Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 68: Huyền Tuyệt Nghê Thường Vũ Y Vũ

Vãng Sinh lâm!

Khi đoàn người tới được khu rừng rực rỡ kia, màn sương mù đã bốc hơi hết, rừng cây rực rỡ như gấm hoa kia không ngờ đã bắt đầu khô héo!

Những cây cao chọc trời lập tức mất đi tư thế ngạo mạn, cành cây lá cây run rẩy lên trước gió, biến thành một màu xám xịt, không còn nhận đầu ra vẻ huy hoàng lúc trước nữa.

Những dây mây trông như kinh mạch giăng vắt khắp chốn kia không còn sức sống dạt dào như lúc họ mới tới đây nữa, mà tất cả đều co rút lại, miễn cưỡng vắt lên cành cây.

Đáng ngạc nhiên hơn cả là cây đại thụ màu tím ở giữa, cũng chính là cây mà Tử Ngưng Chi được sinh ra. Ba dây leo vắt trên ngọn cây thả lơ lửng giữa không trung, bên trong chảy ra một thứ chất dịch màu tím, tựa như một vết thương lớn, máu tươi đã nhuộm mặt đất bên dưới thành một mầu tím sẫm.

Tử Ngưng Chi quỳ xuống đất, lấy tay vốc một nắm rễ cây nhuốm đầy máu lên, vùi đầu vào hít ngửi. Sắc mặt người dân Phù Du quốc sau lưng nàng đều cực kỳ nặng nề, trong những cặp mắt trí tuệ mà ngạo mạn kia, lần đầu tiên lộ ra vẻ sợ hãi không thể kháng cự lại.

Tử Ngưng Chi nhẹ ngẩng đầu lên, nhìn Bộ Tiểu Loan hỏi: "Là muội làm tổn thương cây Vãng Sinh này phải không?"

Bộ Tiểu Loan ngần người ra, thốt: “Muội chỉ muốn bồng tỷ xuống thôi à."

Trác Vương Tôn bước lên kéo nàng ra phía sau, thản nhiên nói: “Người ra tay cắt dứt dây leo là ta."

Bộ Tiểu Loan mở to mắt, lẩm bẩm nói: “Muội, muội đã gây họa rồi à? Tử tỷ tỷ, tỷ có xóa bỏ ký ức của ca ca muội không? Không được làm thế đâu nhé!”

Tử Ngưng Chi mỉm cười, lắc lắc đầu: “Đây là số mệnh của chúng ta."

Nàng chầm chậm đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh, rồi cao giọng nói: “Trong vòng ba phút, học giả các phái chọn ra đại biểu, đứng lên hàng đầu đây.”

Chỉ trong giây lát, mười mấy thiếu nữ thân buộc váy các màu khác nhau lặng lẽ đứng lên hàng đầu, không tranh chấp cũng không nhường nhịn. Tử Ngưng Chi nở một nụ cười an ủi, nhưng rồi chỉ nháy mắt sau, đã trở nên lạnh tựa băng sương.

Nét mặt Tử Ngưng Chi hết sức nghiêm túc, chầm chậm cất tiếng: “Vãng Sinh lâm khô kiệt. Có nghĩa là ký ức của chúng ta sẽ bị ngắt đoạn triệt để vào lúc Mộ Liên hoa nở. Ý trời đã là vậy, tất cả hối hận, oán trách đều là chuyện tốn công vô ích của kẻ ngu dại. Thời gian còn lại của chúng ta rất ngắn ngủi. Giờ các vị hãy cùng ta thảo luận xem Phù Du quốc nên đi đâu về đâu."

Một thiếu nữ quấn váy đỏ bước lên nói: “Sinh tử đối với chúng ta chẳng khác nào bụi cát, việc quan trọng nhất chính là ghi lại văn minh của chúng ta. Phù Du quốc từ khi lập nước đến nay, tuyệt đối không có văn tự truyền đời, nay gặp lúc nguy nan, đành phải phá bỏ thành kiến xưa cũ, mượn văn tự của dị quốc mà tận lực ghi chép lại những thành tựu cao nhất mà các học phái đạt được.”

