Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 94: Chương 94: Khắp nơi triều bái.

Không thể tin nổi! Không thể nào tin được!

Hoàng Long. Tuyệt thế cường giả Thánh Vực mười lăm tuổi vừa mới làm toàn bộ Đại lục Hằng Nguyên kinh ngạc, không ngờ cũng chính là Thần tượng sư đã chế tạo ra Ma Pháp Kiếm mà Kiều Trì gia tộc tổ chức đấu giá chín năm trước.

Chín năm trước Hoàng Long bao nhiêu tuổi?

Sáu tuổi!

Thần tượng sư sáu tuổi!

Điều làm cho Giáo Hoàng Hải Đức Tư của Quang Minh Giáo Đình kinh ngạc và khiếp sợ chính là Tẩy Tủy Đan có thể thay đổi thiên phú của một người, làm cho ai cũng có thể tu luyện Ma pháp và Đấu khí.

Việc này nói lên điều gì, trong lòng y hiểu rõ.

Nếu có một thế lực lớn trên Đại lục Hằng Nguyên nhận được phương pháp điều chế đan dược này, sau đó luyện chế ra một trăm vạn viên, không, dù là mười mấy vạn viên thôi, chắc chắn bản đồ thế lực của Đại lục Hằng Nguyên sẽ bị thay đổi.

Cướp đoạt? Uy hiếp? Không phải là Hải Đức Tư không có ý nghĩ này, nhưng ý nghĩ chỉ vừa lóe lên, y lập tức cảm thấy đó là một ý nghĩ ngu xuẩn. Không nói đến thực lực của Hoàng Long, chỉ riêng sức ảnh hưởng và địa vị của Hoàng Long hiện giờ cũng đủ để y không dám có hành động này.

Hải Đức Tư cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu năm đó Thái Nhược có thể thành công thu nhận thiên tài tuyệt thế này vào Học viện Thánh Chiến, mọi chuyện giờ đều tốt đẹp rồi. Nghĩ đến Thái Nhược, Hải Đức Tư không khỏi cau mày.

Trên Thánh điện, toàn bộ cao tầng của Giáo đình đều im lặng nhìn Hải Đức Tư.

Quân đoàn trưởng Quân đoàn Cuồng Chiến Đạt Tây không nhịn được, mở miệng hỏi:

- Giáo hoàng Bệ hạ, buổi đấu giá này, Giáo đình chúng ta có tham gia không?

Hải Đức Tư trầm ngâm rồi nói:

- Khoa Nhĩ, Đột Lôi. Các ngươi đi một chuyến.

Khoa Nhĩ là một trong sáu Hồng Y Đại giáo chủ, tu vi cao nhất trong số sáu người, là Thánh Vực Cao giai. Đột Lôi là Đoàn trưởng Hoàng Kim Thánh kỵ sĩ đoàn, mặc dù chỉ là Thánh Vực Sơ giai, nhưng thực lực không đơn giản như vẻ bên ngoài.

Khoa Nhĩ và Đột Lôi đứng lên cung kính trả lời:

- Vâng thưa Giáo hoàng Bệ hạ.

- Ma pháp kiếm có thể không lấy được, nhưng Tẩy Tủy Đan thì nhất định phải lấy được một viên!

Vẻ mặt Hải Đức Tư trở nên nghiêm trọng, ra lệnh.

Y muốn nghiên cứu Tẩy Tủy Đan xem có thể phát hiện ra công thức luyện chế hay không.

Y có thể tưởng tượng được ở lần đấu giá này, các thể lực lớn đều muốn có phần, do đó y cũng chỉ yêu cầu hai người lấy được một viên Tẩy Tủy Đan mà thôi.

Khoa Nhĩ và Đột Lôi thận trọng gật đầu xác nhận.

Tiếp đó, Hải Đức Tư thảo luận một số chuyện với cao tầng Giáo đình, tất nhiên, trung tâm câu chuyện vẫn xoay quanh Hoàng Long.

Mà Thần tượng sư Hoàng Long, sau này còn được toàn Đại lục xưng tụng là Thần dược sư.

Thần tượng sư, Thần dược sư không phải là danh hiệu mà bất kỳ ai cũng có thể lấy được.

