Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 61: Chương 60

Thành thân và sau khi thành thân có gì khác nhau?

Cái này đối với tân nương mà nói, qua một đêm từ một cô nương liền trở thành nữ nhân của người ta, chỉ cảm nhận một chút là biết.

Tiểu hồ ly thẹn thùng trả lời: Thật ngọt ngào như mật.

Hỏi nàng ngọt ở đâu? Mật ở đâu, tiểu hồ ly đỏ mặt không nói một lời, dùng đôi mắt ướt át híp lại nhìn người bên gối.

Người bên gối còn ngủ, mặt trời đã lên đến đỉnh núi, nàng vẫn còn trong mộng đẹp.

Tiểu hồ ly sáng vừa dậy liền rãnh rỗi mà luống cuống, thư giãn cái eo đau nhức, trong miệng tràn đầy tiếng rên rỉ, đau lưng mỏi eo, không chỗ nào là không đau.

Đại Miêu...!Dậy đi...!Dậy đi mà! Tiểu hồ ly đẩy mấy cái đại miêu vẫn chưa tỉnh lại.

Nàng xuống giường, khoác áo lên người, đi một vòng trong phòng mình.

Sau này nàng sẽ ở đây, nói đến tiểu hồ ly cao hứng biết bao nhiêu, cười như nở hoa, nếu như không phải cái đui nàng đã ẩn đi, thì chắc llúc này đã vui vẻ mà vẫy vẫy rồi.

Nàng đến trước gương trang điểm, cầm phấn bút đến, trong lúc nhàm chán liền vẽ một đóa yên chi hoa lên khóe mắt đại miêu, nói tới cũng kì lạ, khuôn mặt vốn thuần khiết lại thêm một đóa hoa yêu diễm, tăng thêm vài phần yêu khí.

Tiểu hồ ly thêm vài nét cành lá dọc theo cằm của đại miêu trải xuống, cành lá vươn mình phủ một nửa mặt nàng.

Hoa nhìn như thật đang nở rộ trên mặt nàng, tiểu hồ ly nhìn nửa ngày, càng thêm yêu thích.

Chờ đại miêu có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng vội ném đồ xuống bàn, sau đó giả vờ ngủ.

Hỗ Chu Kính đang ngủ lại bị âm thanh vô hình quấy rầy, xột xoạt vang bên tai không biết là ai đang làm loạn.

Hộ Lệ Khanh dựa nửa người lên người nàng, một tay ôm trước ngực nàng, một tay để ra ngoài, dựa vào nàng ngủ, một lọn tóc dính trên khóe môi nàng.

Hỗ Chu Kính cẩn thận vén lọn tóc lên, đầu ngón tay chạm vào đôi môi hồng sáng bóng của nàng.

Còn chưa kịp mè nheo thì bên ngoài tam cô lục bà đã bắt đầu kêu: "Tiểu Khanh Khanh! rời giường."

"Tiểu tâm can, gọi tức phụ nhà ngươi dậy đến bưng trà cho can nương."

"Còn có nhị di ngươi."

"Đừng quên tam di ngươi một chén nữa."

Sáng sớm mặt trời vừa mọc, nguyên đám lão nữ nhân không chịu nổi tịch mịch liền xuất hiện trước của phòng các nàng, sợ các bất kính hiếu đạo, gọi trước mấy tiếng, nhắc nhở các nàng ngày thứ hai sau thành thân vào buổi sáng phải dâng trà cho trưởng bối.

Hồ Lệ Khanh chôn mặt trong ngực Hỗ Chu Kính nói: "Chúng ta nên sớm bỏ trốn đi, ở nữa nhất dịnh sẽ bị các nàng làm phiến chết."

"Các ngươi đã không còn thời gian, ta khuyên các ngươi mau ra trong một nén nhang, ngoan ngoãn quỳ xuống dâng trà cho chúng ta."

"Nữ nhi ngoan đem mẫu lão hổ ra, nếu không ta nhổ tận gốc cái phòng này!" ngày đầu tiên được làm bà bà (mẹ chồng) Hồ Tiên Nhi rất đắc ý, ăn mặc lộng lẫy, lười biếng ngồi trên ghế hồng mộc, hai chân gác lên tay vịn, tay cầm quạt phe phẩy, miệng cười suýt rút gân.