Một thiếu nữ váy xanh đứng đối diện lắc đầu nói: “Thế nào gọi là thành tựu cao nhất? Văn minh Phù Du quốc bác đại tinh thâm, rộng như biển lớn, văn tự dị quốc đâu thể nào ghi lại cho hết được.”

Thiếu nữ váy đỏ liền hỏi: “Vậy ý kiến của tỷ thế nào?”

Thiếu nữ áo xanh đáp: “Ngọc bích không giữ được, ngọc nát giữ làm chi?”

Nàng ta nói đến hai chữ "ngọc nát", liền khẽ thở dài một tiếng, khóe mắt đã long lanh ngấn lệ, vẻ mặt cực kỳ thê lương.

Chúng nhân đều chấn động trong lòng. Dù sao Phù Du quốc cũng đã lập quốc được cả ngàn năm, mỗi đời đều tận hết sức lực tranh thủ từng giây phút của cuộc đời mình, tạo nên cung điện văn minh vô song tuyệt thế.

Nay phải đích thân nhìn nó vỡ nát thành nhiều mảnh, rồi dùng một phương thức họ cho là vụng về để miễn cưỡng ghi chép lại, thật đúng là đau đến nát gan xé phổi.

Bốn bề im lặng như tờ, ánh mặt trời chính ngọ chiếu qua rừng cây khô xác, nhẹ nhàng phủ lên thân thể người dân Phù Du quốc. Mỗi hạt bụi nhỏ, cũng hết sức huy hoàng chói mắt.

Hồi lâu sau, một thiếu nữ buộc váy đen mới thở dài nói: “Những thứ có thể dùng ngôn từ ghi lại, đều là thô lỗ tấm thường. Nói như vậy, ngọc nát đích thực là lựa chọn tốt nhất của người Phù Du. Nhưng đối với chúng sinh mà nói, khinh thường rồi bỏ đi thật không khỏi có chút tự tư tự lợi. Cần phải biết rằng mỗi một nền văn minh, đều là ân điển của trời cao, là phúc chung của tất cả chúng sinh thiên hạ. Chỉ là người Phù Du quốc chúng ta thông minh cần cù, lĩnh ngộ trước một bước mà thôi. Nếu chỉ vì lòng kính trọng tình yêu của chúng ta đối với nó, mà để nó tiêu tan đi, không để lại cho người khác. Vậy chẳng phải là đã phụ lòng tạo hóa của trời cao đó hay sao?”

Nàng ta vừa dứt lời, thần sắc đám người Phù Du quốc lại chấn động lần nữa.

Thiếu nữ đang định nói thêm gì đó, thiếu nữ váy lục bên cạnh lại khẽ cười lạnh một tiếng. Thiếu nữ váy đen hỏi: “Muội muội có cao kiến gì vậy?”

Thiếu nữ áo lục nói: “Muội chỉ là đang nghĩ, tiến trình văn minh của thế gian đều ngấm ngầm có tiến độ riêng. Một lý niệm đơn giản, nếu người ngoại tộc chưa từng lĩnh ngộ mà chúng ta đã cố gượng ép để lại cho họ, đây chẳng phải là một thứ cưỡng bức, một thứ xâm lược hay sao? Kết quả cuối cùng chắc cũng không ngoài bị họ coi là tà thuật, yêu pháp, chỉ mang đến tranh chấp và đau khổ vô cùng vô tận. Kỳ thực niềm vui của nhân loại hoàn toàn không phải vì văn minh cao hay thấp mà thay đổi, cũng như mang tư tưởng của người lớn miễn cưỡng dạy cho trẻ nhỏ vậy. Vừa phá hoại lạc thú tuổi ấu thơ mà chúng vốn nên có, lại dạy ra được một thứ quái vật thiếu niên lão thành, ngược lại đã giết chết khả năng tìm hiểu từng bước của lũ trẻ.”

Thiếu nữ váy đỏ lắc đầu nói: “Bất luận nói thế nào, để văn minh đã truyền bao nhiêu đời của chúng ta phải chôn vùi ở đây, ta thật không hề cam tâm.”

