Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 82: Làm lớn chuyện

Trần Hạo Minh vừa đi dạo vừa nói chuyện với hai nàng, đến khi tới trước cửa của một thương khố thì dừng lại.

Hắn dừng lại ở thương khố rất đơn giản là muốn đổi một ít vàng, chế ra mấy món trang sức cho Huyền Cầm và Tuyết Nhan, coi như là một món quà kỷ niệm, kể ra thì từ trước tới nay hắn vẫn chưa tặng cho hai nàng thứ gì lấp lánh cả, thực sự thì hắn cũng đưa cho mỗi nàng một cái áo yếm là hộ thân pháp bảo, cũng không phải là để làm đẹp.

Trần Hạo Minh thực ra cũng không cần đi đổi vàng vì hắn có thể dùng chút pháp thuật lấy vàng trực tiếp của chủ nhân nhưng người như hắn mà cần ăn cắp vặt sao.

Ngay khi Trần Hạo Minh đi vào trong tiệm vàng thì đã hơi nhíu mày vì hắn cảm nhận được một ánh mắt sắc dục đang nhìn chằm chằm chằm vào ba cô gái phía sau hắn.

Ngẩng đầu lên thì đã thấy một khuôn mặt khá anh tuấn nhưng lại mang vẻ tái nhợt bệnh tật, đúng là tên công tử của thành chủ, là tên con ruột, không phải là Lưu Chính.

Trần Hạo Minh cực kỳ chán ghét hắn, nhưng suy nghĩ một lúc lại đảo đảo tròng mắt, tên này chưa dây vào hắn nhưng sớm muộn với cái sự hoang dâm vô độ của mình thì tên này cũng sẽ đến tìm phiền phức, đến lúc đó đập cho tên này một trận rồi làm lớn chuyện lên, vừa có cớ cho người ở kinh đô đến điều tra dập sạch cả nhà hắn.

Nghĩ đến đó Trần Hạo Minh thầm cười lạnh, thằng ôn này đúng là thứ phế vật của xã hội, cho nó chịu ít đau khổ trước khi chết cũng được.

Trần Hạo Minh rất tự nhiên đem một tập ngân phiếu ra đổi mười lượng vàng, sau đó tung tăng dắt tay hai lão bà đi ra ngoài cửa. Quả nhiên là có người bám theo hắn. không phải tên kia thì là ai?

Đi đến một góc đường có vẻ hơi vắng người, Chợt từ phía trước và phía sau bốn người Trần Hạo Minh xuất hiện vài bóng người cao lớn chặn sạch mọi lối đi của bọn họ, một giọng nói âm trầm cất lên:

- Giao ba nữ nhân kia cho bọn ta, ngươi có thể cút.

Trần Hạo Minh thầm ngạc nhiên, tên này vô pháp vô thiên cũng không đến mức này chứ? Nhìn thấy hắn cũng rất ra dáng là kẻ có tiền có quyền nha, thế mà tên công tử này không thèm cố kỵ gì hết mà nhảy ra đòi cả ba nữ nhân. Hắn cũng không nghĩ những tiên tử tuyệt sắc thế này lại chịu đi theo một kẻ tầm thường hay sao? Không nghĩ thằng này nó đầu đất hay là quá tự tin vào thực lực của phủ thành chủ nữa.

Trần Hạo Minh bày ra một vẻ mặt ngơ ngác:

- Các người là ai? Muốn làm gì hả? - Câu sau giống như hét lên, dáng vẻ Trần Hạo Minh giống hệt mấy thằng công tử nghé con không sợ cọp.

Từ đằng sau đám người đi ra một tên công tử anh tuấn không kém gì Trần Hạo Minh, khuôn mặt tái nhợt đang nở nụ cười dâm đãng, nhưng lại cất một giọng nói rất nhã nhặn:

- Vị huynh đài này, ta cũng chỉ là thấy mấy vị tiểu thư đây thật là xinh đẹp vô cùng nên muốn mời họ về phủ thành chủ làm khách, muốn làm quen thôi, cũng không có ý gì hết. Nếu huynh đài muốn cũng có thể đi theo, ta dù bất tài nhưng vẫn là con trai của thành chủ, làm chủ mấy chuyện nhỏ thì vẫn được.

Câu này rõ ràng là có ý uy hiếp vì tên công tử kia đã nhấn mạnh ba chữ “phủ thành chủ”, hắn không tin rằng tên kia dám theo hắn về phủ, như thế thì khác gì đi vào hang hùm đâu. Chỉ còn cách ngoan ngoãn mà cúp đuôi làm người mà thôi.

Trần Hạo Minh lại tỏ ra vẻ mờ mịt:

- Phủ thành chủ? Ta có quen phủ thành chủ đâu mà các người tới mời ta tới làm khách? Ặc, các người muốn làm quen với bản công tử thì chỉ cần đưa ra chút thành ý, không cần nhiều, khoảng năm mười vạn lượng bạc là được, không cần phải mời khách đâu.

Lời này nói ra đúng là châm chọc trần trụi, coi phủ thành chủ không bằng được hắn. Trên thực tế điều này là đương nhiên nhưng đối với một tên ăn chơi trác táng như thành chủ công tử thì không khác gì khiêu khích quyền uy của hắn, hắn cũng không thèm giả ngu với tên này nữa, khuôn mặt tỏ ra dữ tợn ra lệnh:

- Lên, đánh tên kia tàn phế rồi vứt ra ngoài thành, ba nữ nhân kia thì đem về cho bản công tử. Ta không tin bọn chúng làm gì được ta.