Mẫu lão hổ a mẫu lão hổ, ngươi cũng có ngày hôm nay.

"Tỷ tỷ, Tiểu Khanh Khanh sao còn chưa ra, trà sắp lạnh rồi." chờ như vậy chắc đến chiều luôn, người gọi còn chưa đi ra, lúc này tính nhẫn nại các tỷ muội còn không có nữa, đã nhao nhao muốn phá nhà.

Hồ tộc có tiền, mẫu lão hổ cũng phú gia một phương, một tiểu trạch nhỏ, phá đi cũng có thể xây lại được.

Hồ Tiên Nhi nổi giận mắt quét qua cánh cửa còn đóng chặt nói: "Chờ ta đếm tới mười, liền ra đốt cái chỗ này cho ta."

"Nương, ngươi đang làm gì vậy!" Hồ Lệ Khanh đẩy cửa đi ra, y phục còn chưa chỉnh tề đã lao ra, không ngờ đã nhìn thấy Hồ Tiên Nhi đã ở trước cửa bày ra bộ dạng này, nguyên cái thảm đỏ trải dài về phía trước, quanh sân cũng trải thảm, hai bên là một đám tam cô lục bà, đều là những trưởng lão có uy vọng thân phận trong tộc, mà người ngồi giữa đó nữ nhân xinh đẹp nhất chính là nương mình.

"Dựa theo quy củ dân gian, tức phụ vừa vào cửa nên dâng trà cho trưởng bối, ta không nói sai chứ." Hồ Tiên Nhi phe phẩy quạt trong tay nói, mắt hồ ly hẹp dài quét qua dáng vẻ chật vật của Hồ Lệ Khanh, tràn đầy đắc ý.

"Vậy....!vậy cũng không cần tới cả đám a!"

"Chúng ta muốn uống trà của Hỗ Chu Kính." trưởng lão liền mở đầu hất cằm nói.

Kêu người hổ tộc quỳ xuống bưng trà, đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, nếu bỏ lỡ lần này, lần sau làm gì còn có nữa.

Mọi người đều cố đợi cho ngày lên, sau đó chờ Hỗ Chu Kính ngoan ngoãn đến dâng trà.

"Nương!" Hồ Lệ Khanh hô, nàng nổi giận, các nàng làm khó Hỗ Chu Kính như vậy, đến lúc đó Hỗ Chu Kinh chạy mất khiến mình thành tân nương tử bị vứt bỏ thì mới can tâm có đúng không!

Hồ Tiên Nhi trao đổi ánh mắt với lão bảo.

Hồ Tiên Nhi nói: Nàng sẽ không nổi giận với ta chứ?

Lão bảo nói: Nàng bây giờ hận ngươi tận xương mới đúng.

Hồ Tiên Nhi: Nói chung ta cũng là nương nàng, nàng sao có thể hận ta được.Ta bất kể, lần này nhất dịnh phải làm tiếp, ai cũng không được lui cho ta.

Lão bảo:...!

Hồ Lệ Khanh nhìn các nàng chết cũng ngồi ỳ chỗ này không vừa ý là không chịu về, rất muốn đem Hỗ Chu Kính đi trốn liền, chạy được bao xa thì chạy để đám người này không tìm được nàng.

Hỗ Chu Kính đứng cãnh cửa, đi ra gặp những người không quen, tức phụ vừa xuất hiện, người ở đây ánh mắt thoáng qua thần sắc kinh diễm, nguyên nhân là vì trên mặt Hỗ Chu Kính nửa bên kia còn có đóa hoa diễm lệ, khiến một người thuần khiết liền trở nên yêu mị.

"Khụ khụ, mẫu lão hổ, ngươi vào cửa Hồ gia ta, dâng cho bà bà một chén trà, cũng không quá đáng đi." Hồ Tiên Nhi cười nói.

Hỗ Chu Kính nhìn xung quanh mọi thứ, không chỉ có một chén trà thì có thể giải quyết, lướt qua cũng gần cả thau nước.

Hồ Tiên Nhi nói: "Ngươi không muốn?"

Hồ Lệ Khanh nói: "Nương, ngươi đừng làm khó chúng ta được không."

