Hộ Tâm

Chương 41

Đi đến cửa Vong Ngữ lâu, từ xa xa Nhạn Hồi đã nhìn thấy có một bóng người áo đỏ đứng ở cổng lớn Vong Ngữ lâu, nhướn cổ nhìn về phía họ.

Nhạn Hồi chỉ thoáng nhìn tư thế đó đã nói: “Đường chủ Thất Tuyệt đường dù sao cũng khác, bình thường ta chẳng bao giờ thấy đại mỹ nhân Huyền Ca xuống gác bao giờ, vậy mà hôm nay lại ra cổng nghênh đón ngài.”

Phụng Thiên Sóc chỉ phẩy phẩy chiếc quạt trong tay cười cười, sau đó bước tới phía trước gọi: “Huyền Ca.”

Huyền Ca nghe tiếng gọi, cảm xúc xao động trong mắt ngay cả Nhạn Hồi bên cạnh cũng nhìn thấy rõ ràng, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chọn im lặng cúi đầu, lễ phép nhún người, “Huyền Ca cung nghênh đường chủ.”

“Lâu quá không gặp nàng cũng quá xa lạ với ta rồi.” Phụng Thiên Sóc cười giòn giã, “Đừng đứng ở giữa cửa nữa, vào trong đi.” Nói xong hắn tự mình vào trước.

Khi Phụng Thiên Sóc lướt qua vai Huyền Ca, nàng ta khẽ cụp mắt, Nhạn Hồi cảm giác được vẻ mặt nàng ta tối đi mấy phần một cách hiếm thấy.

Nhưng Phụng Thiên Sóc lại dừng trước Huyền Ca một bước, hắn xoay người nhìn Huyền Ca đưa tay về phía nàng, “Quá lâu ta không đến nên nàng không muốn nắm tay ta nữa sao?”

Huyền Ca ngây người, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn ta, Phụng Thiên Sóc nhẹ nhàng nắm lại, dắt Huyền Ca đi, nụ cười và ánh mắt đong đầy nét dịu dàng khiến mấy vị cô nương bên cạnh ngưỡng mộ đến đỏ mặt.

Nhưng chắc là chẳng ai đố kị đâu, nhìn theo bóng họ dẫn tay nhau bước vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi bất giác nghĩ rằng, xứng đôi vừa lứa chính là như họ đây.

Tuy nhiên Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ lại, nam nhân này còn có một trăm tiểu thiếp chờ hắn ở khắp trời Nam đất Bắc nữa… Nàng lại không khỏi thở dài, cảm thấy thương tiếc cho Huyền Ca.

Thiên Diệu bên cạnh theo hai người phía trước đi vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi kéo hắn lại, sau đó vội vàng buông ra, xoa tay, như thể xóa đi cảm giác tê dại trong lòng bàn tay mình.

Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn nàng lấy làm khó hiểu: “Sao vậy hả?”

“Ngươi bám theo làm gì?” Nhạn Hồi nói, “Không thấy người ta đi như một bức tranh sao?”

Thiên Diệu cố gắng nén nhịn vẻ mặt chế giễu, mấp máy khóe môi: “Không thấy.”

Nhạn Hồi liếc nhìn hắn, “Ta thấy gương mặt này của ngươi nói không chừng sau này còn mê người hơn đường chủ kia nữa, nhưng tính cách của ngươi so với người ta… Ngoài ta bị bỏ thuốc ra, chắc không có cô nương nào bằng lòng đi theo ngươi đâu.”

Thiên Diệu nghe vậy thì lạnh lùng cong môi, vẻ mặt loáng thoáng mỉa mai: “Như vậy càng tốt, ta chỉ nghĩ đời này không bao giờ dây vào tình yêu nữa.”

Nhạn Hồi nhìn bóng hắn, âm thầm bĩu môi rồi cũng đi theo sau.

Vào Vong Ngữ lâu, Huyền Ca và Phụng Thiên Sóc lên gác lâu thương lượng chuyện của họ. Nhạn Hồi và Thiên Diệu chờ một lúc, nghe người hầu tới báo, Hồ yêu của Thiên Hương phường đều được bí mật đưa vào hậu viện của Vong Ngữ lâu.

Nhạn Hồi tìm tới hậu viện.

Hồ yêu vẫn bị nhốt trong lồng sắt, bên ngoài trùm một lớp vải đen, không cho người ngoài nhìn rõ bên trong vận chuyển thứ gì.

Nhạn Hồi lật giở vải đen từng chiếc lồng ra, nhìn thấy Hồ yêu bên trong không con nào không nhếch nhác, dáng vẻ tuyệt vọng chờ chết. Có lẽ trong suy nghĩ của chúng, chúng vốn không phải được cứu, mà là hàng hóa được tạm thời chuyển tới một sân viện khác, có lẽ chỉ ở đây mấy ngày thôi, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mạng bị giết.

