Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 48: Nhất vấn lâu, hữu danh vô thực

Đối với người không cần, tin tức dù có to lớn đến mấy cũng không đáng giá; đối với người cần thì dù chỉ là một chút phong thanh, cũng là vô giá.

Tiêu chí của Nhất Vân lâu là đem tin tức xác thực nhất đến cho những người cần nó.

Các phân bộ của Nhất Vấn lâu trải khắp Huyền Không lục địa liên tục tìm kiếm, thu mua, phân loại, điều tra đưa thông tin vể cho tổng bộ, nằm ở Ngọa Long thành. Đây là một tòa tiên thành to lớn.

Chỉ hai từ to lớn khó có thể diễn đạt được sự hùng vĩ của nó. Tường thành cao ngàn trượng được một vị đại năng nung chảy Thiên Cương thạch mà tạo thành, bên trên bề mặt là trận đồ nối tiếp trận đồ. Phía trên tường thành, cự nỏ chen chít, lúc nào cũng sẵn sàng đem một mảng thiên địa xung quanh bắn thành nhím.

Ở bên trong thành thì tấp nập tu sĩ lẫn phàm nhân. Dĩ nhiên phàm nhân ở đây là để làm phục dịch. Những người này ký khế ước 20, 30 năm thậm chí là 40 năm với tiên nhân, sau khi khế ước kết thúc, họ sẽ bị xóa kí ức, đưa về chốn cũ; trên người mang một khoảng "lương" và tờ khế ước minh chứng.

Các gia tộc lớn và các vương tộc ở phàm trần đều sẵn lòng đưa những con cháu có tố chất tốt đi, bởi vì khoản "lương" kia quá tốt, có thể là tài lộc, cũng có thể là đan dược, pháp khí và phù chú của tiên nhân, hơn thế nữa là cơ hội để tiên nhân coi trọng và chú ý đến gia tộc.

Vương Thành là một thanh niên như vậy. Hắn là nhị hoàng tử của quốc vương của Lưu Ly quốc. Chỉ còn 3 năm nữa thôi là khế ước 30 năm của hắn sẽ kết thúc. Tuy được đưa đến đây lúc hắn 15 tuổi, nhưng ngoại hình vị hoàng tử này trông vẫn còn rất trẻ, cũng nhờ linh khí nồng đậm ở nơi đây ảnh hưởng, cốt cách của hắn cũng thay đổi. Lúc trước, Vương Thành còn luôn trách cứ phụ hoàng của mình thế nhưng bây giờ hắn chỉ hận không thể kéo dài khế ước. So với cõi tiên, phàm trần thua kém quá xa.

Vừa nghĩ về tương lai ảm đạm ở phàm thế, vương Thành vừa pha trà cho Phong Thiệu.

- Mời đại tiên dùng trà, đại tổng quản sẽ lập tức đến để đón tiếp ngài.

Vương Thành vừa nói xong thì hắn nghe được tiếng bước chân quen thuộc, chỉ khác là có chút vội vã.

Hắn nhanh bước qua một bên, cúi đầu:

- Có thể làm Đường tổng quản bỏ qua mọi sự vụ để đến đây, vị đại tiên này hẳn là một đại nhân vật.

Sau khi rót trà cho tổng quản Đường Thế, hắn liền rời đi ra đại sảnh.

Vương Thành nhón chân, lấy một sợi lông chim trắng noãn trên kệ, chỉ vào tấm bảng cao bằng hắn, ở ngay bên quầy. Tấm bảng đã bóng nhoáng bây giờ càng trơn nhẵn.

Trên bảng viết rõ ràng:

- Không bán tin tức về Thiên Âm chi hồn,.

Thế nhưng hắn cảm thấy tấm bảng này không có mấy hiệu quả bởi dạo này hắn luôn nghe Đường tổng quản than thở rằng, các đại nhân vật vẫn tấp nập tới tìm lão vì Thiên Âm chi hồn.

Ở bên trong thư phòng, Đường Thế chấp tay, cúi người cáo lỗi:

- Mong đạo huynh đừng làm khó ta, lâu chủ đã ra lệnh, cấm giao dịch tin tức có liên quan đến Thiên Âm chi hồn.

Lão không hiểu vì sao lâu chủ lại làm vậy, trong khi cả tu chân giới đều đang nháo nhào truy tìm nó.