"Ai yo ~ mới ngày đầu mà tâm đã thuộc về người khác, chắc đến 8 năm 10 năm nữa, ngươi còn nhớ lão tên lão nương là gì không?"

"Nhớ, trừ cái hồ ly tinh tên Hồ Tiên Nhi còn có thể là ai được." Hồ Lệ Khanh nói.

Hồ Tiên Nhi chỉ nàng nói: "Bất hiếu nữ, uổng công nuôi ngươi.

Hôm nay ta đến vì muốn uống ta tân nương, uống xong thì ta đem người đi, không uống được ta sẽ ở đây chờ đến khi ngươi ra thì mới dừng."

Hồ Tiên Nhi đùa bỡn vô lại thì không ai địch nổi, mỹ nhân không biết xấu hổ dáng vẻ luôn ung dung như thường, không thưởng thức cũng khó.

Hồ Lệ Khanh nói: "Nàng đừng đi, nương ta chỉ thích làm ồn ào thôi."

Hỗ Chu Kính cũng không nghĩ như vậy, Hồ Tiên Nhi đem oán hận ngàn năm đều chờ tới lúc này.

Ngàn năm trước hai người binh đao sống chết, hôm nay có cơ hội cho ta hả giận không làm mới là ngốc.

Hỗ Chu Kính tới chỗ Hồ Tiên Nhi, Hồ Tiên Nhi cũng thả chân xuống, ngồi ngay ngắn.

Các bà cô đã cầm theo hộp quả khô lên, vừa ăn vừa ném, như là đang ngồi coi một vở kịch nhân gian.

Vở kịch này tên là Khổng Tước Đông Nam Phi, kể về nhân gian có một vị bà bà cực hung ác mỗi ngày đều khi dễ tiểu tức phụ, cưới cùng ép tức phụ đi khỏi, bức tử luôn trượng phu.

Hay lắm, hay lắm...!

Hỗ Chu Kính dừng trước mặt Hồ Tiên Nhi, cách nàng cũng chỉ ba bước, nếu như Hỗ Chu Kính muốn giết Hồ Tiên Nhi, dễ như trở bàn tay, mà Hồ Tiên Nhi cũng biết rõ đươc điểm này, một ngàn năm trước, Hỗ Chu Kính cùng nàng phân cao thấp, một ngàn năm sau, pháp lực Hỗ Chu Kính tuyệt đối cũng trên nàng.

Nếu như Hỗ Chu Kính còn là mẫu lão hổ hung hãn năm đó, Hồ Tiên Nhi nhất định là không còn sống mà ngồi chỗ này rồi.

Hồ Tiên Nhi vẫn cười như trước nói: "Trà lạnh rồi, ngươi còn không bưng cho ta?"

Hỗ Chu Kính bưng trà tới, đưa tới trước mặt nàng.

Hồ Tiên Nhi đưa tay nhận trà, tay hai người giằng co qua lại, tựa như tia chớp vô hình gào thét.

Lặng yên không một tiếng động...!tách tách...!hạt dưa bị cắn bể, hột đào bị bóp vỡ...!Hỗ Chu Kính thu tay về, Hồ Tiên Nhi nhận trà.

Trong ly trà cũng không còn nước trà.

Hồ Tiên Nhi nói: "Được rời, coi như ngươi thông qua cửa ải này.

Ngươi cũng ngoan ngoãn gọi ta một tiếng bà bà, sau này ta sẽ quan tâm thật tốt."

"Được rồi, được rồi uống trà xong thì về hết đi." Hồ Lệ Khanh bắt đầu đuổi người, nữ vương đương nhiệm đã bắt đầu đuổi người, nhưng khách lại nhắm mắt không đi, còn muốn chiếm tiện nghi thêm một chút.

Bất quá vừa nhìn thấy bộ dạng binh đao khi nãy của hai người, người bình thường căn cơ mỏng cũng không dám uống trà của tân nương tử này.

"Nên gọi ngươi như thế nào đây?" Đại di nói với Hỗ Chu Kính.

Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng trả lời: "Di gọi Khanh Khanh thế nào thì cứ gọi ta như vậy là được."

"Vậy sao được, chúng ta sao có thể gọi ngươi là tiểu tâm can, tiểu bảo bối, tiểu oan gia đây." đại trưởng lão hồ tộc cười trước, mấy tỷ muội còn lại cũng cười theo.

