Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 58: Luận đạo

Luận đạo, hay là nói ta thỉnh giáo Thông Thiên đại ca về đạo đi. Từ trước tới nay ta chưa từng tu đạo, chưa từng tìm hiểu về đạo nên cũng không dám khoác lác nhiều gì với đại ca cả.

Trần Hạo Minh khiêm tốn lên tiếng

- Được, đã vậy ta cũng nói ra quan điểm của ta về đạo để Trần lão đệ nhận xét. - Thông Thiên giáo chủ cũng chẳng thèm giấu hắn, cơ hội giảng đạo cho một người có thể sánh ngang với mình cũng rất khó có nha.

Đạo là từ tự nhiên mà sinh ra, đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo. Thiên đạo coi chúng sinh đều bình đẳng như nhau, vì vậy quan niệm của giáo ta cũng là công bình như vậy. Ta luôn muốn ai ai cũng có thể học đạo, vì thế nên mới truyền đạo cho tất cả những người muốn đi theo ta thụ đạo. Nhưng hai sư huynh của ta lại không nghĩ vậy nên xảy ra mâu thuẫn từ suốt thời đại thái cổ tới nay.

Trần Hạo Minh nghe đến đó thì động tâm, thời đại thái cổ? Hắn lần đầu tiên nghe thấy thứ này ở thế giới này. Có thể nơi đó ẩn chứa bí mật gì hay không mà trong những điển tịch mà hắn đã đọc không hề nhắc tới.

- Thời đại thái cổ? Thông Thiên đại ca, đó rốt cục là thời đại nào?

Thông Thiên Giáo Chủ lại không trả lời rõ ràng:

- Ài! Lúc đó đã xảy ra một trận đại hạo kiếp, ta cùng năm thánh còn lại cũng đều bị tổn thất nặng, bọn ta cũng đã cam kết không nói ra nữa. Lão đệ cũng đừng trách.

Trần Hạo Minh nghe tới đó thì không gặng hỏi gì thêm nữa mà chuyển sang vấn đề khác.

- Thông Thiên đại ca có quan điểm bình đẳng cho chúng sinh như thế ta rất khâm phục nhưng có lẽ là quan điểm của huynh như thế vẫn chưa được đúng cho lắm.

- Lão đệ có gì chỉ giáo? – Thông Thiên giáo chủ cũng không vội vã mà từ tốn nhấp một ngụm trà rồi hỏi lại.

- Thực ra coi chúng sinh bình đẳng cũng không có gì sai nhưng nếu ai cũng truyền đạo là cực kỳ sai lầm. Đạo có duyên, duyên chỉ đến với người xứng đáng. Cái mà ta nói xứng đáng không phải thiên tư, chủng loài mà và tố chất, phẩm chất. Người có tâm tính thiện lương thì nên được truyền thụ cái tài để giúp người, kẻ tâm tính hung ác thì nên mặc kệ hắn vì nếu hắn có tài thì sẽ chỉ là tai họa. Ta đã từng nghe người ta nói “tài và đức một cái cũng không thể thiếu, thiếu một trong hai thì cũng đều chỉ là sâu mọt ăn hại xã hội mà thôi”. Đại ca chỉ chuyên tâm truyền đạo mà không quan tâm đến điều này nên không ít lần tạo ra ma đầu, chính thế Tiên Nho quốc mới lấy đó làm cớ để chỉ trích đại ca.

- Vậy thì lão đệ khuyên ta nên làm sao?

- Thực sự thì tiểu đệ cũng không tu đạo, nhưng nói không có y bát thì không ai tin. Người mà muốn được truyền thụ y bát của đệ thì nhất thiết là phải có cái đức. Đệ không phải người tốt nhưng không bao giờ muốn gây hại gì cho người khác cả. Còn về tư chất, đệ xin nói thẳng là với thánh nhân các người thì tư chất còn quan trọng sao, quan trọng là ngộ tính về đạo mà thôi. Đồ đệ của các thánh nhân hầu hết không còn nhân tính mà chỉ còn lại thiên tính, gặp cái gì cũng tất cả là ý trời, đệ nghe không hiểu, mà cũng không muốn hiểu. Người tu đạo càng cao thì thiên tính sẽ càng lấn át nhân tính, quên đi bản nguyên rồi đến cảnh giới cuối cùng mới phản phác quy chân, lấy lại được chút nhân tính nên mới gọi là thánh “nhân”, nhưng có mấy ai ngộ ra được đây.

