà.

Nếu mười năm trước có Âm Cố ở đây, đại đệ đệ kia có lẽ sẽ giữ được. Theo Âm Cố có thể nhận ra được hỉ mạch có thể thấy nàng trừ bỏ đỡ đẻ ra thì nhất định có hiểu chút y thuật, chỉ tiếc, hơn mười năm trước còn không biết Âm Cố đang làm gì.

Âm Cố vừa thêm lửa, vừa nghe, từ từ có chút uể oải. Còn âm thanh của Hỉ Mi bây giờ trầm thấp, êm dịu, cho dù ngẫu nhiên có chút kích động thì cũng giống như bản nhạc tấu thích thú lên xuống, rất thích hợp để ru ngủ. Đáng tiếc, hai mắt Hỉ Mi còn hữu thần, nói đến chỗ đau tay nắm chặt, cắn răng không thôi. Âm Cố đành phải ngẫu nhiên xen vào một hai câu, tuy chán nhưng vẫn cố nghe.

Rốt cục, Hỉ Mi cũng nói đến chuyện cơm chiều này, nàng lo lắng hỏi Âm Cố: "Cô nói, ta có nên đi theo phu quân hay không?"

Âm Cố ráng lên tinh thần: "Muốn đi cứ đi."

"Nhưng bà bà đưa đầy đống lý do, ngay cả bổn phận cũng lôi ra." Hỉ Mi nghĩ nghĩ đột nhiên đứng phắt lên, "Ta hiểu rồi, bà ấy còn ghi ghận ta lúc trước ta nói với công công ta muốn làm tròn bổn phận làm con."

"Có gì đâu," Âm Cố đột nhiên nở nụ cười, "cô không phải được đạo sĩ kết luận là có mệnh đại phú đại quý vượng phu sao. Cô cứ nói với bà bà, giờ cô đang mang tôn tử, phải ở bên cạnh hắn mới có thể giành được công danh. Bà ta không phải tin cái này hay sao."

Hỉ Mi nghe xong giật mình, lại cười khanh khách. Không ngờ Âm Cố cô nương nói chuyện cũng biết châm biếm: "Cô nói có lý, ngày mai ta sẽ nói ngay. Đúng rồi, cũng không thể cứ xưng hô cô nương cô nương, chúng ta hữu duyên như vậy, ta gọi thẳng tên cô nhé, " Hỉ Mi không đợi đối phương tỏ vẻ gì, liền thân thiết kêu lên, "Âm Cố, đợi ta sinh ta nhất định mời cô đến thay ta đỡ đẻ."

"Âm Cố híp mắt nghĩ nghĩ, "Khi đó chắc gì ta còn làm nghề này."

"Vì sao?" Hỉ Mi mở to mắt, đột nhiên hỏi. "Đúng rồi, ta rất ngạc nhiên, cô còn trẻ như vậy vì sao lại làm bà đỡ?"

Âm Cố chống đầu, cả người được hơi ấm ủ ấm thoải mái cực kỳ: "Ta? Ta vốn là sát thủ. Có một ngày ta giết một người, phu nhân của ông ta đã ở bên cạnh, nàng ưỡn bụng đang mang thai quỳ xuống liều mạng cầu xin ta tha cho, cầu xin ta tha nàng, buông tha đứa bé trong bụng nàng. Khi đó đột nhiên ta cảm thấy nàng thật vĩ đại, còn ta thì tạo nghiệp quá nặng, cho nên quyết định từng giết bao nhiêu người, ta sẽ cố sức đỡ đẻ cho họ. Một mạng đổi một mạng, khi nào xong mới thôi."

Hỉ Mi ngồi nghe. Vừa rồi toàn là mình nói, có thể nhìn ra Âm Cố không thích nhiều lời, cũng không ngờ lần này nàng sẽ nói nhiều như vậy.

Âm Cố nói xong, nghiêng đầu, nhìn Hỉ Mi.

Hỉ Mi lại "xì" một tiếng nở nụ cười: "Nghe những gì cô nói, ta cảm thấy chuyện của ta tốt hơn nhiều."

Âm Có cũng khẽ cười: "Ta nói là thật. Khi cô lầm bồn, ta cũng không chắc là còn làm bà đỡ hay không."