Tiểu oan gia...!nghĩ tới cái tên thân mật này, lại liếc mắt nhìn Hỗ Chu Kính, không thể không lắc đầu, không ổn, thật sự là không ổn.

"Hay gọi thê tử Khanh Khanh đi.

Đến đây, di cho ngươi lễ vật, đây là vòng tay vàng ta đặc biệt chế tạo cho ngươi, coi như lễ ra mắt cho ngươi." đại trưởng lão cầm một cái cặp vòng vàng to bằng cổ tay, để lên khay, liền cho nha đầu mang tới.

Hồ Lệ Khanh tức giận mắng: "Đại di, ngươi cũng ít có ác lắm."

Vòng tay cái gì chứ, đó là bộ xích mà.

Đại trưởng lãi nhìn thấy sắc mặt Hồ Lệ Khanh khó chịu nói: "Tiểu oan gia, cảm thấy lễ vật này của chúng ta lớn sao, ngươi đang cảm động có phải không?"

Có quỷ mới cảm động.

Sau đó thu vào không ít lễ vật, trong sân cũng chất thành một núi nhỏ.

Hỗ Chu Kính vẫn luôn nghe lời, nhận lễ vật, tiến lui đều lễ độ, khiến người gật đầu nói được.

Người ngốc đi, Hồ Lệ Khanh kéo người vào phòng, đau lòng nói: "Nàng cần gì phải nghe lời các nàng?"

"Đau lòng cho ta?" Hỗ Chu Kính hỏi ngược lại.

Hồ Lệ Khanh ngẩng đầu lên, muốn mắng nàng mấy câu, nhưng lại rời vào ánh mắt nàng, không cách nào tự kiềm chế được.

"Đại miêu, nàng thật tốt." Hồ Lệ Khanh hít hít cái mũi, cảm động muốn khóc.

Nếu như lão hổ vì nàng thu lại răng nanh móng vuốt, nàng biết lão hổ yêu chiều nàng biết bao nhiêu.

Đại miêu, nàng hy sinh rất lớn, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng.

Hỗ Chu Kính nói: "Nếu như ta ủy khuất một chút có thể đổi lấy yên tĩnh, ta cũng nguyện ý làm như vậy."

Đại miêu ở tây sơn muôn có nội tâm hòa cùng người, Hồ Lệ Khanh dùng sức ôm chặt nàng, chôn mặt trong ngực nàng.

Hỗ Chu Kính ôm Hồ Lệ Khanh, những lời Hồ Lệ Khanh cảm kích nàng hóa thành nụ cười thoáng qua.

Nàng muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng lại có người không nghĩ vậy.

Hỗ Chu Kính thả tay xuống vẽ lên không trung, rót lực kinh vào trong để hoàn thành, sau đó ánh sáng hóa thành bụi rơi trên đất, Hỗ Chu Kính khẽ cười một tiếng nói: "Khanh Khanh, ta muốn đưa nàng đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, có được không?"

"Nàng muốn đến đâu thì ta sẽ theo đến đó." Hồ Lệ Khanh giờ là thê tử người ta, hoàn toàn mất hết bộ dạng càn quấy trước kia.

Hỗ Chu Kính nói: "Lần này chúng ta đi về phía nam, tới Nam Hải lại tiếp tục."

Hồ Lệ Khanh lộ vẻ khó xử, mặt xoắn tít nói: "Không cần đi Nam Hải."

"Tại sao?"

"Bởi vì...!trước kia long thái tử Nam Hải theo đuổi ta đã cho ta trân châu trên vương miệng cha hắn, sau đó long vương liền...!liền nói sau này ta không được bước vào Nam Hải một bước, nếu không sẽ bắt làm mồi cho cá tôm."

Hỗ Chu Kính chớp mi nói: "Có chuyện này?"

"Có." Hồ Lệ Khanh cũng không muốn nhắc đến lịch sử của mình trước kia, vội nói với Hỗ Chu Kính: "Vậy chúng ta chọn chỗ khác đi."

...!

Hết nửa ngày, nói đến khô cả họng, thiên nam địa bắc đều là tình nhân cùng tình địch của Hồ Lệ Khanh.