Hai danh hiệu này cần phải được Thiết Tượng Sư Công hội và Luyện Dược Sư Công hội đồng ý công nhận. Mà việc Hoàng Long luyện chế ra Ma Pháp Kiếm và Tẩy Tủy Đan đã làm chấn động toàn bộ Đại lục Hằng Nguyên, tất nhiên là xứng đáng nhận được hai danh hiệu này.

Một tòa thành bảo thẳng tắp được bao phủ bởi mây mù, nằm trên một khu vực rộng mấy vạn dặm của một đỉnh núi cao chọc trời ở Địa Ngục.

Đây cũng là khu vực trọng yếu của Địa Ngục, Ma Vương Thần bảo.

Đây là thành bảo của Ma Vương Uy Phất. Cả tòa thành có hình trụ, rộng đến vài ngàn dặm, được bao phủ bởi một tầng mây mù. Trong lớp sương mù đen, có một loại ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng Vương bảo thần bí cổ xưa.

Nói là thành bảo nhưng diện tích thực tế của nó so với Hoàng thành của năm Đại Đế quốc không khác biệt là bao.

Trên tường bao của thành bảo, có thể nhìn thấy bóng dáng các Dạ Xoa và Tu La đang đi lại tuần tra.

Trung tâm Thành bảo có một kiến trúc rộng lớn, giống với kiến trúc của Hoàng cung Đế quốc, có hàng ngàn hàng vạn cung điện, đèn dầu sáng rực rỡ. Mà xung quanh những ngọn đèn rực rỡ có từng đoàn mây đen lững lờ, khiến cho tòa kiến trúc lộ ra nét huyền ảo.

Trên Đại điện của Thành bảo Ma cung có một người mặc Ma Vương Thần bào, đó là Ma Vương Uy Phất chí cao vô thượng của Ma Vương Bảo điện. Toàn thân Ma Vương Uy Phất giống như có mực đen bao phủ, ma khí vần vũ, chỉ lộ ra đôi mắt khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào.

Đứng ở bên dưới Đại điện là mấy hàng cao thủ của Ma tộc. Trên người những cao thủ này tỏa ra khí tức cường đại và sâu thẳm, chứng tỏ đều là cường giả Đại Tu La.

Nơi này tập trung các Đại Thống lĩnh, Đại Tu La và Hoàng thất Ma tộc.

Dưới uy áp của Ma Vương Uy Phất, chúng Ma tướng đều cảm thấy bất an. Đột nhiên, Ma Vương Uy Phất lên tiếng:

- Lôi nhi!

Công chúa Ma tộc An Lôi bước ra, cung kính đáp:

- Có con thưa phụ hoàng!

- Lần đấu giá này của Nhân tộc ở Vương quốc Lục Thông, con dẫn theo một vài cường giả tộc ta đến quan sát một chút. Cố gắng chiếm được Ma Pháp Kiếm và Tẩy Tủy Đan.

Quanh thần Ma Vương Uy Phất tỏa ra ma khí cuồn cuộn.

- Tuân lệnh phụ hoàng!

An Lôi cung kính nhận lệnh.

- Hoàng Long? Ta biết chuyện năm đó. Không nghĩ tới, đứa trẻ chín năm trước nay đã trở thành cường giả Thánh Vực tuyệt thế.

Ma Vương Uy Phất vừa nhớ lại vừa cảm thán.

An Lôi không mở miệng, biết phụ thân ám chỉ việc năm đó Hoàng Long tới Địa Ngục thu phục Thiên Thanh Mãng Ngưu đã cùng mình đánh nhau một trận kịch liệt. Chuyện năm đó phụ hoàng biết cũng không lấy làm lạ, hơn nữa năm đó mình còn bại trận.

Nhớ lại trận chiến năm đó ở biển Tử Vong, An Lôi không khỏi thở dài.

- Nhớ kỹ, lần này không thể sinh sự.

- Vâng thưa phụ hoàng.

An Lôi hiểu ý của phụ hoàng Uy Phất.

Phía Tây Nam của Đại lục Hằng Nguyên, mấy ngàn dặm phía ngoài Hoàng thành Đế quốc Ám Sâm là một khu rừng rậm có từ thời viễn cổ, bên trong ẩn chứa một tòa kiến trúc cổ xưa.

