Hộ Tâm

Chương 96

Tuy Nhạn Hồi đã bày tỏ với Thiên Diệu, nhưng tubhf cảm của hai người không có cơ hội phát triển nhiều trong tình hình hai giới tu đạo Tiên và Yêu đang gươm nỏ sẵn sàng này. Hai người vẫn chung sống như trước đây, Nhạn Hồi ra sức cố gắng tu luyện công pháp, vì sau khi nghe kể Thiên Diệu đã thiêu cháy Lục Mộ Sinh, nàng biết Tố Ảnh nhất định ôm hận trong lòng, sớm muộn cũng tùm Thiên Diệu báo thù.

Nhạn Hồi chỉ khó hiểu: "Tại sao bà ta phải gạt chành là đã giết ta rồi?"

Thiên Diệu đáp: "Chẳng qua là muốn ta từ bỏ ý định tìm nàng thôi. Có lẽ cô ta chưa từng nghĩ Lăng Tiêu sẽ thả nàng đi, để nàng trở về Thanh Khâu."

Còn tại sao Lăng Tiêu muốn Nhạn Hồi tránh xa việc phân tranh giữa Tiên Yêu, và Tố Ảnh tại sao lại không muốn Thiên Diệu tìm được Nhạn Hồi, hai người không nói chi tiết nữa.

Thiên Diệu chưa từng nói rõ chuyện nội đan với Nhạn Hồi, Nhạn Hồi cũng không họ, giữa hai người rất ăn ý với nhau, không nói ra song lại cực kỳ tin tưởng nhau.

So với Yêu tộc đang khua chiêng giống trống bố trí chiến sự, bên kia Tam Trùng sơn dường như rất hỗn loạn.

Từ khi Tố Ảnh một mình xông vào Thanh Khâu, giang hồ đồn tằng Lục Mộ Sinh đột nhiên chết thảm, còn Tố Ảnh chân nhân gần như phát điện, không tìm người báo thù, cũng không chuẩn bị chiến sự, chỉ một mình ở trong Quảng Hàn môn bế quan không ra ngoài.

Người đứng đầu còn lại của giới tu tiên là Lăng Tiêu chân nhân lại mất tăm mát tích, hoàn toàn không ai biết rốt cuộc hắn đã đi đâu, trên dưới núi Thần Tinh không ai có thể tìm thấy bóng dáng hắn.

Tam đại Tiên môn Trung Nguyên, Tê Vân chân nhân và Lăng Tiêu chân nhân không rõ tung tích, Tố Ảnh chân nhân bế quan không ra ngoài, nhất thời người tu đạo như rắn mất đầu. Yêu tộc bắt đầu chủ động tấn công Tam Trùng sơn khiến giới tu đạo thất bại liên tiếp, đúng vào lúc này lại truyền tới tin tức, núi Thần Tinh của Trung Nguyên bị người Yêu tộc đánh lén.

Hai ngọn núi trong hai mươi tám đỉnh bị lực giao tranh san bằng, còn đệ tử núi Thần Tinh hoàn toàn không biết là do yêu quái nào gây ra.

Người tu đạo Trung Nguyên cả kinh, dù sao núi Thần Tinh cũng được coi như thủ phủ của Trung Nguyên, nếu ngay cả núi Thần Tinh cũng bị Yêu tộc đánh lén, vậy Trung Nguyên còn nơi nào an toàn nữa...

Yêu tộc nghe được tin này cũng sững sốt.

Quốc chủ Thanh Khâu không đích thân làm chủ chiến sự, thường ngày sự vụ của Thanh Khâu đều do Thái tử dẫn dắt các vị Vương gia cùng thương nghị rồi mới hành động. Tuy nhiên mãi đến khi hay tin núi Thần Tinh bị đánh lén, trong hội nghị Thái tử hỏi là ai tổ chức hành động này, các Vương gia không người nào đáp lời. Thái tử còn đặc biệt phái người tới hỏi Thiên Diệu, đáp án đương nhiên cũng là phủ định.

Chuyện này rất kỳ lạ, có điều dù sao cũng xảy ra ở Trung Nguyên, mấy ngày sau thì không ai để ý tới nữa. Người của Thanh Khâu đường nhiên hi vọng Tiên môn Trung Nguyên càng loạn vàng tốt.

Chỉ là mấy ngày sau đó nữa, núi Thần Tinh lại xuất hiện một tin tức khiến người của Thanh Khâu không thể không quan tâm...

Thanh Quản chân nhân đã xuất sơn...