Hồ Lệ Khanh cúi đầu thấp tới gần ngực, tay vò áo mình nói: "Nhưng bây giờ trong lòng ta chỉ có nàng."

"Ta cũng không trách nàng." Hỗ Chu Kính dịu dàng nói.

"Ta đều nói hết quá khứ của mình cho nàng, đổi lại đến lượt nàng nói, nàng và nương ta có quan hệ gì?"

"Nói ra rất dài dòng..."

"Mặc kệ, nói, hôm nay ta nhìn thấy nương ta còn nhìn nàng kỹ thêm vài lần, phải biết là nàng chưa bao giờ nhìn qua người khác lâu như vậy, còn nhất định muốn trà nàng bưng lên, còn nói sẽ quan tâm nàng thật tốt? Còn mỗi ngày sẽ quan tâm nàng...!

"Chuyện đã qua, cũng đã hóa thành bụi, ta thật là không nhớ."

"Lại làm bộ nữa!"

"Khanh Khanh, đừng..."

Tám người khênh kiệu lớn, Hồ Tiên Nhi nằm nghiêng trên đệm mềm mại, trong tay cầm cái quạt, quạt gió phạch phạch, mặt tuyệt mỹ đang còn suy tính.

Lão bảo trong kiệu vén rèm, nói với Hồ Tiên Nhi: "Muội muội, đang nghĩ gì vậy?"

"Ta đang nghĩ một chuyện."

"Ai yo ~ đang dùng đầu hay dùng ngực?"

"Ta đang nghĩ, mẫu lão hổ sao lại ngoan như vậy?" Hồ Tiên Nhi từ trên núi xuống cũng đang buồn bực, nghĩ không thông, mẫu lão hổ nhìn cũng biết là không bao giờ nghe lời, nhưng mỗi lần mình dày vò nàng thì nàng cũng không giận.

Lão bảo nói: "Mấy trăm năm qua, nàng cũng thay đổi lớn rồi, hoàn toàn không phải lão hổ hung dữ, ta thấy là một lòng hướng thiện."

"Có thể sao? lão hổ luôn ăn thịt, khi nào ngươi nhìn thấy lão hổ mất ký ức ăn chay vậy."

"Có a, là nàng không phải sao!" Lão bảo nói.

Đang nói, thì người đi đằng trước liền hét chói tai, liền chạy qua bên này: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây rốt cuộc là thứ gì a!"

Hồ Tiên Nhi vén rèm lên, thấy chung quanh là động vật, trừng mắt cứng họng, quạt trong tay cũng rớt xuống đất.

Cái này...!Những thứ này là gì? Mọi loài sâu bọ côn trùng cùng chim chóc đang lao đến, thành một đống.

Nữ nhân trời sinh sợ côn trùng sâu bọ, bọn họ còn không dám đến gần, thì nơi này đã phát ra tiếng hét chói tai.

Có thể sai khiến muôn thú chỉ có hổ tộc, đây nhất định là do Hỗ Chu Kính trả thù.

Hồ Tiên Nhi tức giận xông lên đến ngực, bộ ngực đầy đặn vì tức giận mà phập phồng.

Mặc dù các trưởng lão kiến thức uyên bác, nhưng đều là nữ nhân như nhau, những thứ kì quái liền nhao nhao chen vào kiệu Hồ Tiên Nhi.

Hồ Tiên Nhi bị nhét vào chính giữa, người đè chân, đè eo, không biết tay ai sờ ngực nàng, không nhịn được hét lên: Các ngươi đừng đẩy nữa, coi chừng chân ta a!

Côn trùng thú vật bao vây chung quanh, dày đặc không kẽ hở, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định không đến gần.

Hồ Tiên Nhi nói: Ta biết mẫu lão hổ này không có ăn chay mà, quả nhiên âm thầm chơi chiêu sau lưng.

Nếu ngươi biết nàng không có ý bỏ qua, tại sao còn trêu chọc nàng? Đám người dồn thành một cục cùng nhau nói.

Hồ Tiên Nhi nói: Đừng có dựa vào, lúc đó ta cũng thấy vui mà, làm gì nghĩ tới chuyện sau đó, không phải các ngươi cũng rất vui hay sao?

...!

Bảy ngày sau, cái kén cũng rách, ho người từ trong kén rớt xuống, bị mạng nhện dưới đáy cuốn lấy, lúc này mới may mắn tránh khỏi khó khăn.