Bên trong tòa kiến trúc này có một gốc đại thụ cao chọc trời, không biết đã bao nhiêu tuổi, gốc cây to tới mức không biết cần bao nhiêu người mới có thể ôm được một vòng.

Rễ cây tỏa ra xung quanh, kéo dài trên mặt đất. Cành lá xum xuê, các nhánh cây kết lại với nhau giữa không trung, ít cũng có đến trăm cái, mỗi cái tạo thành một bức tường đại thụ.

Mà ở trên một cành đại thụ cao mấy trăm trượng so với mặt đất có một tòa cung điện tọa lạc.

Xung quanh cung điện, từng đoàn sương mù nhàn nhạt phiêu dật, uyển chuyển như Tiên cung.

Đây chính là Thần điện của Đế quốc Ám Sâm.

Đối với Đế quốc Ám Sâm, Thần Điện có vị trí quan trọng giống như Long tộc sau lưng Đế quốc Long Ngữ. Nữ Tế Tư đứng đầu Thần Điện có địa vị cao nhất trong Đế quốc Ám Sâm, còn cao hơn cả Đại đế của Đế quốc.

Ngồi trên Điện thai của Thần điện, một nữ nhân mặt che một tấm lụa mỏng, da trắng như tuyết, vóc người nhỏ nhắn. Đây chính là Nữ Tế Tư thần bí của Thần điện.

Ngoài Nữ Tế Tư, bên dưới Thần điện còn có mấy chục thiếu nữ trẻ tuổi, đều vô cùng mỹ lệ. Loại mỹ lệ này không gì có thể sánh được. Cả Thần điện tỏa ra một sự thánh khiết khác hẳn với vẻ thánh khiết của Quang Minh Giáo Đình, là sự thánh khiết đầy tự nhiên.

- Ôn Lỵ Ti.

Nữ Tế Tư thần bí lên tiếng, thanh âm vang vọng từ bốn phía, khiến cho người khác có cảm giác huyền ảo.

Ở dưới thần điện, một thiếu nữ mặc trang phục tế tư màu trắng bước ra, cúi đầu thi lễ rồi nói:

- Có thuộc hạ thưa Đại nhân.

- Hành trình đến Vương quốc Lục Thông, ngươi tùy ý sắp xếp. Còn nữa, nửa năm sau, Thần Điện cử hành tuyển chọn Thần nữ, cũng là lúc Đế quốc cử hành tỷ võ. Đây là Thần Điện Thạch phù, ngươi tự mình tặng cho Hoàng Long, mời hắn đến làm khách quý của Thần điện và Đế quốc.

Nữ Tế Tư thần bí vừa nói xong, cũng không biết bằng cách nào mà một khối Ngọc Thạch trắng noãn to cỡ bàn tay chậm rãi lơ lửng trên không trung, sau đó rơi vào tay của Ôn Lỵ Ti.

Nhìn Thần Điện Thạc phù trong tay, Ôn Lỵ Ti ngẩn ngơ, giây lát sau mới cung kính nhận lệnh.

Nàng biết lần này đã có mấy cái Thần Điện Thạch phù được xuất ra. Cái thứ nhất là tặng cho Đại trưởng lão của Long tộc, cái thứ hai tặng cho Thủ lĩnh của các Đại Thống Lĩnh Ma tộc, cái thứ ba tặng cho Đại Tế Tự của Thần Miếu Đế quốc Thú Nhân, cái thứ tư tặng cho Đệ tứ thánh của Hải tộc ở Hải ngoại là La Thiên Thánh Vương.

Ngoài Quang Minh Giáo Đình, Địa Ngục Ma tộc, Đế quốc Ám Sâm, còn có Đế quốc Thú Nhân, Đế quốc Đại Thảo Nguyên, Đế quốc Bạo Tuyết, Thiên Hạ Minh và toàn bộ các thế lực lớn trên Đại lục đều cho sứ giả tới Vương quốc Lục Thông.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương thành Vương quốc Lục Thông trở thành điểm đến của các dòng người từ khắp Đại lục.