Hoa Anh Túc

Chương 8: Ăn giấm

Sư phụ ôm nàng từ phía sau, hôn nhẹ lên tóc, lên cổ, và trượt dần xuống, khiến cơ thể vốn đã nhạy cảm giật bắn! Tử Đan nhanh chóng thoát ra, đối mặt với đôi mắt thâm sâu, liền đưa mắt né tránh. Người lặng lẽ giữ nàng lại, mạnh bạo hôn lên!

- Ưm...

Áp lực của người khiến cánh cửa rung động. Mãi một lúc sau mới ngừng lại. Người dịu dàng vén mái tóc che đi khuôn mặt tuyệt đẹp, hôn lên trán, giọng đầy sủng nịch:

- Đan nhi, mau thay y phục. Ta đợi con.

Một người vốn trầm ổn như nàng cũng phải đỏ mặt. Không phải vì hành động lúc nãy, cũng không phải là những lời lẽ ấy, mà là chính người thực hiện nó. Sư phụ của nàng...rốt cuộc đã chịu đựng bao lâu?

Đã gần trưa, các đồ đệ đều xuống núi luyện công, Tử Đan cũng đi theo. Nhị sư huynh của nàng lại có vẻ thất thần. Sực nhớ đến chuyện giải độc Ma Cốt, cách tốt nhất là tìm thê tử cho hắn, nhưng nàng suốt ngày chỉ ở Du Ngôn giáo, quen biết không nhiều.

Lại nói, hắn động tâm với nàng, nhất quyết không chịu từ bỏ. Phải làm sao để thuyết phục? Kẻo làm hại người vô tội. Không đáng! Trong lúc nàng trầm tư thì hắn đến gần: "Đan nhi"

- Nhị sư huynh!

- Sao hôm nay lại không tập trung rồi?

- A, muội...

Hắn mỉm cười: "Tối qua không ngủ được sao?"

Tử Đan: [...] - Quả thật là không ngủ được!

- Hôm trước đi Sầm Lăng, có mua được ít trầm hương, ta đã thử rồi, rất dễ chịu (lấy ra một túi nhỏ) Này, cho muội!

Tử Đan nhìn gói trầm hương trên tay hắn, chần chừ một lúc rồi nói:

- Đa tạ huynh!

Lúc hai người đang nói chuyện thì Đại đồ đệ đi tới:

- Hai người đang nói gì thế? Luyện được tới đâu rồi? - Khoác tay lên vai Nhị đệ.

- Đại sư huynh! - Tử Đan vội chào.

- Ha ha! Không phải lúc nhỏ gọi ta là lão Đại à? Sao không gọi nữa?

Nàng thở dài:

- Đừng trách muội! Đại sư huynh càng ngày càng trẻ ra, gọi là lão Đại thì không phải vũ nhục huynh sao?

Đại đồ đệ khá bất ngờ, đã quá quen với tính này của nàng, không độc miệng thì thôi, khi đã nói lời ngon ngọt thì khiến người khác phải mềm lòng.

- Ha ha ha, được rồi, chúng ta luyện tập tiếp đi thôi!

Chớp mắt bầu trời đã ngả vàng, đàn hạc trắng bay thấp dưới chân núi, mọi người chuẩn bị trở về. Tử Đan và Đại đồ đệ vẫn còn ở lại, lấy lý do là muốn luyện tiếp. Nàng nhìn xung quanh, thấy không còn ai mới nhẹ giọng hỏi:

- Đại sư huynh! Huynh đi nhiều nơi, chắc chắn có quan hệ rộng. Muội có chuyện muốn nhờ huynh, có được không?

- Hiếm khi Tiểu sư muội nhờ vả! Huynh không thể từ chối!

- Vậy thì tốt rồi! Huynh xem có ai hợp với Nhị sư huynh không? Sư phụ muốn tìm cho huynh ấy một thê tử!

- Cái gì?

Đại đồ đệ nghe xong thì sắc mặt khó coi, tỏ vẻ bất mãn: "Ta là Đại ca vẫn chưa thành gia, sao sư phụ lại tính chuyện cho Nhị đệ? Thật không công bằng! Ta không phải là nam tử hán sao?"

- Khụ! (Xua tay) Không! Không có! Huynh lúc nào cũng nóng vội! Nghe muội nói đã.

Một lúc sau.

- Chuyện là như vậy! - Nàng thở dài.

- Thì ra Nhị đệ bị trúng độc. Ta là Đại ca mà không hay biết...chuyện tìm thê tử cho đệ ấy cứ giao cho ta!

- Ừm! Thật tốt! Nếu cần thì nói với muội, muội giúp huynh!

Hắn bèn gật đầu: "Ừm."

Khi cả hai về Du Ngôn giáo, đã thấy sư phụ đứng trước cổng, nét mặt âm u. Bấy giờ mới để ý, mặt trời đã lặn. Tử Đan không dám nhìn người, lê gót bước vào.

