Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 54: Lừa già dối trẻ

Tịch Diệt đạo tổ đứng trước một mộ phần đơn sơ, tuy nói là mộ phần nhưng thực chất đó chỉ là gò đất nhỏ có cắm một tấm bảng gỗ, nếu không chú ý kĩ thì sẽ rất dễ bỏ qua nó. Trên tấm gỗ đen bóng loáng có khắc một dấu gạch ngang, dấu gạch được khắc sâu vào tấm gỗ, mài giũa cẩn thận, có thể thấy được người khắc nó có tình cảm rất sâu với chủ nhân của ngôi mộ.

Vẻ tang thương của người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh hiện rõ trên gương mặt của Tịch Diệt, mới qua một đoạn thời gian ngắn mà lão đã già đi trông thấy, dáng vẻ như một kẻ gần đất xa trời.

Một mỹ phụ trung niên đứng sau lưng Tịch Diệt, cúi người khom lưng cẩn thận lên tiếng.

- Đạo tổ! Người của Diêm La điện không đồng ý hỗ trợ chúng ta.

Nữ nhân xinh đẹp này tuổi chừng bốn mươi, tuy da dẻ được bảo dưỡng mịn màng nhưng đuôi mắt đã có vài nếp nhăn. Mái tóc đen của bà được búi cao, cố định bởi bốn cây trâm cài, bà mặc một bộ đạo bào trắng xóa không nhiễm bụi trần. Người này là một trong bốn vị đường chủ, cũng là vị nữ đường chủ duy nhất của Âm Ảnh tông, Nghị Thủy.

Tịch Diệt đạo tổ nghe vậy, thân mình cứng lại, hơi thở cũng dồn dập hơn một chút, sau đó lại thờ ơ ừ một tiếng rồi phất tay ra hiệu cho nữ nhân rời đi.

Nghị Thủy chân nhân mấp máy môi định nói gì nữa nhưng mãi vẫn không nói được thành lời, đành lắc đầu rời đi.

Thôi, rồi thời gian cũng sẽ xoa dịu vết thương của đạo tổ, người tu tiên tu đến cảnh giới như bọn họ không thiếu nhất chính là thời gian.

Tịch Diệt vẫn đứng bất động trong mộ địa, ánh tà dương chiếu rọi khiến bóng dáng cô tịch kia kéo dài trên mặt đất. Lãnh ý phát ra từ người lão khiến thiên địa như muốn đóng băng, linh khí ngừng dao động, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.

Trong sát ý dâng trào, lão lạnh lẽo cười nhạo một tiếng:

- Ngay cả Diêm La điện mà cũng có ý đồ với Thiên Âm chi hồn sao?

Chưa bao giờ Tịch Diệt đạo tổ cảm thấy bản thân mình bất lực như thế này. Vừa mới nhận được đệ tử không lâu lại phải đẩy hắn vào cảnh hung hiểm, hơn thế lão lại còn không thể làm gì để giúp đỡ hắn.

Đôi bàn tay nhăn nheo run run, cẩn thận sờ sờ chữ nhất trên tấm bảng gỗ.

- Sư tôn vô dụng! Vô dụng! Ngay cả một đạo hiệu đàng hoàng cũng không thể đặt cho con.

Vừa nói, nước mắt vừa rơi lã chã trên gương mặt đầy nếp nhăn của vị đạo tổ.

Ai bảo tiên nhân vô tình? Ai lại bảo lão tiên vô lệ?

Chợt lão đưa tay gạt nước mắt, ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Các người phải phù hộ hắn! Nhất định phải phù hộ hắn!

Dứt lời, lão đạo tổ lại thầm thì:

- Hắn là hi vọng cuối cùng...

Những tia nắng cuối ngày đang dần dần nhạt phai, dường như muốn thay những “người” kia trả lời cho câu nói của Tịch Diệt.

...

Ở trong Huyết giới, thế giới tinh thần của Thiên Âm chi hồn, A Nhất vẫn đang phải mệt mỏi suy nghĩ cách đối phó với con cá chép cứng đầu kia.

Đi tới đi lui một hồi lâu, A Nhất chợt nảy ra một ý định, hắn hào hứng nói với cá chép:

- Tiểu đệ! Đệ có thể giúp ta bắt lấy thứ đang ở dưới kia được không? Chúng ta có thể bắt nó phải im lặng. Nếu thành công thì từ nay đệ có thể yên tâm ở lại đây được rồi.

Con cá chép toàn thân được trải một lớp vảy đen bóng loáng nghe vậy liền trừng mắt, bay lên bay xuống. A Nhất thầm nghĩ nếu nó mà có lông thì chắc chắn đám lông đó đã dựng lên hết cả rồi.

Cá chép rít lên bằng giọng nói của một tiểu hài tử:

- Không được! Ta không xuống đó được! Tên kia cũng không thể lên đây được.

Toàn thân cá chép đen kịt như muốn hòa vào làm một thể với bóng tối. Nếu như đây không phải là thế giới tinh thần của A Nhất thì chính bản thân hắn cũng sẽ không tài nào nhìn thấy đối phương.

A Nhất cố nhẹ giọng trấn an, sợ cá chép một lời không hợp lại vung đuôi. Nghĩ đến cái đuôi đen nhánh kia A Nhất vẫn còn cảm thấy đau răng:

- Vậy đệ có thể cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa không? Sau khi hoàn thành thí luyện này, ta sẽ lập tức đưa đệ trở về Âm Ảnh tông. Ở đó có sư tôn của ta cùng với các vị đường chủ thần thông quảng đại. Họ nhất định sẽ có cách tìm nhà mới cho đệ.

Nụ cười ấm áp cùng lời lẽ chân thành của A Nhất cuối cùng cũng làm cho cá nhỏ nhẹ dạ tin tưởng. Hay là nói, nếu không tin tưởng A Nhất thì nó cũng không còn sự chọn lựa nào khác.

Nó gật gù, nhưng vẫn không quên hằm hè đe dọa:

- Ngươi hãy nhớ lấy lời của mình đấy. Nếu không đừng trách ta khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.

A Nhất thở phào nhẹ nhõm. Hắn không biết sự trả thù của cá nhỏ sẽ khiến hắn đau khổ đến mức nào, hắn chỉ biết nếu vị tiểu đệ này vẫn luôn phá rối trong lúc hắn luyện thể thì chắn chắn hắn sẽ sống không bằng chết.

A Nhất lập tức cười nói:

- Huynh tên là A Nhất, đệ tử của Âm Ảnh tông. Tiểu đệ tên là gì?

Cá chép lúc này đã bình tâm trở lại, nghe thấy xưng hô của A Nhất, nó dí tròng mắt đen thui của mình sát vào mặt của hắn, trong con mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.

- Ngươi nghĩ ngươi lớn tuổi hơn ta sao?

Đừng nói là tuổi, chỉ với tu vi Hỗn Nguyên cảnh của A Nhất thì đến tư cách xách dép cho nó cũng không có.