Hỉ Tương Phùng

Chương 10: Mị lực của tân lang (thượng)

“Nhị tiểu thư!” Bà Ngô còn muốn nói tiếp vài lời, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ đã cầm khăn voan hồng được gấp vuông vức trên bàn cầm lên, che lên đầu.

Khăn voan vừa mới đội lên, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, có một mùi hương quái dị bay vào trong mũi. Thần kinh của nàng hơi căng thẳng, trong lòng giật mình một cái, biết là hỏng rồi!

Hạ Lan Tử Kỳ học y thuật, đối với mùi dược vật rất mẫn cảm. Nàng ngửi thấy được mùi hương trên khăn voan kia không phải mùi hương mà nữ tử thường dùng, mà là một loại dược hương tên là “Hồ Điệp phiêu”, loại dược hương này chỉ cần ngửi phải một chút, sẽ khiến cho người bình thường có cảm giác như xương cốt bị rút sạch, toàn thân yếu ớt, vô lực!

Không cần hỏi cũng biết, đây đích thị là bọn họ sợ nàng trên đường chạy trốn, cho nên mới khổ công nghĩ ra chiêu này!

Hạ Lan Tử Kỳ tức giận cắn chặt răng, đang muốn đưa tay đem khăn voan hồng xốc hết lên, bỗng nhiên Hỉ bà thấy chậm trễ lâu như vậy, sợ đưa thân chậm khắc nào thì hồng bao của bà chậm khắc đó, nhanh chạy đến giục: “Mau đi nhanh đi! Trễ mất giờ lành nên có điềm xấu rồi!” Vì thế cùng bà Ngô một trái một phải, dìu Hạ Lan Tử Kỳ toàn thân yếu ớt lên kiệu hoa.

Bên ngoài đường nhạc trống vang khắp nơi, trong tình thế vạn bất đắc dĩ, Hạ Lan Tử Kỳ bị người đưa vào kiệu hoa, đưa ra khỏi gia môn.

Lão gia đứng cùng đám người đại di nương và nhị di nương, nhìn đội ngũ đón dâu càng lúc càng xa, rốt cục lộ ra nụ cười hài lòng, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi!

Trong kiệu hoa Hạ Lan Tử Kỳ tâm tình buồn bực vô cùng! Vốn dĩ, nàng luôn muốn tìm cơ hội để chạy trốn. Nhưng bây giờ xem ra, nàng đã trúng Hồ Điệp phiêu, toàn thân giống như bị rút gân, yếu ớt đến nửa phần sức lực cũng không có. Cho dù nàng biết rõ chỉ cần uống nước Hạnh nhân là có thể giải được dược tính của Hồ điệp phiêu, nhưng mà bây giờ nàng đi đâu mà tìm được Hạnh nhân thủy đây? Cho nên dù có muốn chạy, cũng lực bất tòng tâm!

Gả cho một tên ngốc tử đến mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy, không một nữ tử nào lại nguyện ý cả! Hạ Lan Tử Kỳ cảm thán cho số phận bi thảm của mình, trong lòng cự tuyệt không muốn chịu thua! Cho dù hiện tại đã là sơn cùng thủy tận, bị người ta bắt đem đi thành thân. Nhưng chỉ cần mời nàng nắm được cơ hội, nàng chắc chắn sẽ xoay chuyển Càn Khôn, không bao giờ cúi đầu trước vận mệnh!

Nhà Hạ Lan Tử Kỳ ở Bàn Thạch thành mà Tề gia lại ở Diêm thành, hai thành đối diện nahu, nói xa thì cũng không xa mà nói gần cũng không gần.

Bởi vì theo nguyên tắc đón dâu, không thể đi đường cũ để về. Cho nên, bọn họ lúc đến đi ngã rẽ, liền đi vào con đường nhỏ.

Ra khỏi thành, đường đi trên núi trở nên quanh co, Hạ Lan Tử Kỳ vô lực tựa vào bên trong kiệu, nhắm mắt lại, đối với vận mệnh không đoán trước được, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Đột nhiên, cảm giác thấy kiệu hoa đột nhiên ngừng lại. Nàng mở mắt ra, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe phía trước truyền đến tiếng một nam nhân, nhưng lại giống giọng điệu của một đứa nhỏ đang náo loạn: “Ta muốn bắt dế, ta muốn bắt dê!”

Bỗng có tiếng một nam tử trung niên, hảo hảo khuyên bảo: “Tứ thiếu gia, hôm nay là ngày thành thân của cậu, mau đứng lên! Quần áo bị bẩn, chốc nữa khi bái đường sẽ bị người ta cười chê đấy!”

Tứ thiếu gia không nghe theo: “Ta không muốn! Ta muốn đi bắt dế cơ!”

Tứ thiếu gia? Tân lang của nàng đây sao? trong lòng Hạ Lan Tử Kỳ run lên! Cố gắng nâng lên cánh tay, đem màn kiệu xốc lên một đoạn nhỏ. Cách đám người phía trước, nàng mơ hồ nhìn thấy một nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, trước ngực buộc dải lụa hoa đỏ tươi, đang ở trong bụi cỏ ven đường bới cái gì đó.

Hỉ bà ở bên cạnh gấp gáo dậm chân: “Ai nha! Thời gian không kịp nữa rồi! Tứ thiếu gia, ta đi nhanh đi! Chậm mất giờ lành sẽ không tốt!”

Quản sự trong hầu phủ Tô Diệu Hưng nháy mắt với mấy tên gia đinh trong đám rước dâu: “Mau kéo Tứ thiếu gia vào nhà!”

