Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới

Chương 92: phá trận

Thanh kiếm mang theo nhiệt khí hướng thẳng về phía vai của tên cướp nhưng lại không thể xuyên thấu qua mà bị một lớp hộ thân chân khí cản lại, nhiệt khí tỏa ra đang dần dần ăn mòn lớp chân khí, làm bốc hơi phát ra từng tiếng xèo xèo như nước sôi vậy.

Cuối cùng thì kiếm khí của một mình Thủy Linh Vũ cũng không đủ chống lại bảy người một lúc nên phải thu lại, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại tái thêm một phần, ánh lên vẻ bệnh tật có thể nhìn rõ thấy.

Trần Hạo Minh có phần không đành lòng nhưng hắn vẫn kiên quyết không ra tay, kỹ năng chiến đấu thì phải ở trong lúc sống chết mới lĩnh ngộ ra được tinh túy và kinh nghiệm. Với lại nàng còn một lần ra tay, nếu nàng thất bại thì đến lúc đó hắn chỉ cần động thủ nhẹ nhàng một chút là xong rồi.

Mấy tên cướp thấy đã đánh lui được thanh kiếm thì không để lỡ thời cơ, trận pháp biến đổi từ dạng đồ hình thành một đường thẳng, chân khí dồn vào làm trận pháp tỏa ra từng trận kiếm ý trùng trùng. Cả trận pháp dường như đã hình thành một thanh kiếm có thể xuyên thủng trời xanh, thanh kiếm có thể chém rách sơn hà.

Trần Hạo Minh đứng một bên nhìn kiếm ý kia cũng ngạc nhiên, con mẹ nó, chiêu này là Phá Vân Xuyên Thiên kiếm pháp mà. Kiếp trước hắn cũng đọc được thứ kiếm pháp này trên thiên đình, là kiếm pháp của bảy thằng đạo sĩ điên điên khùng khùng dùng khi phi thăng cùng nhau. Bọn họ muốn biểu lộ thái độ với trời đất nên dùng kiếm pháp này để phá trời phi thăng, nhưng mà chính vì hành vi đó mà vừa phi thăng đã bị thiên đình tức giận, tuy không thể xử tử họ vì họ làm thế khi chưa phi thăng nhưng mấy việc như “trù ếm” hay là phân biệt đối xử là không thể thiếu được.

Thứ kiếm pháp hình thành từ trận pháp này trước đây hắn cũng đã luyện thử nhưng không thể bởi vì đó là kiếm pháp hình thành từ trận pháp cơ bản là thất tiên trận, hắn có một người một thân thì dùng làm sao được. Uy lực của nó thì đã đủ để “Xuyên Thiên” thì ít nhất cùng làm trọng thương được một kim tiên trung giai, nhưng mấy tên cướp này cũng chưa thể phi thăng nên uy lực giảm nhiều, Trần Hạo Minh tin cô gái kia có thể chống đỡ được.

Thủy Linh Vũ thấy chiêu này xuất ra thì cực kỳ e ngại nhưng không hề hoảng loạn một chút nào. Kiếm, đó là một thứ vũ khí quen thuộc, nhiều người dùng kiếm không phải là vì nó là thứ vũ khí mạnh nhất mà là do sử dụng kiếm là thuận tay nhất đối với họ.

Nhưng mấy tên cướp này bình thường dùng thương hoặc là mã đao chứ dùng kiếm bao giờ mà cũng đòi dùng kiếm pháp, uy lực do bọn chúng phát ra tuy cũng rất kinh khủng nhưng chắc chắn uy lực của nó không thể mạnh mẽ được như thế.

Quả nhiên, lớp kiếm khí bên ngoài kia chỉ được cái màu sắc chói mắt, uy lực chẳng ra sao. Luồng kiếm quang yếu ớt đó tới thì nhanh nhưng khi chạm vào người Thủy Linh Vũ cũng chỉ như ruồi muỗi, nàng dễ dàng bỏ qua lớp kiếm khí đó rồi nhanh chóng tránh thoát khỏi chiêu thức ấy.

Ầm ầm.

Kiếm khí kia chém xuống dưới đất làm nứt ra một cái rãnh sâu tới cả mười mét, kéo dài gần trăm mét, lúc nãy nếu Thủy Linh Vũ không tránh kịp thì bây giờ thân thể cũng đã là hai mảnh rồi.

Chiêu kiếm này thực chất chỉ mạnh mẽ ở phần kiếm khí trung tâm, phần kiếm khí mỏng manh bên ngoài chỉ là hư chiêu làm cho đối thủ choáng váng, khi nó đến gần thì sẽ tuyệt vọng, nhiều người vì thế mà không kịp tránh luồng kiếm khí mạnh mẽ bên trong mà bị chém trúng. Nhưng Thủy Linh Vũ có kinh nghiệm đã sớm nhìn ra được kiếm khí hư chiêu đó, chịu đựng một chút rồi nhanh chóng né được.

Nhưng cái cách này của bọn cướp cũng gợi nên một ý nghĩ trong lòng nàng. Tại sao nàng không thể dùng hư chiêu chứ?

Cách thức đã có, Thủy Linh Vũ hơi mỉm cười, điều chỉnh một chút tư thế của mình rồi đưa tay nắm lấy thanh kiếm Thu Thủy màu xanh biếc đang lơ lửng bên cạnh, hai thanh kiếm kia cũng theo đó mà biến mất.

Kiếm cầm trên tay, Thủy Linh Vũ khẽ vuốt dọc theo lưỡi kiếm một cái rồi nhanh chóng vung lên chém xuống thật dứt khoát.