Phong Thiệu tức giận, nói:

- Đường Thế! Tin tức của Hàn Cẩn Dương và Mạc Nguyệt, ngươi bảo không biết; tin tức của Thiên Âm chi hồn, ngươi lại bảo không bán. Trên thế gian có loại tin tức mà Nhất Vấn lâu không chịu bán hay sao?

Lão thở mạnh ra nhưng cơn giận vẫn mắc cứng trong phổi, rò rỉ ra từ lời nói.

- Ngươi đừng vờ làm giá nữa! Nói đi! Ngươi muốn bao nhiêu?

Đường tổng quản cười khổ:

- Phong huynh, chỉ với ơn cứu mạng của huynh, đệ làm sao dám lừa gạt. Thế nhưng, lâu chủ đã phong bế tất cả tin tức về Thiên Âm chi hồn, cấm cản mọi người điều tra, thậm chí còn tạo ra tin đồn giả. Bản thân đệ cũng bị bắt phải phát thệ...

Nói đến đây, Đường Thế hộc máu. Thọ nguyên của lão suy giảm vì sơ phạm cấm kỵ.

Đường Thế cũng biết, chỉ nói ra mệnh lệnh của lâu chủ cũng đã coi như là phạm lời thề.

Thấy vậy, Phong Thiệu hoảng hốt lấy ra cho lão một viên đan dược trị thương.

Lau máu trên mép, Đường Thế xua tay bảo không cần. Lão lại tiếp tục nói:

- Còn về Hàn Cẩn Dương và tiểu nha đầu Mạc Nguyệt. Tuy lâu chủ còn chưa thể tra ra tung tích của họ nhưng đệ có thể chắc chắn một điều là họ không còn ở trên Huyền Không đại lục.

Nghe được tin dữ, Phong Thiệu sầu não tột độ. Lão đau đớn nhìn ngọn lửa sinh mệnh yếu ớt lấp lóe ở bên trong tấm ngọc giản, trên tay mình.

Nếu như Hàn Cẩn Dương đưa Mạc Nguyệt đến một vi diện độc lập với đại lục thì trong thời gian ngắn, ngay cả vị lâu chủ kia cũng khó có thể tìm ra bọn họ

Vẫn còn có một khả năng nữa nhưng khả năng này quá xa vời, có nghĩ lão cùng không thể nghĩ đến. Ngay cả vị lâu chủ thần thông quảng đại kia cũng không tài nào nghĩ đến.

...

Ở một nơi nào tối tăm nào đó, ngay dưới chân núi Tu Di, Mạc Nguyệt đang bất tỉnh, thân thể bị trói chặt trên cột đá lớn. Từng luồng pháp lực vàng óng di chuyển trên cột và xích sắt, theo lộ tuyến bất định, lúc thì mềm mại như nước, lúc lại mạnh mẽ như lôi đình. Gương mặt vốn thanh tú, nay đã sưng phồng, biến dạng, đầy vết bầm và vết cắt.

Phía trước mặt nàng, Hàn Cẩn Dương đang ngồi trên nền đất, bình thản tu luyện. Hơi thở hắn đều đều, linh khí đậm đặc nháo nhào lao đến. Lục Đạo tích trượng lơ lững, nằm ngang trước mặt hắn. Sáu khoen đồng nằm trên hai ngấn, rung lên, tạo âm thanh thanh thúy, giúp ổn định thần trí.

Thời hạn bảy ngày mà hắn đặt ra cho Thiên Nguyên tông chỉ còn một ngày cuối cùng.

Hàn Cần Dương mở mắt nhìn thiếu nữ trên cột. Hắn đã thay đổi quyết định; sau khi đoạt được Thiên Âm chi hồn hắn cũng sẽ không hoàn trả lại Mạc Nguyệt. Đứa bé này khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.

Trong đôi mắt sâu thẳm đầy trí tuệ kia, ẩn ẩn một tia sát ý.

Vị cựu thiếu chủ Linh Kiếm tông này lại tiếp tục nhắm mắt nhập định, không hề để ý bên trong nhẫn trữ vật của hắn, chuỗi tràng hạt đen kịt vẫn quấn quanh U Linh cổ cầm đã vỡ vụn hơn phân nữa. Oán khí trên thân đàn càn lúc càng mãnh liệt.

Có một sợi mù lòa, có sáu sợi câm lặng.