Tay chân Xích Hồng vẫn còn nặng trĩu, sử dụng chưa quen, nghĩ cả nửa ngày mới thoát được mạng nhện chằng chịt, bước trên đất, chân mềm nhũn như muốn ngã xuống.

Vương quả phụ cũng rơi xuống đất, nàng có thói quen với tư thế hay bò, bị Xích Hồng giữ lại nói: Ngươi bây giờ là người, làm gì có người nào đi trên đất như vậy, ngươi nhìn hai chân mình kìa, người là dùng hai chân để đi trên đất...!lại lải nhải cả nửa ngày.

Vương quả phụ nhịn tới cực điểm, từng bước nhích ra xa.

Xích Hồng túm nàng lại nói: Không mặc y phục, ngươi tính đi đâu? Nói xong mặt minh cũng đỏ lên, vì mình cũng không có mặc y phục.

Nàng nhìn hình dáng mình lúc này, nhìn cơ thể Vương quả phụ cao gầy trưởng thành, trong đầu lại hiện lên chuyện mơ hồ bảy ngày trước, tròng lòng vừa hận vừa giận.

Vương quả phụ nắm tơ nhện leo lên, nàng vốn là nhện, liền muốn leo lên mạng nhện.

Xích Hồng đi thử mấy bước, chân như mềm ra, mỗi bước như là đi trên mây.

Nàng vén rèm trong cung lên, xé mảnh vải xuống bọc lấy người mình.

Lần nữa có được thân thể, nàng vừa vui vừa lo, nàng vốn đã hồn phi phách tán, do Hồ Tiên Nhi nghịch thiên mà đoạt lại mạng cho nàng, bây giờ nàng khôi phục hình người, nếu như tất cả đều là cho nàng, dĩ nhiên nàng sẽ vui, nếu chỉ là giấc mộng ngắn ngủi lão thiên cho nàng, tỉnh lại mình vẫn là con tiểu hồ ly, vậy nàng sao có thể đối mặt.

Đi được vài bước cũng đã học giữ được thăng bằng, không còn lảo đảo nữa, Vương quả phụ nằm trên mạng nhện ôn nhu vuốt ve mạng nhện.

Thân thể nàng dựa vào tơ nhện mỏng chống đỡ, chỗ nào cũng nguy hiểm, nhưng đẹp khiến người ta thán phục.

Xích Hồng tìm chỗ ngồi xuống hỏi nàng: Biến thành người sau này ngươi tính đi đâu?

Vương quả phụ nghe vậy, nghiêng đầu nói: Không biết.

Vậy ngươi theo ta ra ngoài.

Xích Hồng nói, nàng muốn dùng dáng vẻ bây giờ đi gặp nương, nhìn muội muội mình lần nữa, sau khi lớn không có duyên gặp nhau, khuôn mặt này của nàng sau đó cũng đã không còn tồn tại, nếu đây là giấc mộng, thì hãy để nàng mơ lâu một chút.

Không muốn.

Vương quả phụ xoay đầu đi chỗ khác nói.

Xích Hồng cắn một cái lên cổ tay mình, máu liền tràn ra, nàng vì đau đớn mà nhăn mi, Vương quả phụ ôm cổ tay kêu đau: Đau quá...!Ngươi đừng cắn, ngươi đau ta cũng đau có biết không! Bộ mặt ủy khuất nhìn Xích Hồng.

Xích Hồng nói: Bây giờ ngươi có chịu theo ta không?

Tại sao chịu đau chịu cực đều là ta? Vương quả phụ cam chịu số phận từ trên mạng nhện leo xuống, chân vừa chạm đất là muốn nằm mà bò đi, Xích Hồng đỡ nàng dậy, vỗ chân nàng nói: Dùng chân ngươi bước đi.

Như vậy rất là mệt, bò thoải mái hơn.

Vừa nói vừa nằm xuống bò đi.

Xích Hồng ôm lấy nàng nói: Bây giờ ngươi là người, ngươi nhìn tay chân mình xem, ngươi không phải là con nhện.

Biểu tình Vương quả phụ liền tịch mịch: Không thể bò sao?

Nếu như ngươi muốn làm con nhện lại.