Tin tức này vừa loan ra, quân tâm bị quẫy nhiễu của người tu đạo nhanh chóng yên ổn lại, còn chúng yêu Thanh Khâu đều kinh ngạc không thôi.

Lúc Nhạn Hồi nghe Chúc Ly kể tin này cũng ngây người một lúc lâu không phản ứng được.

Thanh Quản chân nhân đã xuất sơn? Làm sao có thể...

Nếu theo suy đoán của nàng lúc trước, Lăng Tiêu và Tố Ảnh vẫn luôn chủ trì chuyện tranh đấu giữa Tiên môn Trung Nguyên và Yêu tộc, Thanh Quảng chân nhân vẫn bế quan không ra có thể do bị Lăng Tiêu và Tố Ảnh giam cầm, vậy mà bây giờ ông ta lại xuất hiện...

Lẽ nào Tố Ảnh sau khi đau đớn vì mất đi Lục Mộ Sinh nên sơ suất, còn phía Lăng Tiêu cũng đã xảy ra chuyện?

Nhạn Hồi nghĩ không thông, nàng vốn tưởng sau khi Thanh Quảng chân nhân xuất sơn thì sẽ tìm cách lập lại thái bình như trước đây, trấn áp giao tranh Tiên Yêu, bởi hai giới Tiên Yêu hòa bình cũng là do Thanh Quảng chân nhân và Quốc chủ Thanh Khâu không dễ gì đạt được sau đại chiến năm mươi năm trước.

Song sự thật không như Nhạn Hồi suy đoán.

Sau khi Thanh Quảng chân nhân xuất sơn lập tức mời các chưởng môn Tiên môn tề tự ở núi Thần Tinh. Ngay cả Tố Ảnh bế quan thời gian qua cũng được ông ta cho người mời tới.

Kế đó Tiên môn Trung Nguyên bắt đầu chỉnh đốn sắp xếp lai, các môn phái đều được lần lượt giao nhiệm vụ, tựa như cuối cùng cũng tìm lai được nhân vật cốt cán. Tiên môn Trung Nguyên bắt đầu bày bố lực lượng toàn diện quanh Tam Trùng sơn, tấn công trở lại một số nơi.

Tình hình ở tiền tuyến lập tức trở nên căng thẳng.

Người của Thanh Khâu càng bận rộn hơn trước, ngay cả Chúc Ly cũng thường xuyên mất dạng. Thiên Diệu cũng nhận được đủ loại sắp xếp công việc, có lúc phá một trận pháp lớn khó phá giải, có lúc là đối phó với các chưởng môn khó giải quyết.

Lần nào Thiên Diệu cũng đưa Nhạn Hồi theo, với thực lực hắn hiện giờ, đối phó trận pháp và tiên nhân bình thường đã rất dễ dàng, chỉ là Nhạn Hồi còn thiếu kinh nghiệm ứng chiến và sử dụng Yêu thuật, vừa khéo có thể đưa nàng tới tiền tuyến rèn luyện.

Lần này trong một thôn trang nhỏ sau Tam Trùng sơn gần nội địa Trung Nguyên đột nhiên xuất hiện một trận pháp khổng lồ, Vương gia Thanh Khâu bị chiến sự các nơi níu chân, không thể bỏ đi, vậy là nhiệm vụ liền rơi lên đầu Thiên Diệu.

Khi Thiên Diệu nghe thấy nơi bố trí trận pháp bèn do dự không muốn đưa Nhạn Hồi đi. Song lúc này Nhạn Hồi luyện "Yêu phú" đến tầng thứ năm chưa phá giải được, đang thiếu trải nghiệm thực tế, nàng lấy làm lạ trước do dự của Thiên Diệu, "Nơi phải đi lần này có gì khác biệt sao?"

Thiên Diệu thoáng im lặng rồi đáp: "Là quê nhà của nàng."

Nhạn Hồi ngây người, "Ồ." Nàng nói, "Có gì không thể đi sao?"

"Ta sợ nàng bị chìm đắm trong quá khứ trong lúc tác chiến."

Đó là nơi Nhạn Hồi trưởng thành thuở nhỏ, cũng là nơi gặp được Lăng Tiêu. Ở nơi đó nàng từng thề với tiên nhân áo trắng theo hắn học Tiên pháp, sẽ trừ êu diệt ma, lòng mang chính nghĩa, bảo vệ chúng sinh.