Lúc Nhạn Hồi giở tấm vải, Hồ yêu nào cũng giật mình, sau đó vội run cầm cập rụt về góc lồng xa nàng nhất, hoảng hốt bất an nhìn nàng.

“Muốn đưa ta đi sao? Mạng của ta sắp hết rồi sao? Chết cũng tốt, còn hơn sống thế này.”

Ý nghĩ trong lòng chúng đều được viết hết lên mặt.

Nhạn Hồi buông tấm màn, cảm thấy lòng nặng nề đến mực sắp khiến nàng không gượng nổi. Không chỉ có hoàn cảnh của Hồ yêu khiến nàng cảm thấy buồn bã nặng nề, mà vì do lòng nàng còn có một suy đoán đáng sợ nữa, đáng sợ đến mức khiến nàng không muốn nghĩ đến lần thứ hai…

Khi lật tấm vải đen của chiếc lồng cuối cùng, Nhạn Hồi nhìn thấy Bạch Hiểu Lộ đang co rúm bên trong, giống như không còn sống được bao lâu nữa. Ngay cả khi Nhạn Hồi giở tấm vải lên cũng không có phản ứng.

“Bạch Hiểu Lộ?” Nhạn Hồi gọi nó.

Bạch Hiểu Lộ khẽ cử động, nó nhìn Nhạn Hồi, tựa như một lúc lâu thật lâu mới nhận ra dáng vẻ nàng: “Nhạn… tỷ tỷ?”

Nhạn Hồi gật đầu: “Là ta đây.”

Nó ngây ra hồi lâu rồi rồi ngồi bật dậy, ánh mắt u ám như được thắp sáng, nó không dám tin nhào tới bên chiếc lồng, túm lấy song sắt: “Tỷ lại đến cứu muội à? Là mẹ kêu tỷ tới cứu muội nữa sao?”

Nhạn Hồi ngây người, bất chợt nhớ tới chuyện nghe nói mẹ Bạch Hiểu Lộ đã bị một đạo cô lợi hại bắt đi, nghĩ lại thì đạo cô lợi hại kia chắc là Tố Ảnh rồi.

Cũng không biết khi Tố Ảnh đi có luôn tiện đưa theo Hồ yêu ba đuôi kia đi luôn không.

Nhạn Hồi không đáp, mở cửa lồng nói: “Muội ra đây đi, nghỉ ngơi một lúc trước đã.”

Trải qua kiếp số này, Bạch Hiểu Lộ cũng không còn tâm trạng hỏi nhiều, nó nắm tay Nhạn Hồi ra khỏi lồng, nó không biết đã qua bao lâu mình chưa đứng bên ngoài lồng như thế này.

Nắm bàn tay run rẩy của Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi chỉ im lặng cụp mắt.

Nhiều Hồ yêu như vậy, Nhạn Hồi không thể thả hết toàn bộ. Vì cho dù Vong Ngữ lâu là địa bàn của Huyền Ca, nhưng đây vẫn là nơi người phàm ở, đến tối sẽ càng có nhiều người phàm tới Vong Ngữ lâu mua vui.

Hồ yêu mất đi nội đan tuy không nguy hại gì, nhưng không chắc trong số đó vẫn còn có yêu quái tâm tư xảo trá, muốn hút tinh khí người phàm để tái tạo nội đan. Bởi vậy ngoài Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi vẫn cho người trông coi những Hồ yêu khác, để chúng ở yên trong lồng.

Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ về phòng mình, hỏi han đại khái mấy câu về những chuyện nó từng trải trong thời gian qua, cũng không khác mấy so với dự đoán của nàng.

Lần trước Nhạn Hồi nhìn thấy Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao, rồi bị Lăng Tiêu ra lệnh đưa về giam giữ, Bạch Hiểu Lộ không bị giết như Lăng Phi nói. Sau khi mấy sư thúc khác thương lượng xong, tất cả đều bị bán tới Thiên Hương phường.

Nhạn Hồi nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, dỗ nó ngủ xong, vẻ mặt nàng nặng nề ngồi bên giường rất lâu.

Thiên Diệu vẫn ở bên cạnh nhìn nàng, thấy Nhạn Hồi như vậy, hắn chợt hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, cố ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Ta đang nghĩ đây là lần thứ hai chúng ta tới đó rồi, nhưng vẫn chưa trộm được sừng rồng của ngươi. Phụng Minh nhất định sẽ canh phòng Thiên Hương phường nghiêm ngặt hơn, lần tới chúng ta phải làm sao mới lấy được sừng của ngươi, để bọn chúng không dùng cách này làm ăn được nữa.”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi: “Còn gì nữa?”

“Còn gì nữa?” Nhạn Hồi nhìn hắn, “Còn điều gì quan trọng hơn chuyện này sao?”

Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo: “Còn sư phụ cô, còn mối liên quan giữa núi Thần Tinh với chuyện này.”

