Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 39: Thức tỉnh

Núi là nhạc

Biển là nhạc

Tâm ta là nhạc

Ta là núi

Ta là biển

.....

Tiếng hát cổ lão luẩn luẩn như từ phía xa xăm vọng đến, sau lại dần dần rõ ràng hơn, nhẹ nhàng vỗ về A Nhất, kéo hắn trở về lại với thực tại.

A Nhất thức tỉnh từ trong đốn ngộ, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài bằng gỗ. Không biết quan tài được làm từ vật liệu gì nhưng nằm rất thư thái, lại thoang thoảng có một mùi hương khiến tinh thần dễ chịu.

Xung quanh là một mảnh đen nhánh, ánh sáng mờ nhạt duy nhất là đến từ cái nắp quan tài phía trên đang khép hờ.

A Nhất nằm yên trong quan tài, không có ý định ngồi dậy, từng vệt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đang thẫn thờ, hắn nỉ non nói nhỏ:

- Là ta! là ta!...

Tiếng hát đột ngột ngừng lại. Tịch Diệt đạo tổ nhận thấy được đồ đệ của mình đã tỉnh liền ngừng hát, bước đến gần quan tài.

Nắp quan tài chậm rãi mở ra, ánh sáng nhàn nhạt tràn vào, nhẹ nhàng bao phủ lấy thiếu niên đang nằm cuộn mình trong đó.

Hắn vẫn không chịu ngồi dậy.

Tịch Diệt đạo tổ cũng không hỏi vì sao hắn khóc, lão lấy ra một cây đàn, cười nói:

- Đồ nhi ngoan! Đừng khóc! Trong lúc con đốn ngộ thầy đã tự tay làm cho con cây đàn này, con mở mắt ra xem có đẹp không? Thích không?

Vừa nghe nhắc đến đàn, bàn tay a Nhất khẽ run lên bần bật.

Hắn đã hoàn toàn nhớ ra! Ở trong Lam La sâm lâm, hắn đã dùng U Linh cổ cầm đập nát sọ não của nữ đệ tử Thanh Hư môn, Thanh Yến.

A Nhất dùng hai tay bưng kín đầu, hoảng loạn la lên:

- Không! Không!

Tịch Diệt đạo tổ híp mắt lại, hứng thú hỏi:

- Đồ nhi! Ngươi nhớ ra rồi sao?

Lão quét mắt nhìn tới nhìn lui, đánh giá người thiếu niên đang nằm trong quan tài rồi bật cười hài lòng:

- Khặc khặc! Vừa nhập môn liền có thể đốn ngộ, một hơi lên đến ngũ phẩm Luyện Tâm cảnh! Không tồi chút nào.

A Nhất nghe thấy thế, tâm tình lại hoàn toàn không được cải thiện. Hắn không quan tâm đến tu vi, không quan tâm đến tu luyện, hắn chỉ nằm đó, tội nghiệp cho những người đã chết, tội nghiệp cho cả bản thân của mình.

Lúc trước, cho dù hắn có biết người là do hắn giết nhưng tâm can cũng không bị dày vò đau khổ đến mức này, bởi hắn không có thực sự trải nghiệm qua. Hắn chỉ có thể ngờ ngợ nhớ được, hắn đã giết người.

Còn lần này thì hắn có thể cảm nhận được tất cả: tiếng xương gãy giòn tan; tiếng huyết nhục rơi rớt trên mặt đất; tiếng kêu la khóc lóc, xin tha mạng của những kẻ hắn giết; hình ảnh những gương mặt mờ mịt, sợ hãi, thống khổ, đau đớn, thậm chí là căm thù, nguyền rủa.

Sự thích thú của kẻ giết người, quá trình trêu đùa với sinh mệnh của những người không có sức chống cự.

Tất cả! Tất cả, thiếu niên đều rành rẽ cảm nhận được.

Kẻ giết người không phải đứa trẻ nhỏ vô tri ở Lạc Nhạn thôn, mà là hắn, tiên nhân A Nhất.

...

Tịch Diệt đạo tổ quay người, đi về phía bộ bàn ghế đá bên trong trang viên.

Tịch Diệt đạo tổ đã cố tình tìm mua một trang viên có khung cảnh giống nhất với trang viên của Đường Tử Hàm ở Lam Sương thành, nhưng xem ra việc này đã không còn cần thiết nữa.

Và đương nhiên là lão đã phải mua lại với một cái giá trên trời! Nhưng lão cũng không mấy quan tâm, chút chuyện nhỏ nhặt này còn không đáng để lão thi triển pháp thuật.

Lão thư thái rót hai chén linh trà rồi thả một viên đan dược vào một chén.

A Nhất leo ra khỏi quan tài, ngồi bệt xuống đất, trong đôi mắt tràn đầy tang thương.

Đây là quan tài của vị đại tiên tốt bụng, hắn không muốn làm bẩn nó.

Hắn ngồi đó một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của hắn từ mờ mịt dần dần trở nên kiên định.

A Nhất mò mẫm lấy Cửu U Thất Sát nha ra từ trong túi, ngắm nghía con dao một chút.

Đây là món quà quý giá nhất mà hắn nhận được, cũng có thể là món quà cuối cùng. Dùng hung khí đã giết hại những tiên nhân kia kết thúc tính mạng của kẻ sát nhân, có lẽ có thể an ủi phần nào cho một vài vong linh đã bỏ mạng trên tay hắn.

Run run vuốt ve con dao, A Nhất bỗng nắm chặt cán dao, đâm thẳng lưỡi nhọn bén ngót kia vào ngực mình. Thế nhưng đao khí trên tay hắn không chấp nhận, nó kịch liệt từ chối hành động tự sát của A Nhất, toàn thân dao rung lên dữ dội, giãy dụa, nhảy ra khỏi bàn tay của hắn.

Tịch Diệt đạo tổ chậm rãi đặt chén trà xuống, nhìn a Nhất đang đấu tranh với con dao không nghe lời kia, thở dài nói:

- Đồ nhi, tin sư tôn đi! Cho dù ngươi có chết đi cũng không thay đổi được gì đâu! Người đã chết cũng không thể sống lại được.

Nói rồi lão lại vỗ vỗ cái ghế bên cạnh:

- Nào! Lại đây ngồi! Để sư tôn kể cho ngươi nghe truyền thuyết về Thiên Âm chi hồn, truyền thuyết của thiên nhân.

Lúc này, vị đạo tổ kia không còn mang dáng dấp cà lơ phất phơ như bình thường, toàn thân lão tản mát ra sự uy nghiêm như một vị thần thời thượng cổ. Từng lời từng chữ tràn đầy thuyết phục lực, tựa như chân ngôn của bậc thánh nhân.

A Nhất không chịu được dụ hoặc mà tạm bỏ đi ý nghĩ tự sát, đi đến ngồi bên cạnh lão.

Tịch Diệt đạo tổ hài lòng, chiêu này đã lâu không dùng đến nhưng xem ra mình vẫn là bảo đao khó lão.

Vạn Thánh kinh của lão tuy không mạnh mẽ bằng Câu Hồn Linh Điển của Thất Tâm môn, nhưng dùng để đối phó với với một tên gà mờ mới bước vào Luyện Tâm cảnh thì vẫn dư dả.