Hỉ Tương Phùng

Chương 79: Hâm mộ và ghen tỵ

Bởi vì tâm tình bị ảnh hưởng. Tề Dật Phàm đoạt lấy bầu rượu từ trong tay nha hoàn, từng ly, từng ly uống tiêu sầu.

Hạ Lan Tử Kỳ không biết hắn sao lại như thế, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngươi tạm thời uống ít thôi, đừng uống say!” Không ngờ lại bị Tề Dật Phàm lườm một cái.

Hạ Lan Tử Kỳ đang yên đang lành không hiểu sao bị hắn lườm! Giả vờ lau miệng cho hắn, ghé sát vào nói: “Ngươi bị bệnh à? Lườm ta làm gì?”

Tề Dật Phàm bắt lấy tay nàng: “Xin chú ý hình tượng của cô, đừng có cùng người khác liếc mắt đưa tình!”

“Ngươi......” Hạ Lan Tử Kỳ mặt đỏ lên, buồn bực giơ chân dưới gầm bàn đá một cái vào chân hắn: “Ngươi nói hươu nói vượn!”

Trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ là nàng cũng dám âm thầm ra chân. Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm, nắm chặt lấy tay nàng, cũng nhấc chân đá lại vào chân nàng.

Hạ Lan Tử Kỳ biết Tề Dật Phàm sẽ đánh trả, sớm có phòng bị trước di chuyển bước chân nên không bị hắn dẫm vào.

Tề Dật Phàm bình sinh lần đầu tiên bị người ta đá chân, không cam lòng ngậm bồ hòn làm ngọt mà tiếp tục tiến công. Vì thế trên bàn, người khác thì thấy Hạ Lan Tử Kỳ lau miệng cho Tề Dật Phàm, Tề Dật Phàm cảm động cầm lấy tay nàng, hai người thâm tình nhìn nhau. Nhưng dưới mặt bàn chuyện không phải như vậy. Hai người ngươi đánh ta thủ, ngươi tiến ta lui, đánh đến.

“Ôi! Nhìn xem, tứ thiếu gia cùng tứ thiếu phu nhân tình cảm thật tốt, ăn một bữa cơm cũng dính lấy nhau!” Đại di nương rảnh quá hóa rồ kêu lên một tiếng.

“Bá” toàn bộ ánh mắt của người trên bàn đều phóng về hai người bọn họ.

Nàng thân là tứ thiếu phu nhân trong phủ! Bị Đại di nương nói như vậy, nhàn thục đoan trang của nàng ở đâu? Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ cả mặt đỏ bừng, vội vàng đem tay rút về đoan chính ngồi ngay ngắn.

Tề Dật Phàm da mặt đủ dày, dù sao mọi người cũng không còn cho hắn là người bình thường, vì thế đem tay áo xắn hết lên, liếc mắt nhìn mọi người, cười nói: “Mọi người nhìn cái gì? Hay là đang hâm mộ sao?” Dứt lời còn cố tình liếc mắt nhìn Tề Nhan Thần một cái.

Tề Nhan Thần biến sắc, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Người này đang nói nhăng cuội gì đấy! Chẳng lẽ còn ngại không đủ dọa người sao? Đối mặt ánh mắt của mọi người, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ cảm thấy ánh mắt của mình đều nhanh không chỗ sắp đặt rồi, hận không thể lập tức chui vào dưới đáy bàn ẩn núp đi!

Thấy Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ, Tứ di nương giải vây: “Làm vợ chiếu cố phu quân của minh thì có gì lạ đâu! Đúng là nói thừa! “

Bị Tứ di nương mắng, Đại di nương trên mặt không thể nhịn được nữa: “Cái gì mà nói thừa chứ, ta cũng chẳng nói gì quá đáng cả?”

Tứ di nương còn muốn lên tiếng nhưng con trai của nàng Tam công tử Tề Thiên Vũ thấy lão thái gia thần sắc không tốt, vội vàng ngắt lời, bưng chén rượu đứng lên nói: “Mấy huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng ngồi một chỗ ăn cơm, hôm nay Ngũ đệ trở về lại có gia gia chủ trì, chúng ta chẳng lẽ không nên nâng chén cùng uống một ly sao?”