Bị chọc trúng tâm sự, nụ cười Nhạn Hồi nặn trên môi lập tức cứng đờ, có lẽ là vì tấm vảy Hộ Tâm trong tim nàng, Thiên Diệu luôn nhìn thấu cảm xúc trong lòng nàng một cách rõ ràng…

Kể từ lúc ở Thiên Hương phường, nghe Phụng Minh nói tất cả Tiên môn đều lấy nội đan của Hồ yêu giao cho núi Thần Tinh, trong lòng, Nhạn Hồi không khỏi dấy lên một suy đoán đáng sợ.

Xem ra chuyện mua bán Hồ yêu chế tạo mê hương này, nếu nói không hề liên quan đến núi Thần Tinh chắc chắn là chuyện không thể. Tố Ảnh muốn làm chuyện này, cho dù bà ta có thể che giấu tất cả các Tiên môn trong thiên hạ, cũng không thể giấu được núi Thần Tinh.

Các Tiên môn khác không biết mua bán Hồ yêu dùng để làm gì, nhưng núi Thần Tinh và Quảng Hàn môn là một trong các thống soái của môn phái tu đạo, làm sao có thể không biết.

Cũng tức là chuyện này đã được nội bộ núi Thần Tinh thảo luận và đồng ý. Thanh Quảng chân nhân đã ẩn dật từ lâu, sự vụ lớn nhỏ của núi Thần Tinh đều do Lăng Tiêu quyết định, vậy chuyện chế tạo mê hương nhất định cũng phải được Lăng Tiêu gật đầu…

Nhạn Hồi đã có thái độ khẳng định với chuyện này, nếu nói không thất vọng về Lăng Tiêu thì là giả. Nhưng chuyện này không đủ khiến Nhạn Hồi cảm thấy sợ hãi, điều thật sự khiến nàng sợ hãi là những lời Phụng Minh nói hôm nay và suy đoán của bản thân nàng…

Tất cả nội đan của Hồ yêu đều được đưa tới núi Thần Tinh, nhưng núi Thần Tinh lại không hề có bất kỳ dấu vết tiêu hủy nội đan yêu quái nào, vậy nội đan để lại đã đi đâu? Nếu bị cất giữ lại, nếu bị người ta dùng để nâng cao tu vi thì sao?

Người tu đạo kiểu này, giang hồ gọi là tu tà.

Núi Thần Tinh…

“Có lẽ núi Thần Tinh có người đang dùng nội đan yêu quái để tu luyện.” Thiên Diệu vạch chần suy đoán trong lòng Nhạn Hồi, nàng nghe mà không khỏi lạnh lòng, “Nếu Lăng Tiêu biết chuyện này nhưng không ngăn cản, vậy có lẽ Lăng Tiêu cũng đang tu luyện kiểu này.”

“Không thể nào.” Nhạn Hồi vô thức lắc đầu, “Không thể nào…”

“Còn hơn vậy nữa, cái chết của Tề Vân chân nhân…”

Nhạn Hồi đứng bật dậy trừng Thiên Diệu, ánh mắt lạnh lẽo: “im miệng.”

“Tự cô cũng biết mà, Nhạn Hồi.” Hắn nói, “Nếu đây là sự thật, cô đành phải tiếp nhận mà thôi.”

Nhạn Hồi siết chặt nắm đấm.

Không phải tận đáy lòng nàng không có suy đoán này. Hai tháng trước Tề Vân chân nhân mất tích. Lúc đó núi Thần Tinh đang mở đại hội tu đạo, cũng chính là lúc nội đan của Hồ yêu được chuyển về núi Thần Tinh, với địa vị của Tề Vân chân nhân, rất có khả năng bà ấy được thông báo chuyện này. Thế nhưng với tính cách của Tề Vân chân nhân, cũng rất khả năng bà ấy kiên quyết phản đối.

Bởi vậy…

Khi Nhạn Hồi gặp lại, toàn thân bà ấy lạnh lẽo vì trúng Sương Hoa thuật…

Nhạn Hồi lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.

“Ngươi ra ngoài đi. Chuyện tìm sừng rồng mai hẵng tính.” Giọng nàng hơi khàn khàn.

Thiên Diệu nhìn thân hình mỏng manh của Nhạn Hồi trong sắc đêm, đột nhiên hắn không còn muốn tiếp tục tranh luận với nàng nữa. Cô nương này rất thông minh, chuyện hắn có thể nghĩ tới chắc chắn nàng cũng có thể nghĩ tới được.

Thiên Diệu rõ hơn ai hết, phải đập tan ảo tưởng trong lòng mình là một chuyện tàn khốc dường nào, nhưng có lúc hiện thực thật sự tàn khốc như vậy.

Người mình yêu thực tế và hình tượng người mình yêu trong lòng hoàn toàn khác nhau.

Ngoài việc cam phận đón nhận thì không còn cách nào khác. Vì có lẽ, bất kỳ chuyện gì trên thế gian này đều có thể thay đổi vì nỗ lực của bản thân, nhưng thay đổi trái tim người khác là điều khó thực hiện nhất trên thế gian này.