- Về muộn như vậy? Đại đồ đệ về phòng chép ba bản! Đan nhi đến thư phòng chép mười bản, sau đó học thuộc, không sai một chữ, học xong mới được ra ngoài! - Lạnh lùng ném cho hai người, mỗi người một quyển sách, đều giống nhau.

- Sư phụ! Chúng con...

- Ta không muốn nói lần thứ hai!

Hôm nay sư phụ thật không bình thường, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho. Đại đồ đệ nhìn Tử Đan, nói nhỏ: "Khổ cho muội rồi!". Rồi vội đi về phòng.

Tử Hoa nhìn nàng, ánh mắt như muốn giết người: "Theo ta!".

Trong thư phòng.

Tử Đan lặng lẽ chép sách, không để ý đến ai kia. Ánh nến tập trung trên mặt giấy, hắt một phần lên gương mặt nàng. Tử Hoa ngồi ở ghế phụ, ẩn trong màn tối, nhưng mái tóc trắng và đôi mắt màu lục vẫn rất rõ ràng, ngược lại thấy huyền bí hơn. Chỉ là lòng của người lại có chút áy náy.

- Đan nhi, không cần phải học đúng từng chữ.

[...] - Nàng dừng bút, không nói gì vẫn viết tiếp.

- Không cần phải học thuộc!

[...]

- Cũng không cần chép đủ mười bản!

[...]

- Không cần chép cũng được!

"Phì!" - Tử Đan không nhịn được cười. Sư phụ của nàng từ lúc nào lại quên cả quy tắc do chính mình đặt ra?

- Sư phụ! Không phải lời người nói ra như thánh chỉ? Tùy tiện thu lại, không sợ người khác không phục sao?

Người đến ngồi cạnh, lấy bút ra khỏi tay nàng:

- Ai bảo ta là sư phụ! Việc gì cũng có ngoại lệ. Ta biết, con là vì chuyện giải độc cho Nhị đồ đệ nên mới về muộn!

- Người biết sao lại...

- Ta không vui!

- Ơ? Không vui có thể trút giận lên đồ đệ sao?

"Cô nam quả nữ ở cùng nhau, lại lúc không có ai, quang cảnh hữu tình. Người đời sẽ nói gì?" - Tử Hoa nói nhẹ nhàng nhưng lộ rõ ý trách móc, u sầu nhìn lơ đãng vào đống giấy trên bàn, trước giờ người chưa từng như thế. Tử Đan không biết phải làm thế nào mới khiến người vui lên. Chợt, nàng ngẫm lại hành động và lời nói của người, bỗng nở nụ cười yêu nghiệt.

- Sư phụ! Người "ăn giấm" sao?

- Ừm!

- ?

Tử Hoa tựa vào vai nàng, mắt khép lại và miệng thì thầm: "Ta ăn giấm rồi! Ta không thích ăn giấm. Cũng không muốn con ăn giấm!"

Sao hôm nay sư phụ trông đáng yêu thế nhỉ? Nàng nghĩ thầm trong bụng. Hai người đều im lặng không nói gì, thời gian trôi qua thật chậm chạp, nhưng không gây cảm giác khó chịu. Đơn giản chỉ muốn cảm nhận sự im lặng của đối phương trong đêm vắng. Tử Đan suy nghĩ miên man, rất tự nhiên vuốt ngược mái tóc và ngước lên nhìn phương vô định:

- Sư phụ! Hiện giờ đồ nhi đang rất loạn. Người trả lời con đi! "Thích" là gì?

- "Thích" là...có tình cảm đặc biệt với một người, người ấy vui cũng vui, buồn cũng buồn, muốn gần gũi với người đó, vì người mà chấp nhận hi sinh.

Tử Đan lặng im, môi mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng mãi không thể nói thành lời. Nàng đối với sư phụ...cũng như thế.

- Vậy muốn phụ thuộc vào người, khi gặp chuyện thì liền nghĩ tới người, người gặp chuyện lòng đau như cắt, đã định sẵn là người của người đó thì luôn giữ thân phận, không muốn để kẻ khác chạm vào, sẽ rất ghê tởm. Khi người đó lạnh nhạt thì rất buồn, rất đau. Muốn ở bên người đó cả đời, răng long đầu bạc. Đó có phải là "thích" không?

- Không!

Nàng không tin vào tai mình, ngây ra một lúc, sau đó cười khổ. Nàng tự cảm thấy bản thân quá đa tình, phút chốc có ý định rời khỏi thư phòng, phút chốc có ý định không muốn gặp Tử Hoa thêm khắc nào nữa. Nhưng sao đôi chân lại mềm nhũn thế này?

Tử Hoa chậm rãi nói tiếp:

- Đó là "Yêu"!