Xích Hồng nói khoác vải lên người nàng, cột trước ngực nàng nói: Cùng đến gặp nương ta.

Nương ngươi cũng không phải nương ta.

Vương quả phụ nhỏ giọng than phiền.

Mới đi bước đầu.

Suýt chút là ngã rồi.

Xích Hồng kéo tay nàng, giống như đang dạy hài tử học đi từng bước một.

Ngươi cho là chuyện kia phát sinh xong thì sau này cũng sẽ không chịu trách nhiệm với ta có đúng không? Xích Hồng lộ ra hàm răng trắng nõn, giọng tàn bạo.

Vương quả phụ thấy hai chân cũng mềm nhũn, tại sao lại như vậy, sớm biết thì nàng cũng sẽ không vì muốn hóng mát mà bò ra ngoài, nếu không bò ra ngoài thì sẽ không phải dây dưa với con hồ ly kia, thì nội đan cũng sẽ không bị nàng nuốt lấy, rồi hóa thành thân thể như nàng.

Bây giờ thân thể hai người đều liên quan với nhau, Xích Hồng chết thì nàng cũng chết, Xích Hồng đau thì nàng cũng sẽ có cảm giác đau theo.

Sau này phải làm sao đây, tự do của nàng, cuộc sống giăng tơ kết lưới không lo lắng của nàng cũng sẽ không còn quay lại nữa!

Xích Hồng kéo tay Vương quả phụ, đẩy cửa cung ra.

Nghênh đón các nàng bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ, còn có tiếng thị nữ hét chói tai.

Còn sâu bọ nữa hay không? Hồ Tiên Nhi hoảng loạn hỏi thị nữ bên cạnh.

Mưu Thần bên cạnh vội chạy tới cạnh giường nàng, ôm nàng, âm thanh an ủi nói: Tỷ tỷ, không sao đâu.

Ta đời này cũng không muốn thấy sâu, thật đáng sợ, khắp nơi đều là nó, ngay cả trên đầu cũng không bỏ qua.

Hồ Tiên Nhi bị cảnh tượng kia dọa sợ gặp ác mộng đến mấy ngày, nhớ lại liền buồn nôn.

Hồ Tiên Nhi rúc vào ngực Mưu Thần, trong lòng người nọ lại vui sướng, sờ đầu Hồ Tiên Nhi, nghĩ đến nữ vương cao ngạo phải lệ thuộc vào nàng, ánh mắt lại sáng lên.

Hồ Tiên Nhi hít một hơi sâu, khôi phục tỉnh táo, đẩy nàng ra trở lại là nữ vương cao cao tại thượng.

Mưu Thần mất mát đứng cạnh, gò má thanh tú viết đầy tịch mịch.

Hồ Tiên Nhi nói: Mẫu lão hổ chết tiệt, lần sau ta sẽ cho nàng đẹp mặt!

Tỷ tỷ, ngoài điện có hai người lạ, nói muốn vào gặp người, chúng ta cản lại không được.

Thị nữ đi vào thông báo.

Tâm tình Hồ Tiên Nhi không tốt, không muốn gặp ai: Không có tâm tình, ngày mai nói sau.

Nàng nói là nữ nhi của người, nếu như người không gặp thì sau này sẽ hối hận.

Ai? Hồ Tiên Nhi nhíu mày, nữ nhi của nàng ngoài Xích Hồng và Hồ Lệ Khanh ra, thì nàng cũng không có sinh thêm ai khác.

Hai nữ nhân tóc rối bù, mặc y phục cung nữ không vừa đi vào, tới trước mặt Hồ Tiên Nhi.

Hồ Tiên Nhi nhìn khuôn mặt tựa như tướng công mình, ngẩn người, nàng...!

Nương.

Xích Hồng gọi.

Hồ Tiên Nhi kéo váy đi xuống bệ, chạy đến chỗ nàng: Hồng nhi, Hồng nhi, là người!

Nương, là ta! Xích Hồng giang hai tay.

Hồ Tiên Nhi lao tới trước mặt nàng, nhìn đối diện nàng nhìn một vòng, đánh một cái: Bộ dạng ngươi giống ai cũng được, nhưng sau lại y như cha ngươi, thật đáng đánh.