"Như vậy sao được?" Hỉ Mi vội bỏ qua chuyện xưa của Âm Cố, vội la lên. "Thân thể mẹ ta không tốt, ta là con gái của bà cũng chỉ sợ có ảnh hưởng đi, vạn nhất có chuyện gì ta không tin được người khác."

"Mà tin ta?" Âm Cố nghiêng đầu, ngạc nhiên hỏi.

"Ừ," Hỉ Mi gật đầu, có chút ngây thơ, "không phải cô là ân nhân Việt gia chúng ta sao."

Trong khoảnh khắc ngắn đó, đối diện đôi mắt trong suốt của Hỉ Mi, Âm Cố cũng không tốt cự tuyệt ngay: "Như vậy đi, ta sẽ ở thị trấn An Chí ngây ngốc một thời gian, mà trước hết cô phải thuyết phục được bà bà và phu quân cô, vậy còn có thể."

"Vậy là đã định," Hỉ Mi vội bắt lấy tay Âm Cố, "không được nuốt lời."

Âm Cố từ từ rụt tay lại: "Lời Âm Cố nói, cô cứ tin tưởng."

Được đáp án, Hỉ Mi như là nhìn thấy con mình được bình an sinh ra, nàng lúc này mới vừa lòng đứng dậy trở về phòng.

Ngày hôm sau, Hỉ Mi ngủ thẳng đến gần đến giữa trưa, vốn ngượng ngùng, nhưng ngẫm lại hình như nghe mẹ nói lúc mang thai sẽ ngủ nhiều, nên yên tâm thoải mái. Nhưng vẫn đứng lên vội súc miệng rửa mặt, sau đó đi ra tìm Âm Cố ngay, hiện tại và tương lai đặt hết lên ân nhân như vậy thật sự là nàng không đúng.

Dọc theo đường đi có mấy hạ nhân cúi đầu chào hỏi Hỉ Mi, nàng cũng không để ý tới, đại khái mình lúc trước luôn ôn hòa với họ cho nên họ mới làm càn.

Đứng ở trước phòng Âm Cố gọi nửa ngày, bên trong vẫn không động tĩnh gì, Hỉ Mi dùng sức đẩy, cánh cửa thế nhưng mà mở ra.

Hỉ Mi vào cửa vừa thấy, ngay cả nhân ảnh cũng không có. Nàng bước nhanh ra ngoài gọi người lại hỏi, ai cũng nói không thấy cô nương kia đi ra. Cuối cùng vẫn là Tiểu Huyền cẩn thận, ở bên trong phát hiện gì đó, mới vẫy tay gọi Hỉ Mi.

Hỉ Mi trở vào bị Tiểu Huyền đưa tới bên cạnh bàn, Tiểu Huyền chỉ vào mặt bàn nói: "Chắc là Âm Cố cô nương lưu lại."

Hỉ Mi cúi đầu nhìn mặt bàn giống như vẽ cái gì, cố sức cẩn thận phân biệt.

Đây là hàng chữ...

Ta đi rồi, đa tạ lưu lại đêm qua.

Hàng chữ này là dùng sáp nến làm ra, Hỉ Mi vừa nhìn vừa cười, nhịn không được mà chậc chậc. Trong phòng không có giấy bút, làm khó Âm Cố thế nhưng nghĩ ra chiêu này, này chắc phải rất mưu mô nha, nhìn lạ thật. Xem ra, Âm Cố không làm bà đỡ thì cũng có thể đi bán tranh chữ.

Hỉ Mi nhìn lại hàng chữ, Âm Cố này ngay cả tên cũng không để lại, nhưng nàng lại cảm thấy có chút tiêu sái khó có thể tả, chỉ vài chữ bằng sáp nến nhỏ xuống mà cũng lộ ra hàm xúc thoát tục. Hỉ Mi không khỏi miên man suy nghĩ. Nhìn lại những cử chỉ của Âm Cố, trong đầu nàng nhất thời nhìn thấy kiếm ảnh giang hồ nữ hiệp phiêu bạt, thật sự rất thú vị. Cuối cùng nàng lắc đầu thở dài, nghĩ đến mình chỉ được sinh sống tại nơi đây, thật nhàm chán. Mà, theo chủ ý của Âm Cố, nếu cẩn thận mở miệng có lẽ sẽ có thể được đi đến thị trấn An Chí đi. Khi đó đến gặp mặt Âm Cố, nhất định không thể thả nàng đi – ít nhất cũng phải chờ mình sinh đứa nhỏ.