Nhị công tử Tề Tường Thụy cũng rất hiểu chuyện. Hắn cũng đứng lên: “Đúng vậy! Chúng ta là hẳn là nên cạn ly!”

Cứ như vậy, các vị công tử lục đục đứng lên, cùng cạn một chén.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tề Lăng Phong nói với Hầu gia: “Phụ thân, nói cho cha biệt một tin vui. Tiền hàng tơ lụa ở Doanh Châu nhi tử đã thu hết về cho người rồi”

Vốn là, năm trước bán cho cửa hàng Lý Kì một số lượng tơ lụa lớn. Ông chủ Lý lấy lí do không quay vòng được vốn để kéo dài thời gian giao tiền hàng, cho đến nay vẫn không chịu trả, điền hình cho kiểu nợ lâu!

Bình thường thì chỉ cần đưa vài tên côn đồ đến là các chủ cửa hàng ngoan ngoãn trả tiền, nhưng ông chủ cửa hàng Lý Ký là em vợ của Binh Bộ Thị Lang, Hầu gia không muốn vì như vậy mà đắc tội với Binh bộ thị. Nhưng mà khoản tiền hàng này lại lớn vô cùng, nếu không lấy lại được Hầu gia sẽ đau lòng. Vì thế khi Tề Lăng Phong cùng Tề Nhan Thần xuất môn, ông cố ý nhắc tới để bọn họ lúc trở về thì tiện đường thu nợ luôn!

Đối với Tề Nhan Thần mà nói. Ăn uống vui đùa, ngâm thơ đối ẩm thì rấy thành thạo nhưng về phần mấy chuyện thúc giục nợ nần này hắn lại không thích. Vì thế trên đường trở về không hề đi thu nợ.

Hầu gia nghĩ là Tề Lăng Phong cũng sẽ không đi thu nợ, cho nên đối với việc này không ôm hy vọng quá lớn nhưng không ngờ rằng Tề Lăng Phong lại cho ông một sự bất ngờ này, lập tức vui vẻ nhướng mày: “Món tiền hàng này đã thúc giục một năm rồi vẫn không lấy lại được! Sao con lại đòi được vậy?”

Tề Lăng Phong cười thần bí, làm ra vẻ huyền bí hấp dẫn người nghe: “Ông chủ Lý kia đặc biệt rất mê tín, vô cùng tin vào mấy lời của đạo dĩ..., con liền dựa vào đó nói mấy câu.”

Lão thái gia là người già những đầu óc chưa già, nghe đến đó lập tức đã đoán được đại khái, vẻ mặt hiểu rõ.

Mà Hầu gia lại cứ nhìn hắn, muốn hiểu rõ ngọn ngành: “Ừ, nói như thế nào?”

Mọi người cũng bày ra vẻ mặt tò mò nhìn hắn.

Tề Lăng Phong đặt chén rượu xuống, giải thích cho thắc mắc của mọi người: “Chính thất của ông chủ Lý không thể sinh con, lần lượt nạp thêm ba tiểu thiếp nhưng chỉ có một tiểu thiếp họ Triệu đã có thai. Nhà hắn là kiểu ba đời độc đinh nên vô cùng coi trọng đứa bé này. Vì thế, con liền phái người lọt vào nhà hắn tạo ra vài chuyện rắc rối hù dọa vị tiểu thiếp đang mang thai kia.”

Tề Lăng Phong nói tới đây có chút đắc ý: “Ông chủ Lý này sợ hãi huyết mạch duy nhất không an toàn nên cố ý mời tới đạo sĩ tra tìm nguyên nhân. Đương nhiên, vị đạo sĩ hắn mời chính là người của con rồi. Đạo sĩ nói cho hắn biết chỉ có chi tiền đi thì mới có thể tiêu tan tai họa. Nhưng cũng nói cho hắn biết mức tiền phải bỏ ra, bằng đúng khoản nợ tiền hàng của chúng ta. Lúc này, đúng lúc con tới cửa đòi nợ, hắn vì muốn giữ đứa nhỏ nên cam tâm tình nguyện trả tiền cho chúng ta!”