Xích Hồng che mặt mình nói: Nương, ta là Xích Hỏa Hồ, không giống cha, không lẽ giống mèo giống chó sao?

Hồng nhi, sao người biến thành người được? Nương cho là...!Cho là đời này cũng không thấy được mặt ngươi nữa, lúc ngươi rời ta đi là tiểu hồ ly, lớn lên cũng không có cơ hội thấy mặt ngươi, bây giờ cũng gặp được rồi....!Nói ta biết, sao hóa thành như vậy.

Từ từ nói, không vội.

Xích Hồng mỉm cười nói.

Ngươi...!Thật giống hắn, hoàn toàn là bản sao đúc ra, thật đáng hận.

Cha ngươi năm đó cũng dùng gương mặt này lừa ta, ta bị hắn gạt đến thất huân bát tố, qua loa gả cho hắn, gả đi sau này mới hối hận, ta sao lại vì khuôn mặt dễ nhìn của hắn mà bỏ đi cả cánh rừng lớn....!Hồ Tiên Nhi vừa khóc vừa cười, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

Xích Hồng nói: Nương...!Ta đến gặp người không phải để nghe người kể chuyện cũ giữa người và cha.

Vậy...!Nàng là ai? Tầm mắt Hồ Tiên Nhi nhìn ra sau vai Xích Hồng, sau lưng nàng là một nữ tử cúi đầu cong lưng cao gầy, nữ tử có đầu tóc đỏ, da thịt cũng trắng hơn bất kì người nào, dường như là trong suốt, ánh mắt nàng thâm sâu, đồng tử như là biển cả.

Xích Hồng nói: Nàng...!Là người của ta.

Hồ Tiên Nhi ngược lại hít một hơi tức giận, hai đứa nữ nhi nhà mình đều mang theo tức phụ (con dâu) đến gặp nàng.

Nhà nàng ở đâu, là tiên, yêu hay ma? Hồ Tiên Nhi hỏi.

Vương quả phụ cảm nhận được tin tức của đồng loại, ngẩng đầu nhìn lên đại điện, con nhện treo lủng lẳng chỉ lớn bằng bàn tay, đang từ từ trượt xuống, rơi xuống trước mặt Vương quả phụ, Vương quả phụ mỉm cười, cầm con nhện để lên mu bàn tay mình.

Nàng chính là con nhện, người đã gặp nàng nhiều lần.

Xích Hồng nói xong quay đầu nhìn lại đã thấy sắc mặt Hồ Tiên Nhi tái mét, như là tờ giấy, thân thể đong đưa như gió thổi, Mưu Thần bước nhanh về phía nàng, cũng may đỡ được nàng.

Nương...!

Tỷ tỷ bị Hỗ Chu Kính hù dọa, sợ vật này muốn chết.

Vậy...!Nương đồng ý chúng ta chung một chỗ?

Đồng ý, ta đều đồng ý.

Tay vô lực vung lên, Hồ Tiên Nhi úp mặt vào ngực mưu thần, khóc nói: Người ta sinh nữ nhi tiểu tỷ muội tâm sự, ta sinh nữ nhi toàn hận ta.

Khóc đi tỷ tỷ, khóc trong ngực ta đi.

Hu hu...Ta thật đáng thương a...!

Xích Hồng kéo Vương quả phụ ra khỏi điện, Vương quả phụ vẫn còn cáo biệt đồng loại mình chưa dừng, hỏi: Chúng ta còn phải đi đâu nữa, ta mệt quá, không muốn đi.

Đi một chút, tới gặp muội muội ta.

Ngươi thích muội muội.

Không có.

Có, cả ngày lẫn đêm ngươi đều nói Hồ Lệ Khanh thế này, Hồ Lệ Khanh thế kia.

Là do nàng ngốc, ta quan tâm nàng.

Một ngày ngươi lải nhải hơn 539 lần là cái tên Hồ Lệ Khanh rồi.

Không thể nào.

Ta có đếm mà, cứ mỗi một câu của ngươi thì ta kết trên mạng nhện một cái.

Vương quả phụ phát hiện mỗi ngày mình đều kết mạng, mạng nhện cũng biến thành tấm vải chắc chắn.

Ta không có lải nhải nhiều như vậy.

Xích Hồng kiên quyết không thừa nhận mình nói nhiều như vậy..