Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 60: Thiên Địa Phù Sinh Tự Vân Vân

Quyển 2: Mạn Đà La

Buổi sáng sớm, trong rừng bốc lên một màn sương mù dày dặc. tựa như trải ra một tấm lưới rộng vô cùng vô tận, phủ kín cả khu rừng. Đoàn người chỉ vừa đi mấy bước, ngoảnh đầu lại phía sau cảnh sắc đã thay đổi hoàn toàn, không còn thấy rõ đường đi nữa, chỉ có sơn lam chướng khí xanh trắng tầng tầng, bốc lên mù mịt.

Một canh giờ sau. sương mù mỏng dần, cảnh vật xung quanh từ từ hiện rõ, đường núi mỗi lúc một hẹp. Rêu xanh, vết nứt chằng chịt trên các phiến đá, lẩn khuất trong lùm cỏ hoang, tựa như mấy trăm năm nay chưa từng có người đặt chân lên vậy.

Đi được một lúc nữa, con đường đột nhiên bị chặn lại, một dòng suối phun ra từ lòng đất cuồn cuộn vắt ngang trước mặt. Mấy tia sáng yếu ớt trên cao phảng phất như bị con suối này chặn đứng lại, bên này suối hơi sương mù mịt, ráng mây dần rực rỡ. Bên kia suối lại là rừng già tối om như hang sâu, um tùm dày đặc, ngút ngàn không thấy điểm kết thúc.

Đi vào rừng sâu. mới phát hiện ra cây cối ở đây không hề cao lớn, chỉ là dây mây lại to lớn dị thường ngoằn ngoèo quấn chặt lấy thân cây. Có dây còn gần như thắt chặt hẳn vào cây, làm vỏ cây căng cứng lên, lồi ra những đường nét trông như các mạch máu. Còn vỏ cây thì cơ hồ như rất mỏng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung, lại cơ hồ như có tính đàn hồi, đang khe khẽ rung động theo một tiết tấu không ai hiểu nổi.

Trong vùng rừng núi mênh mông này, chúng nhân đã trải qua bao chuyện lạ kỳ. vốn phải thấy quái vật cũng không lấy làm lạ nữa, nhưng khoảng rừng này không hiểu sao lại toát lên một thứ gì đó thật kỳ lạ.

Những giọt sương kèm theo những cơn gió lạnh chốc chốc cất lên trong rừng rơi xuống đám người bọn Trác Vương Tôn. Bốn bề tĩnh mịch đến lạ thường, nhưng bọn họ phảng phất như cảm thấy trên không dưới đất đang truyền lại một âm thanh mạnh mẽ theo một quy luật nhất định, tựa như trái tim của những cây rừng già nua xung quanh đây đang chung một nhịp đập vậy.

Tử Thạch Cơ sau khi được chia một phần bột nghiền từ nội đan của Đại giao thần đã từ từ tỉnh táo trở lại. Thân thể dường như rơi vào trạng thái hưng phấn khác thường, nàng ta không nói tiếng nào, rời khỏi Tiểu Án, một mình đi lên đầu tiên, mà càng đi lại càng nhanh, sắc mặt ửng lên màu đỏ tươi bệnh hoạn.

Người khác còn đỡ, Tương Tư thì thế nào cũng không theo kịp, rớt lại sau cùng, thỉnh thoảng lại phải dựa vào thân cây nghỉ ngơi giây lát, rối lại tiếp tục rảo chân bước tiếp.

Dương Dật Chi đưa mắt nhìn Tương Tư, thấy hai má nàng đỏ hồng, cơ hồ như thấm mệt, nhưng vẫn kiên trì nghiến răng cố gắng đi sau lưng mọi người.

Dương Dật Chi dừng bước nói với Trác Vương Tôn: “Đi cả ngày trời. mọi người đều thấm mệt rồi, hay là nghi lại đây đi.”

Từ khi mấy người đặt chân vào Mạn Đà La trận này, ngoại trừ Bộ Tiểu Loan được ngủ mấy giấc trong lòng Trác Vương Tôn, những người khác căn bản không hề nhắm mắt được chút nào.

Tương Tư tuy không nói ra, nhưng lúc này quả thật nàng đã mệt mỏi lắm rồi.

Trác Vương Tôn trầm ngâm một thoáng, trực giác cho y biết khu rừng này quyết không đơn giản. Đám dây mây dây leo gồ lên trên những thân cây kia tựa như đang vươn ra vô số xúc tu vô hình, ngấm ngầm thăm dò những kẻ không mời mà đến này. Đồng thời trong một khoảnh khắc nào đó mà không ai chú ý, chúng sẽ nhè nhẹ chạm vào thân thế họ... thậm chí có thể thâm nhập vào những dòng tư tưởng đang xoay chuyển cực nhanh trong đầu mỗi người.

Nếu khu rừng này cũng thuộc về một bộ lạc quái dị nào đó trong Mạn Đà La trận, vậy thì sức mạnh của những kẻ này nhất định vượt xa đám người Vô Khải, Hỉ Xả, Tu Võng họ từng gặp trước đó.

Trác Vương Tôn do dự trong giây lát, cuối cùng cũng vẫn đỡ Tương Tư, dẫn Tiếu Loan tới một cây lớn phía trước nghỉ ngơi. Tiểu Án ở trên cây bên trái coi chừng Tử Thạch Cơ, còn y và Dương Dật Chi thì thay nhau ở dưới cảnh giới.

Xung quanh thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, nhưng không phải hương hoa, mà là mùi đặc biệt của cây cối đang lớn lên. Có lẽ tại mấy ngày liền đi đường vất vả, thật sự đã sức cùng lực kiệt. Hoặc trong khu rừng này có một ma lực thần bí nào đó, cả mấy người không ngờ đều ngủ thiếp đi giữa các tán cây.