Thiên Diệu không nói những chuyện này ra, thế nhưng Nhạn Hồi đã hiểu tâm tư cảu hắn, nàng chỉ cười nói. "Vậy nhân chuyến đi này, hãy chặt đứt hết quá khứ đi." Nụ cười chợt tắt, Nhạn Hồi trở nên nghiêm túc, "Lúc nào xuất phát?"

"Chiều nay."

"Ta về sửa soạn, sau đó sẽ tới tìm chàng."

"Ừ."

Nhạn Hồi quay người đi, về phòng liền xếp bằng tĩnh tọa, muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất. Huyễn Tiểu Yên tung tăng từ cửa sổ nhảy vào gọi: "Chủ nhân, chủ nhân, bên ngoài có người đưa một mảnh giấy cho cô, cô có muốn xem không?"

Thanh Khâu thưởng phạt phân minh, sau mấy lần Nhạn Hồi theo Thiên diệu tham chiến, thỉnh thoảng cũng nhận được mấy lá thư khen thưởng và sắc phong từ cấp cao của Thanh Khâu truyền đạt xuống. Đương nhiên Nhạn Hồi không quan tâm tới những điều này, nàng nhắm mắt dưỡng thần, "Để đó đi, hôm nay ta phải ra ngoài, mai về xem."

Mắt Huyễn Tiểu Yên sáng lên, không điếm xỉa tới tờ giấygì đó nữa, nó nhảy tới trước mặt Nhạn Hồi: "Cô lai sắp đi đánh trận à, đưa em theo với, em cũng muốn mở mang kiến thức gần đây có quá nhiều Yêu quái không ngủ được, bọn họ đều rầu rĩ chuyên đánh trận, nếu em cho bọn họ mơ thấy cảnh thắng trận, họ nhất định sẽ vui lắm, em cũng sẽ được ăn no. Cô xem, mấy hôm nay em vừa cao lên lại vừa mập ra nữa nè." Huyễn Tiểu Yên tự khen mình, "Em không còn như xưa nữa đâu."

"Giỏi." Nhạn Hồi khen một câu, "Nhớ trông nhà đó nhé." Sau đó thì chảngư buồn ngó tới nó nữa.

Huyễn Tiểu Yên biết mình bị lấp liếm, nó cắn môi, lòng không phục, đảo đảo mắt lẻn sang một bên

Đến chiều, Thiên Diệu hóa rồng, Nhạn Hồi ngồi trên lưng hắn đi về nơi có trận pháp lớn kia.

Vừa đến phạm vi thôn trang Thiên Diệu bèn nhíu mày, xoay một vòng trong không trung nhưng không xuống.

Nhạn Hồi hỏi: "Sao vậy?"

Thiên Diệu quan sát trận pháp một lúc, "Trận này rất tà môn."

Nhạn Hồi ngây người, trận có thể khiến Thiên Diệu nói là tà môn, thiết nghĩ thật sự rất không bình thường, "Vậy chúng ta..."

Còn chưa dứt lời, Nhạn Hồi cảm thấy trận pháp còn cách rất xa bên dưới đột ngột truyền tói một lực hút khổng lồ, kéo nàng xuống. Nhạn Hồi muốn ôm Thiên Diệu, song lúc nàng đưa tẩy mới phát hiện, Thiên Diệu rồng không biết đã biến mất từ lúc nào, nàng nhanh chóng rơi xuống.

Nhạn Hồi ổn định thân hình trong không trung để mình vững vàng đáp xuống đất, vừa đứng vững, bên cạnh liền truyền đến tiếng Thiên Diệu: "Nhạn Hồi."

Nàng ngẩng đầu, Thiên Diệu dường như cũng vừa đứng vững, hắn đảo mắt nhìn quanh, "Chúng ta bị kéo vào trong trận pháp rồi, phải đi tìm mắt trận." Nói xong, hắn bước về phía trước, thấy Nhạn Hồi tụt lai phía sau, bước chân Thiên Diệu khựng lại, ngoảnh đầu nhìn nàng, "Sao vậy?"

Hắn nhìn Nhạn Hồi một lúc, sau đó chìa tay ra, "Không đi theo sao?"

Nhạn Hồi thoáng ngập ngừng, vẫn không chìa tay ra, sau lưng đột nhiên có một luồng sát khí đâm tới, Nhạn Hồi còn chưa kịp tránh né, Thiên Diệu đã ôm eo nàng lách sang một bên, tránh được cành cây nhọn từ dưới đât xuyên lên, hắn phẩy tay áo ra một ngọn lửa, thiêu cành cây đó thành tro bụi.