“Hay! Hay a!” Hầu gia vẻ mặt vui mừng, quay đầu nói với lão thái gia: “Đứa nhor Lăng Phong này càng ngày càng thông minh, đúng là có tài!”

Lão thái gia trên mặt lộ vẻ vui sướng, nói ra lời chấn động: “Bắt đầu từ sáng mai trở đi, để Lăng Phong đến Kim Lâu đi! Giao nó cho Chu Vạn Tài, để Chu Vạn Tài hướng dẫn nó làm quen với công việc thu thuế trong phủ.”

Hầu gia hơi giật mình một chút nhưng vẫn gật đầu đáp: “Vâng, toàn bộ nghe phụ thân an bài.”

Kim Lâu được xây dựng ở phía sau cùng của Hầu phủ, đó là một tòa tiểu lâu đứng độc lập nhưng là nơi làm việc quan trọng nhất của Hầu phủ. Ghi chép những mối làm ăn quan trọng trông cả nước, sổ sách quan trọng, tất cả đều được để tại nơi đó. Bình thường, ở Kim Lâu có trọng binh canh gác, ra vào đều phải kiểm tra lệnh bài, người ngoài đứng nói đi vào đến gần thôi cũng khó.

Trong mấy vị thiếu gia, ngoại trừ đại thiếu gia đã mất thì những thiếu gia khác cũng chưa được đi vào. Bọn họ tất cả đều hiểu rằng nếu được cho phép đi vào Kim Lâu kia thì tám chín phần mười là được chọn làm thế tử.

Đi vào Kim Lâu là trung tâm nắm giữ kinh tế quan trọng của Tề gia chính là mơ ước của tất cả các vị thiếu gia. Lúc trước, lão thái gia từng để Tề Dật Phàm đến Kim Lâu học tập, chỉ tiếc là hắn vì muốn báo thù cho mẫu thân mà bỏ qua cơ hội tốt lần đó. Khiến cho có người tiếc nuôi, có người vui mừng.

Lần này, lão thái gia tuyên bố cho Tề Lăng Phong đến Kim Lâu, có phải chứng minh rằng ông muốn cho hắn làm thế tử sao? Lời Lão thái gia nói..., mọi người giật mình không thôi, đương nhiên ngoài Tam di nương vui vẻ cười toe toét ra thì những di nương khác đều thay con trai mình buồn rầu.

Nhân lúc mọi người trước mặt còn đang khiếp sợ, Tề Lăng Phong nhanh chóng kịp phản ứng, trong lòng hưng phấn nhưng trên mặt lại tỏ ra không quan tâm hơn thua, đứng dậy thi lễ: “Đa tạ gia gia cùng phụ thân đại nhân quan tâm. Lăng Phong nhất định không phụ kỳ vọng, con sẽ cố gắng cùng Chu tổng quản học tập, tranh thủ sớm đến ngày có thể cùng phụ thân đại nhân phân ưu!”

Từ việc hắn thu nợ thành công có thể nhìn ra được, người này cô cùng thông minh, làm việc không theo quy cách, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn. Đối mặt nhân vật lợi hại như thế, xem ra con đường đến với chức vị thế tử của Tề Dật Phàm còn nhiều trông gai!

Từ khi lão thái gia tuyên bố để Tề Lăng Phong đến Kim Lâu, không khí trên bàn trở nên lạnh nhạt không ít, yến hội giải tán. Bởi vì đang cùng Hạ Lan Tử Kỳ giận dỗi nên Tề Dật Phàm cũng không đợi nàng, mà tự mình về Thủy Tiên Các trước. Hạ Lan Tử Kỳ cũng không muốn trở về sớm để nhìn cái mặt thối kia, liền dẫn theo Tử Đào cùng Liễu Tâm Vũ chậm rãi đi về.