Đệ thì khác, người tu luyện theo cách của đệ không cần quên đi bản tâm ban đầu của mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn tồn tại nhân tính, những gì thấy vừa mắt thì giúp đỡ, chướng mắt thì phá hoại, thích thì làm, không thì thôi, không quan tâm cái gì mà ý trời cả. Chính vì thế mà người đi theo đệ cần nhất là cái đức, thích làm việc thiện, người ta vẫn nói đến hai chữ “đạo đức” nhưng mấy ai hiểu được rằng “đạo” và “đức” là hai con đường khác nhau đâu.

Còn đại ca hỏi đệ phải làm sao? Đệ không biết? Thực sự không biết vì chính đệ chưa thu môn nhân bao giờ. Đạo của đại ca vấn luôn thuận theo thiên đạo nên đối với thứ mà đệ nói có thể không hiểu, nhưng đó là quan điểm mà cả đời tiểu đệ đúc kết ra, mong đại ca đừng chê trách.

Thông Thiên Giáo Chủ nghe xong thì trầm ngâm về những gì hắn nói, tuy nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu nhưng những gì hắn nói đối với Thông Thiên Giáo Chủ đúng là rất có tính học hỏi. Đặc biệt là quan niệm về cái “đức”, đúng là từ trước đến nay Thông Thiên Giáo Chủ thu nhận đồ đệ không quan tâm đến vấn đề này vì ông vẫn cho rằng người tu đạo đã theo thiên đạo thì luôn lấy ý của thiên đạo làm đầu. Nhưng thực sự thì người có đức dù đã có nhiều “thiên tính” thì vẫn luôn cố gắng giúp đỡ người gặp nạn không phải chịu tai nạn quá lớn, còn kẻ hung ác thì luôn đổ thêm dầu vào lửa để chiếm lợi ích cho riêng mình. Mà kẻ hung ác như thế thì không ít người đi theo ông.

Đang trầm tư thì lại thấy Trần Hạo Minh đổi hẳn khuôn mặt, còn đâu cái vẻ chính khí bừng bừng lúc nãy, giờ đây ở trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ là một tên vô lại đang đảo đảo tròng mắt nở nụ cười thật bỉ ổi.

- Nè, Thông Thiên lão đại, nãy giờ chúng ta nói về đạo cũng nhiều rồi, nói vấn đề khác được không?

Thông Thiên Giáo Chủ nói hắn cứ việc chỉ giáo, sau khi nghe xong thì thiếu chút nữa ngã bổ chửng, đầu đập vào bàn đá. Chỉ thấy hắn cười hắc hắc nói:

- Thông Thiên lão đại, người và Nữ Oa nương nương làm đạo hữu cũng đã cả vạn năm, huynh nói dáng người của nàng thế nào?

Thông Thiên Giáo Chủ khuôn mặt đen thui, trán đầy mồ hôi mà trợn tròn mắt nhìn hắn như gặp quỷ, Trần Hạo Minh lại thao thao bất tuyệt.

- Dáng người của nàng thực là cực phẩm trong cực phẩm nha, ta nhìn thấy mà chỉ muốn chạm vào một cái. Khuôn mặt của nàng thì khỏi cần nói, có truyền thuyết cho rằng nàng tạo ra loài người, thế thì có người nào đẹp hơn nàng được nữa chứ. Mặc dù có mấy thứ bậy bạ cho rằng nàng cùng với anh trai nàng làm vợ chồng nhưng ta biết điều đó trên cơ bản là không thể. Chính nàng còn giáo dục loài người không được loạn luân nữa thì làm sao có thể xảy ra chuyện đó được…

Khuôn mặt của Thông Thiên Giáo Chủ càng ngày càng đen, sau đó thì chuyển sang đỏ bừng như đang nhịn cái gì đó, nhìn chằm chằm vào sau lưng của Trần Hạo Minh.

Trần Hạo Minh cũng động tâm mà quay lại, chưa kịp thấy gì thì đã thấy trời đất tối sầm, người bay ra cả vài mét đập rầm xuống đất, sau đó là một trận quyền đấm cước đá không chút lưu tình.

Một khắc sau, Trần Hạo Minh với cái đầu heo đã nghiêm trang ngồi lại trên bồ đoàn, hắn cũng không thèm chữa trị mà cứ để nguyên đó để tự cảnh cáo mình. Ngồi trước mặt hắn là Thông Thiên Giáo Chủ cười “đểu” và “nhân vật chính” trong câu chuyện vừa rồi: Nữ Oa nương nương với một khuôn mặt như sắp phát hỏa.