Nhưng không ngờ cả bọn bị tiếng thốt kinh ngạc của Bộ Tiểu Loan đánh thức.

Trác Vương Tôn vừa mở mắt, liền cảm thấy ánh mặt trời tựa như những lưỡi dao sắc bén xuyên qua những kẽ lá đâm thẳng xuống. Xem ra đã sắp tới trưa rồi, cây cối xung quanh không ngờ đã biến thành lung linh màu sắc. Có cây đỏ rực như lửa, có cây sáng rực ánh vàng, có cây xanh lam như ngọc. Có cây lại tựa như nở đầy hoa lê trắng.

Rừng cây rực rỡ đủ sắc màu này được phủ lên một làn hơi nước cực mỏng lững lờ, giữa không trung vô số quầng sáng sặc sỡ tuần hoàn xoay chuyển, khung cảnh mỹ lệ dị thường.

“ Có người... Có người. ” Bộ Tiểu Loan đứng trên cành cây giảm chân kêu lên.

Lá cây xung quanh lả tả rơi xuống, trông như một trận mưa hoa bảy màu rực rỡ. Trác Vương Tôn khẽ chau mày, vừa rồi cho dù y có ngủ thiếp đi, chân khí cũng tự động đẩy ra, che phủ toàn bộ không gian xung quanh. Nếu có vật sống đi vào phạm vi đó, nhất định y sẽ lập tức nhận ra, dù chỉ là một con bướm cũng không thể ngoại lệ huống hồ là một người?

Bộ Tiểu Loan reo hò không ngớt, nhưng không hề có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại xem chừng còn rất hứng thú vui vẻ: “Xem kìa, ở kia có một đứa bé!”

Chúng nhân nhìn theo hướng tay nàng, chỉ thấy thân cây nàng đang đứng toàn bộ đều là một màu tím sậm, trên ngọn cây rủ xuống máy sợi dây leo, đầu kia treo lơ lửng một quả cầu mây hình bầu dục, nhìn xa xa trông như một cái kén khổng lồ màu tím.

Phần bên dưới “vỏ nhộng” đã nứt ra, một cái đầu trẻ con treo ngược thò xuống, đôi tay bé nhỏ ôm lại trước ngực, còn hai chân cơ hồ như bị quấn chặt bên trong cái kén.

Đứa trẻ đó chỉ tầm hai ba tuổi, trên đầu vẫn còn tóc máu dài mấy phân, phất phơ rủ xuống trong ánh mặt trời, thấp thoáng hiện lên sắc vàng. Làn da dứa trẻ này vừa trắng vừa hồng, tựa như đóa hoa sen mới nở, mi thanh mục tú, có lẽ là một bé gái.

Tuy treo ngược người trong kén, nhưng cô bé này lại ngủ rất thoải mái, má phấn ửng hồng, hơi thở nhè nhẹ trong bầu không khí ẩm ướt, phảng phất như đối với cô bé đây là tư thế tự nhiên nhất, thích hợp nhất vậy.

Bộ Tiểu Loan đứng trên cành cây, cao hứng vẫy vẫy hai tay, thốt lên: “Muội muội xinh đẹp quá, gọi nó xuống chơi với muội đi!”

Tuy nàng đang nói chuyện với Trác Vương Tôn, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi gương mặt bé gái kia dù chỉ một chút.

Trác Vương Tôn chưa từng thấy Tiểu Loan vui vẻ hưng phấn tới nhường này, cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn nói với nàng: “Tiểu Loan, muội xuống đây trước đã.”

Bộ Tiểu Loan không ngờ lại quay đầu trừng mắt với Trác Vương Tôn một cái. rồi lớn tiếng giận dỗi: “Không xuống!” Lời còn chưa dứt, nàng đã đột nhiên nhún mình nhảy vút lên trên, vươn tay ôm lấy bé gái trong kén kia.

Diễn biến này quá đỗi đột ngột, chúng nhân còn đang ngẩn ra, thân hình Bộ Tiểu Loan đã nhảy lên chỗ chiếc kén kia như một bóng ma. Nàng vòng tay ôm lấy thân thể bé gái, định trầm mình rơi xuống. Nhưng chợt kinh ngạc nhận ra chân cô bé dường như bị quấn chặt vào trong kén, kéo thế nào cũng không rời ra được.

Bộ Tiếu Loan cứ ôm cứng ngắc, không chịu buông tay, thân thể cả hai đều treo lơ lửng trên không cứ đong đưa không ngừng.

Tương Tư kinh hãi thốt lên: “Tiểu Loan, buông tay!"

Bộ Tiểu Loan không hiểu sao lại bướng bỉnh khác thường, cứ nằng nặc quyết ôm chặt bé gái trong tay. Nàng cũng chưa học qua công phu loại như Thiên Cân Trụy, chỉ dùng sức vùng vằng, ôm rịt lấy cái kén, đong đưa thân thể trên không, gương mặt nhỏ xinh đỏ hồng lên vì dùng sức.

Trong thoáng chốc, khắp trời là lá tím rụng bay lả tả, phảng phất như bầu trời cũng đều bị nhuộm thành sắc tím. Đột nhiên, một âm thanh cực kỳ quái dị vang lên dưới lòng đất, phảng phất như có vô số người cùng đồng thanh rên rỉ vậy.

Trong khoảnh khắc chúng nhân ngẩn người đó. Trác Vương Tôn đưa tay bắn lấy một chiếc lá tím đang lả lướt trên không, búng tay một cái, chiếc lá vạch một đường cong uốn lượn, bay về phía cái kén lơ lửng trên cao.

“ Soạt ” một tiếng khe khẽ, mấy sợi dây leo to bằng cánh tay treo cái kén đồng loạt bị cắt đứt.