Đêm hè, trắng sáng lên cao, vô số ánh sao sang ngời rải khắp trên màn trời, tạo thành một bức họa tĩnh lặng mà đẹp đẽ. Đắm chìm trong gió hè mát mẻ, cảm giác hết sức thư sướng.

Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay sờ sờ trong tay áo bức tình thư ban ngày viết cho Hoa Tranh, mắt thấy phía trước có hai lối rẽ, một cái là đi đến Thủy Tiên Các, một cái khác là đi tới hoa viên trong phủ. Trong lòng nàng động một cái, ngừng lại: “Hôm nay ta uống hơi nhiều, cảm thấy hơi khó thở nên không muốn về ngủ sớm, hai người các ngươi cùng đi với ta tản bộ trong hoa viên đi!”

“Tứ thiếu phu nhân. Cô về muộn sợ là Tứ thiếu gia sẽ sốt ruột.” Liễu Tâm Vũ mở miệng nhắc nhở.

Hạ Lan Tử Kỳ cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cũng chỉ là tiện thể đi dạo một chút thôi, không sao đâu.”

Thấy nàng cương quyết muốn đi, hai nha hoàn đành phải đi theo sau.

Lúc này đã đến canh hai rồi, ánh trăng màu bạc chiếu rọi xuống mặt đất, toàn bộ hoa viên thoạt nhìn như được che phủ bởi một tầng lụa mỏng, mông lung, mang theo một mỹ cảm như bước vào mộng ảo.

Gió đêm cuốn đến hương hoa vấn vít bên cạnh làm say lòng người, bên tai cũng có những con trùng nhỏ không rõ tên ở trong bụi cỏ kêu vang. Toàn bộ khu vườn ngoại trừ ba người bọn họ ra không còn bất kì một ai khác.

Rong chơi dưới bóng đêm mỹ lệ này, Hạ Lan Tử Kỳ có cảm giác thư giãn không nói nên lời. Nàng cố ý đi đến phía rừng trúc thường hay lui tới kia, bởi vì nàng muốn đến đó gọi bồ câu tới để đưa thư cho Hoa Tranh.

Hai nha hoàn kia thấy nàng càng đi càng sai đường, không khỏi có chút không yên: “Tứ thiếu phu nhân, nơi này rất yên tĩnh rồi, hay là chúng ta đi về phía Hà Hương hồ thôi!”

“Ừ, cũng được.” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, ra vẻ lau cái trán rồi bỗng nhiên làm như phát hiện ra cái gì đó, hít hít mũi nghe ngóng mấy cái, kinh ngạc nói: “Này, sao trên khăn tay của ta lại có mùi bồ đào nhỉ?”

Hai nha hoàn kia có chút ngạc nhiên: “Làm sao có thể?”

Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay khăn lần lượt cho Tử Đào: “Không tin các ngươi ngửi xem!”

Tử Đào bỏ xuống dưới mũi ngửi thử, vẻ mặt mờ mịt: “Không có mùi bồ đào? Nô tỳ ngửi thấy mùi hoa quả.”

“Đó là vì mũi của em hỏng rồi, Liễu Tâm Vũ cô thử ngửi xem!” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, đưa tay khăn lại đưa cho Liễu Tâm Vũ.

Liễu Tâm Vũ ngửi xong bộ dạng cũng mờ mịt không rõ, rất khó xử nói: “Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ cũng không ngửi thấy mùi bồ đào!”

“Lạ thật, sao ta lại ngửi thấy nhỉ?” Hạ Lan Tử Kỳ thì thào tự nói, nhận lại khăn tay: “Bỏ đi, không nghiên cứu nó nữa, đi thôi, chúng ta trở về!”

Hạ Lan Tử Kỳ đi lên phía trước không đến mười bước, chợt nghe phía sau phát ra hai tiếng “bùm bùm” bất thường giữa màn đêm tĩnh lặng, nàng dừng bước quay đầu lại, thấy Tử Đào và Liễu Tâm Vũ cùng ngã xuống bất tỉnh nhân sự.