Vài gã gia đinh nhanh chóng chạy lên phía trước, đưa hắn từ trong bụi cỏ kéo ra, dỗ dành: “Tứ thiếu gia, nơi này dế nhỏ lắm, làm sao đấu thắng được đại tướng quân đầu đen trong phủ, chúng ta trở về xem đầu đen đại tướng quân được không?”

“Không được!” Tứ thiếu gia giọng điệu con nít hét lên: “Ta vừa rồi nhìn thấy dế ở đây so với đầu đen đại tướng quân còn lớn hơn gấp đôi!” Hắn đột nhiên chỉ một ngón tay: “Xem đi! Nó ở đằng kia kìa! Dế ngoan đừng chạy, ta tới rồi!” Nói xong chạy về phía trong rừng.

Mọi người kinh hãi! Hầu phủ Tứ thiếu gia cưới vợ! Đây chính là đại sự, nếu như có sai sót gì xảy ra, ai có thể chịu trách nhiệm này đây?

Quản sự Tôn Diệu Hưng nhanh chóng quát to: “Mau, bắt Tứ thiếu gia trở lại cho ta!”

Đây chính là Tứ thiếu gia của Tề phủ – gia tộc đứng đầu tam đại thế gia! Một tên ngốc tử, là phu quân của nàng! Nhìn đến đây, Hạ Lan Tử Kỳ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại!

Nhưng trong lúc không phòng bị đột nhiên xảy ra chuyện ngoài dự đoán.

“Vù vù vù” trên đỉnh đầu mọi người truyền đến tiếng gió xé, trong chớp mắt tám người bịt mặt mặc áo xanh bất ngờ xuất hiện trước mặt. Bọn họ chân vừa chạm đất, không cần nhiều lời liền hướng đám người đưa dâu đánh tới.

“Có giặc cướp. Mau, bắt lấy bọn họ! Bảo hộ tân nương!” Quản gia Tôn Diệu Hưng phản ứng rất nhanh, hô một tiếng dứt khoát.

Mọi người đều kinh hãi, chỉ có Hạ Lan Tử Kỳ sau khi ngạc nhiên qua đi, đã có chút hy vọng nho nhỏ! Cướp cũng tốt! Tốt nhất đem nàng cướp đi luôn đi, như vậy cũng không cần gả cho tên ngốc kia nữa!

Sự tình chuyển biến đúng như nàng mong đợi, mấy người bịt mặt kia không hề chú ý đến mấy hòm hồi môn quý gia, mà là thẳng đến kiệu hoa mà xông tới.

Vệ binh của Hầu phủ cũng không hề yếu thế, xông lên bắt đám người đó. Nhưng mà tám người bịt mặt kia đều là cao thủ có võ công cao cường, nhanh chóng đem vệ binh đánh đến hoa rơi nước chảy.

Trong đó có một tên xốc màn kiệu lên, muốn đem Hạ Lan Tử Kỳ từ trong kiệu kéo ra.

Dù Hạ Lan Tử Kỳ không muốn gả, nhưng thấy mấy người đó hung hăng như vậy, nàng không biết được bọn họ là người tốt hay người xấu, càng không biết đang yên lành bọn họ tự nhiên đến bắt mình là vì cái gì? Trong lòng không khỏi lo sợ bất an! Cho nên đối mặt tình cảnh này, nàng không biết nên vui hay là nên buồn.

Đúng lúc nam tử kia vừa mới vươn tay ra, còn chưa bắt được Hạ Lan Tử Kì, một viên đá bay đến đập vào cổ tay hắn, nam tử kia “A” một tiếng, đưa tay lùi về!

Lúc này nghe có tiếng người hô to: “Kẻ bắt cóc ở đâu đến đây? Dưới ban ngày ban mặt dám cướp tân nương? Chẳng lẽ không coi vương pháp vào trong mắt sao?”

Tiếng nói phát ra chứa mười phần lẫm liệt, khiến mọi người đều chấn động, quay đầu nhìn về phía ấy.

Chỉ thấy ven đường có ba vị nam tử thắt lưng đeo bảo kiếm, người vừa mở miệng nói chuyện kia là nam tử lớn tuổi nhất, mặc trường bào màu lam. Đứng bên cạnh là hai nam tử ước chừng hai mươi tuổi. Ba nam tử một thân khí chất chính nghĩa, chỉ cần đứng ở nơi đó, khí chất dũng mãnh kia tuyệt không thể khiến người khác khinh thường!

Tám tên bịt mặt kia vừa thấy bọn họ chẳng qua là người qua đường, trong đó một tên có vẻ là đứng đầu không đem bọn họ vào trong mắt, kiêu ngạo quát lên: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi! Biết điều thì mau biến đi!”

“Mau biến đi, ta nghĩ là các ngươi mới đúng!” Nam tử không nói nhiều,cùng với hai nam tử đứng bên cạnh, bay lại phía bọn cướp.

Vốn dĩ tám kẻ bịt mặt kia so với bọn họ đông hơn gấp đôi, hơn nữa bọn chúng tự nhận công phu không tồi, căn bản không phải đối thủ của ba công tử kia! Vừa mới ra tay, bọn chúng mới hiểu được cái gì là cao thủ, ba nam tử kia cầm bảo kiếm, vậy mà kiếm còn chưa tuốt khỏi vỏ, không dưới mười chiêu đã đánh bọn chúng ngã.

Gã cầm đầu đám bịt mặt thấy không thể đánh thắng nổi, đứng thẳng dậy, trong lòng biết nhiệm vụ hôm nay kết thúc không thành, cắn răng một cái, rống giận: “Các huynh đệ, rút lui!”