Kiếm chém xuống, hàng chục bóng kiếm từ bốn phương tám hướng bắn về phía trận pháp còn chưa kịp hồi phục làm cho bảy tên cướp thất kinh. Lực lượng nhanh chóng tỏa ra để bảo vệ trận pháp nhưng khi những bóng kiếm kia chạm vào trận pháp thì chợt tan biến như một làn gió thoảng mà thôi.

Thủy Linh Vũ thấy bọn chúng dễ dàng đỡ được thì cũng không hề mất đi nụ cười trên môi mà càng cười rực rỡ. Nàng ra hư chiêu vào khắp các điểm có thể tấn công và quả nhiên nhìn thấy bọn cướp dồn rất nhiều lực lượng vào một điểm, là chỗ liên kết giữa một tên tông sư trung kỳ và một tên tông sư hậu kỳ.

Chỗ bảo vệ nghiêm ngặt nhất thì chính là chỗ quan trọng nhất, hoặc chính là điểm yếu nhất, cái nàng cần chính là biết được chỗ này.

Lợi dụng bảy tên kia đang bối rối vì vừa trúng hư chiêu, lực lượng chưa kịp khống chế, Thủy Linh Vũ nhanh chóng phi thân xuống, cầm thanh kiếm Thu Thủy chém một nhát thẳng vào cánh tay của tên tông sư trung kỳ kia.

Quả nhiên, chỗ đó là chỗ có liên kết cực kỳ yếu ớt, một kiếm dồn chín phần lực lượng của nàng đã thành công phá tan liên kết của chúng. Làm cho cả trận pháp tan vỡ, cả bảy tên cướp đều hộc máu, riêng tên tông sư sơ kỳ thì trực tiếp chảy máu thất khiếu, ngã xuống đoạn mạch mà chết.

Tên thủ lĩnh thấy thế thì gào thét:

- Tại sao? Tại sao ông trời lại muốn diệt ta chứ?

Trần Hạo Minh thấy cô nàng tỷ tỷ mới nhận này đã chiến thắng thì mỉm cười, quả nhiên là dù đã lâu không chiến đấu nhưng kinh nghiệm của cả vài vạn năm sinh tồn cũng không phải bỏ xó a.

Tên thủ lĩnh kia thấy đại thế đã mất, sắc mặt xám như tro tàn, vẻ tuyệt vọng đã lộ ra trong ánh mắt. Hắn đã từng có hi vọng báo thù, có hi vọng để liều mạng với cái gia tộc kia, nhưng bây giờ thì tất cả đều đã tan biến thành mây khói, hắn đã hết hi vọng rồi.

Trước đây hắn là một người ở rể trong một gia tộc võ học lớn ở trong Võ Phong quốc, công lao cũng có khá nhiều nên gia tộc rất tán thưởng, cất nhắc hắn lên làm quản sự của gia tộc, có thể nói là vinh quang, quyền lực đều có cả. Đối với một người không tiền không quyền phải đi ở rể gia tộc người khác như hắn thì đã là ở đỉnh cao rồi.

Nhưng có một chuyện làm hắn cực kỳ buồn phiền, đó là vợ hắn từ khi lấy về lại không thể sinh con cho hắn, dù là con gái cũng không có chứ đừng nói đến một đứa con trai thừa tự.

Trong lúc chán nản, hắn uống rượu, đánh bạc, công việc sa sút thấy rõ, lúc đó thì phu nhân của tộc trưởng được ủy thác đến nói chuyện với hắn về việc sa sút đó. Trong lúc buồn bực, say xỉn hắn đã mơ hồ mà cướp đi cái gọi là “đức hạnh” của người đàn bà quyến rũ ấy.

Sau lần ấy, tộc trưởng phu nhân cũng không dám nói ra, bởi vì nếu nói ra thì hắn sẽ chết chắc, nhưng bồi táng theo hắn cũng sẽ chính là nàng. Vì thế mà sự việc lần ấy được dấu kín, tên cướp này lại như mèo quen mùi mỡ, không nhịn được lại đến tìm nàng lần thứ hai, lần thứ ba… Nàng cũng không còn cách nào khác mà bất đắc dĩ chấp nhận, à có thể là bất đắc dĩ một nửa thôi vì làm lén lút như thế, một người ở tuổi như lang như hổ giống nàng lại thấy có phần kích thích.

Sự việc cứ thế mà diễn ra đến vài chục, vài trăm lần cho đến khi tộc trưởng phu nhân có thai.

Nhưng nàng cũng không biết nó là con của hắn hay là của tộc trưởng, nhưng nàng cũng chẳng để ý nhiều mà vẫn sẽ yêu thương nó, đơn giản vì nó là con nàng.

Đứa bé trai ra đời trong sự chúc phúc, tiếng cười của tộc trưởng và tất cả mọi người, có lẽ nó sẽ là một thiên chi kiêu tử, một thiếu gia, cậu ấm nếu hắn lớn lên không mang bộ dạng có bảy phần giống với tên “gian phu” kia.

Cái kim trong bọc thì phải lòi ra, sự việc bị phát hiện, đứa nhỏ vô tội từ cuộc sống được cưng chiều như bảo vật chỉ sau một ngày đã không còn hình dáng con người, bị vứt xuống sông cho cá ăn, người đàn bà kia và cả vợ của “gian phu” đều bị giết chết.

Chỉ có chính hắn trốn được, đến vùng hẻo lánh này làm một tên cướp, lập ra Tặc Vương, mong có ngày trở về báo thù, tuy không mong diệt được gia tộc kia nhưng cũng có cơ hội trong loạn chiến mà lấy đầu tên gia chủ kia, báo thù cho con trai mình, với tu vi Tôn sư trung kỳ của mình, hắn tin là sẽ làm được.

Nhưng tất cả, đã trôi theo làn gió, thành mây khói mất rồi.