Trần Hạo Minh thầm cười lạnh, đến rồi, thằng phế vật đúng là phế vật, mọi biểu hiện trên người của Trần Hạo Minh đều biểu hiện hắn là một cậu ấm của đại gia tộc nào đó, thế mà tên này lại coi như không biết, luôn tưởng mình là nhất mà trực tiếp ra tay. Loại người này sớm muộn cũng sẽ chết chắc, hắn không phế thì người khác cũng phế.

Mấy tên đại hán cao lớn hộ vệ của hắn đều là võ giả có tu vi võ đồ, có một tên võ sĩ, ở một cái nơi đói khổ rách nát thế này thì lực lượng này có thể gọi là khá kinh khủng rồi.

Trần Hạo Minh muốn chờ bọn hắn lại gần rồi mới ra tay cho cả lũ về trời nhưng đã có hai bóng hình không nhịn nổi được mà lao lên trước hắn. Chính là hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm.

Tuyết Nhan xưa nay lạnh lùng nhưng cực kỳ có tự tôn, năm xưa nhiều kẻ nhìn nàng với ánh mắt kinh khi, cũng có nói xấu sau lưng nhưng không một ai dám ở trước mặt nàng mà nói bậy. Còn Huyền Cầm thì khỏi phải nói, nàng là một tiên tử cao ngạo chốn thiên đình, những con kiến này mà cũng dám động đến nàng, đó là tội không thể tha. Chỉ có Thủy Linh Vũ chưa bình phục thương thế là không xông lên, mà nàng dù có hồi phục thì cũng mặc kệ bọn chúng, xông lên làm gì chứ, tên nào dám động vào nàng thì tên đó bị phản lực từ người nàng chấn một cái là chết chắc, với thân phận của nàng cũng không cần phải xông lên với bọn chúng làm gì.

Trong vẻ mặt ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm của tên công tử kia, hai cô nàng bạo lực đem mấy tên thuộc hạ của hắn dần cho thành một đống bầy nhầy, chết thì chưa đến nỗi nhưng hình dáng thì không còn giống loài người nữa rồi.

Giải quyết xong mấy tên thủ hạ, hai nàng đưa ánh mắt lạnh lùng về phía tên công tử kia, nhất là Tuyết Nhan từ trên người còn tỏa ra hàn khí làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống như một cái hầm băng. Tên công tử kia sợ hãi lui lại liên tục, Huyền Cầm lại muốn xuất thủ cho hắn thành một dạng với mấy tên thủ hạ thì eo nàng lại bị một bàn tay quen thuộc ôm cứng lại, một giọng nói bình thản vang lên:

- Bình tĩnh nào, cái mặt của hắn còn cần để cho cha hắn nhận ra, ta cũng còn phải tìm cả nhà hắn gây phiền phức chứ thế này thì chưa đủ đâu.

Huyền Cầm cùng Tuyết Nhan cũng hiểu hắn muốn diệt trừ phủ thành chủ nên cũng nghe lời hắn không ra tay nữa, nhưng tên công tử kia lại nghĩ Trần Hạo Minh không biết thế lực của phủ thành chủ nên ngông cuồng muốn chọc vào, lên tiếng cười khùng khục nói:

- Đồ ngu, ngươi không biết thế lực của phủ thành chủ lớn thế nào, cả Hạn thành này không có một kẻ nào có thể chống lại được đâu. Chỉ cần cha ta nói một tiếng thì nhà ngươi sẽ bị chém thành thịt vụn, ta khuyên ngươi nên quỳ xuống mà xin lỗi rồi giao ba nữ nhân kia cho ta thì ta có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.

Trần Hạo Minh thầm chán nản, tên này đến giờ này vẫn nghĩ thế lực của nhà hắn là nhất, chính vì thế mà vẫn tỏ ra mình rất lợi hại để hù họa Trần Hạo Minh, những kẻ thiếu kiến thức, có mắt như mú đúng là thứ rác rưởi thứ thiệt a. Trần Hạo Minh mở miệng nói:

- Ta ghét nhất là mấy thằng đã ngu còn thích vác thầy u ra đường, thực là một lũ phế vật chỉ biệt dựa hơi bề trên, chẳng có tác dụng gì hết. Với loại ngu đần như ngươi thì tốt nhất là đi đầu thai kiếp khác may ra mới tốt hơn được một chút.

Nói rồi Trần Hạo Minh cũng không thèm nói nhảm mà đạp một cái vào đầu của tên công tử kia cho hắn ngất xỉu, sau đó xách cổ hắn kéo lê giống hệt kéo một túi rác, nghênh ngang dẫn ba cô gái tiến về phủ thành chủ.

Hắn cũng đã cảm giác được mấy người được phái đến đã vào trong thành nên vụ này phải làm thật lớn để có cớ mà động vào thành chủ kia. Thực ra là Trần Hạo Minh có thể trực tiếp xử đẹp hắn với lý do lạm quyền bức hại dân chúng nhưng như thế sẽ làm cho nhiều tên phú hộ trong lòng có quỷ bị hoảng sợ, làm loạn cả Đông Tiên quốc lên. Như thế thì không hay chút nào nên tốt nhất là lợi dụng lý do thành chủ dám đắc tội với lục công tử, sau đó mới bị điều tra để chèn ép là tốt nhất.

Đó cũng là kế giết gà dọa khỉ để cho mấy tên phú hộ khác biết điều mà thu liễm lại, nếu không có một ngày đắc tội người khác rồi bị phanh phui ra thì sẽ có tấm gương là thành chủ Hạn thành này.