Một thiếu nữ váy vàng u uất nói: “Lẽ nào chúng ta không ngừng theo đuổi đỉnh cao của văn minh, là đế cho người khác biết được hay sao? Những điều chúng ta muốn có được, kỳ thực cũng đã đạt được rồi.”

Đám nữ nhân Phù Du quốc thở dài một tiếng, đều không ai nói gì nữa, ánh mắt hướng về phía Tử Ngưng Chi. Tử Ngưng Chi đưa mắt nhìn quanh một lúc, chầm chậm nói: “Hoa nở, hoa tàn, mặt trời mọc, mặt trời lặn. Chúng ta sớm sinh chiều chết, ngàn năm nay đều như vậy. Thế nhưng người Phù Du đều không tính thiệt hơn, dùng mỗi một giây một phút thời gian, lặng lẽ xây dựng lý tưởng của mình. Chúng ta xưa nay chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà kinh hoảng sợ hãi. Bởi vì...”

Tử Ngưng Chi ngưng lại giây lát, rối cao giọng nói: “Thế gian quyết không có thứ gì có thể hủy diệt được sự tôn nghiêm của những người đã thản nhiên với sinh tử! Giờ đây, ta quyết không thể nhìn con dân của mình chỉ vì nhặt nhạnh một chút vụn nát của nền văn minh mà hoảng loạn rối ren, ủ rũ như thế!”

Đôi mắt nàng sáng rực lên, ánh mắt lướt tới đâu, những người khác đều cúi gục đầu tới đó. Tử Ngưng Chi đưa mắt về phía trời xa, thở dài một tiếng nói: “Mấy ngàn năm nay, chúng ta đều cự tuyệt không tiếp nhận văn tự của dân tộc khác, không phải vì chúng ti tiện, mà vì bản thân cúng ta cao quý. Tiến trình của văn minh vốn đã có định số, có lẽ chính vì chúng ta đẩy nó tiến lên quá nhanh, trời cao mới cố ý làm nó ngưng lại. Thế sự vô thường, có thịnh ắt có suy, đã là thiên ý, sao không tuân theo... "

Nàng nói tới đây liền dừng lại, khe khẽ thở dài một tiếng: “Ta biết nỗi đau trong lòng mọi người, tựa như khi người mà ta yêu thương nhất trên đời này đang hấp hối. Ta không thể không đối diện với một sự lựa chọn tàn khốc nhất. Để người ấy sống đau khổ với thân thể vặn vẹo đến tàn khuyết, chi bằng để người đó kết thúc sinh mạng trong thời khắc đẹp nhất của cuộc đời. Có lẽ ý nghĩa của hai chữ “thành toàn” chính là ở đây.”

Các nữ tử Phù Du quốc lặng lẽ đứng giữa rừng cây, nước mắt lần đầu tiên không thể khống chế nổi, lăn dài hai hai lệ. Nhưng vẫn không có người nào khóc lên thành tiếng.

Tử Ngưng Chi hít vào một hơi sâu. nói: “Ta đã quyết định rồi. Mọi người nếu không còn dị nghị gì, hãy chia nhau đi làm việc của mình đi. Chỉ xin mọi người nhớ kỹ, ngày hôm nay hoàn toàn không có gì khác với thường ngày cả, chẳng qua chỉ là một trạm dừng của thời gian vô tận mà thôi.”

Nàng đứng giữa rừng cây, nhẹ nhàng phất tay với đám nữ nhân Phù Du quốc. Ánh nắng trong rừng nhuộm màu xanh ngắt, làm nụ cười nàng thêm hiu hắt.

Các thiếu nữ Phù Du quốc lặng lẽ một hồi, đoạn thở dài tản đi.

Đối với họ, ngày hôm nay thật có thể trôi qua một cách ung dung thoải mái như mọi ngày hay không?

Tử Ngưng Chi không biết, cũng không cần phải biết nữa.

Duy chỉ có đám nam thanh niên Phù Du quốc là vẫn dứng đó, cơ hồ như đang đợi chờ gì đó.