Cảm thấy hơi ấm quen thuộc, nhìn pháp thuật quen thuộc bây giờ Nhạn Hồi mới hơi yên lòng, Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng, "Vừa rồi nàng sao vậy?"

Nhạn Hồi lắc đầu, "Không sao, có chút ảo giác thôi."

Nàng đi theo Thiên Diệu, băng qua một con đường, phía trước bỗng xuất hiện một cây khô khổng lồ, đó là gốc cây phong ấn hồn phách Thiên Diệu năm xưa. Nhạn Hồi đã gặp Lăng Tiêu ở đây, cũng chính nơi này, nàng đã sai sót nhầm lẫn thả hồn phách Thiên Diệu ra.

Điều đó có nghĩa là, ngày này hai mươi năm trước thật ra nàng đã gặp hai người, một người nhìn thấy được , người còn lại không thể nhìn thấy.

Vận mệnh thật sự diệu kì.

Thiên Diệu bất chợt ngừng bước, hắn ngoảnh đầu nhìn Nhạn Hồi, "Nhớ chuyện trước đây sao?"

Nhạn Hồi lắc đầu, "Chỉ có chút xúc cảm về sự kì diệu của duyên phận thôi Tại sao vảy Hộ Tâm của chàng lại rơi vào tim ta?"

Thiên Diệu thoáng im lặng, tiếp đó nghiêm mặt, "Nhạn Hồi." Hắn nói, "Thật ra ta vẫn chưa cho nàng biết. Thật sự phát huy tác dụng trong ngực nàng để nàng sống tiếp không phải là sức mạnh của vảy Hộ Tâm. Đó chỉ là một tấm vẩy, nó có thể bù đắp chỗ khuyết trong tim nàng, để nàng không chết, song tuyệt đối không thể cho nàng sống tiếp. Thứ khiến nàng sống tiếp đến giờ là nội đan của ta."

"Ta cũng đoán được." Nhạn Hồi im lặng một đoạn, "Thiên Diệu..."

Nàng vừa lên tiếng, đất dưới chân bỗng động đậy, bên dưới lập tức có cành cây nhọn đâm xuyên lên, Nhạn Hồi bay lên tránh được cành cây, có điều trong không trung bỗng truyền tới một áp lực khổng lồ đè nang xuống.

Thiên Diệu phất tay phóng ra một ngọn lửa thiêu rụi cành cây, sau lưng hắn cũng có một loạt cành cây dày đặc bắn tới như tên, hắn nhíu chặt mày, đốt hết loạt này tới loạt khác. Vào lúc này, bốn phương tám hướng đều đồng thời xuất hiện cành cây cùng đâm về phía hắn lửa của hắn đốt thành một quả cầu, thiêu cháy cành cây xung quanh, dù vậy vẫn có một hai cành cây đâm xuyên qua cơ thể hắn.

Vẻ mặt Thiên Diệu lập tức trở nên cực kỳ đau đớn.

Nhạn Hồi hốt hoảng, đỡ lấy Thiên Diệu: "Chàng..." Chỉ vừa nói ra một chữ đã thấy cành cây đâm xuyên qua cơ thể, mọc dài ra theo xương trong người hắn, trồi lên dưới da hắn rồi xuyên qua da, nở thành bụi gai trong lòng bàn tay hắn.

Nhạn Hồi thấy vậy thì da đầu tê dại.

Thiên Diệu nghiến răng nói: "Không có nội đan, ta không đốt hết được cành cây trong cơ thể."

Nhạn Hồi sửng sốt, Thiên Diệu đột nhiên ngoái đầu nhìn nàng: "Nhạn Hồi... Nếu ta hỏi nàng có bằng lòng trả nội đan cho ta không, nàng sẽ đáp thế nào?"

Nhạn Hồi nhìn hắn trong thoáng chốc, liền đáp: "Ta sẽ trả cho chàng."

"Được." Thiên Diệu nói, "Vậy trả cho ta đi."

Cành cây trong tay hắn bỗng dài ra, đâm thẳng về phía tim Nhạn Hồi, đúng lúc này, Nhạn Hồi nghe bên tai "bốp" một tiếng, da mặt đau nhói: "Chủ nhân tỉnh lại đi! Đừng tùy tiện đồng ý với người ta chuyện gì trong mơ đó!"

Nhạn Hồi bừng mở mắt, Huyễn Tiểu Yên ngồi bên cạnh nàng, nàng nằm dưới đất, bên cạnh là cây khô khổng lồ, nhưng gai góc vừa rồi không còn, Thiên Diệu cũng biến mất...