Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 62: Chương 62

Mấy ngày sau, vào đúng lúc mặt trời lên cao nhất, trên tường thành của thành Kim An, một binh lính đang buồn chán dựa vào tường nghỉ ngơi, đột nhiên từ phía xa mơ hồ ẩn hiện có vài đốm đen xuất hiện, hắn ta lập tức tập trung tinh thần quan sát.

Dần dần, càng lúc càng tới gần, đó là những lá cờ hiệu có màu đen, trên cờ có một chữ ‘Thất’ màu vàng kim, còn có vô số binh lính có tổng thể màu đen sẫm cưỡi chiến mã chạy về phía cổng thành, những bộ áo giáp đó lại lập lòe kim sắc dưới ánh mặt trời, trông như thiên quân hạ phàm vậy.

“Ai ya, mẹ kiếp, đây… đây… đây là đội quân gì vậy, lẽ nào là quân địch đột kích?”

Tay lính đó vừa chạy vừa hô lên: “Địch tập kích… có địch tập kích…”

Vô số binh lính bắt đầu trèo lên tường thành, cửa thành cũng nhanh chóng được đóng lại.

Lãnh Thiên Minh từ xa nhìn lại, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó, không phải tưởng ta là quân địch đó chứ, lẽ nào ta mặc quá đẹp trai nên không nhận ra ư.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, áo giáp Hắc Long này rất vừa với cơ thể ta, không phải ông lão đó dựa trên hình thể của ta để làm ra đó chứ? Lẽ nào bọn họ sớm đã biết ta sẽ tới sao?

Đến khi tới dưới thành, xa xa nhìn lại đã có vô số cung thủ đang giương cung, còn có vài máy ném đá đã được kéo lên, Lãnh Thiên Minh nhìn tới.

Phòng ngự này không được, nếu như thật sự là kẻ địch thì vừa nãy đã đánh đến dưới thành rồi, ngươi còn chưa kéo máy ném đá lên, trở về phải dạy dỗ lại bọn họ mới được.

Trình Khai Sơn đơn độc cưỡi ngựa chạy tới, hô lên: “Đừng vội vàng, là Thất hoàng tử”.

Kỳ thực thiết nghĩ cũng phải, ngài đã thay trang phục, đổi cả cờ xí, còn có thêm ba nghìn binh lính tinh nhuệ nhất của tộc Hắc Thạch, đúng đủ năm ngàn bộ giáp Hắc Kim, ai biết ngài là ai chứ.

Nghe thấy giọng của Trình Khai Sơn, người trên thành đều chết sững, lúc này Trình Phương Lạc mới đi lên, gào lớn: “Trình tướng quân, ở đâu ra nhiều quân đội vậy? Tiểu tử ngươi không phải muốn làm phản đó chứ?”

Trình Khai Sơn vừa nghe liền không hài lòng, chửi lớn: “Mẹ kiếp! Này ông nội, ông có làm phản ta cũng sẽ không làm phản đâu, mau mở cổng, Thất hoàng tử đang đợi ở phía sau kìa”.

Trình Phương Thạc gắng sức nhìn về phía xa, đen thùi một vùng lại còn bị ánh mặt trời phản chiếu, liền gào lên: “Không nhìn thấy, ngươi bảo Thất hoàng tử tới đây, không nhìn thấy Thất hoàng tử thì không mở cửa”.

Trình Khai Sơn thật sự hết cách, không ngừng mắng chửi hùng hổ chạy trở về.

Lãnh Thiên Minh đã nghe thấy đoạn nói chuyện của bọn họ rồi, trong lòng rất vừa ý, đây mới là quan thủ thành đủ tiêu chuẩn, vậy là Lãnh Thiên Minh cưỡi ngựa chạy tới, ngẩng đầu lên nói: “Ta ở đây, mở cổng đi”.

Trình Phương Thạc vừa thấy, quả nhiên là Thất hoàng tử, vội vàng hô lên: “Thật sự là Thất hoàng tử, mở cổng, lập tức mở cổng…”

Sau khi cổng thành được mở, năm ngàn hắc kỵ tiến vào trong thành, ai nấy toàn thân đều mặc áo giáp đen sẫm, toát lên một cỗ lực lượng thần bí, phải biết rằng để tập hợp đủ năm ngàn chiến mã này, Lãnh Thiên Minh đã tiêu tốn gần như tất cả tích lũy của hắn rồi.

Thậm chí còn có một đại bộ phận là được mua về từ bộ lạc Hồ Lang, đương nhiên việc này cũng đã chứng minh, bất luận ở thời đại nào, trên thế giới này cũng không có kẻ địch và bằng hữu vĩnh viễn.

Bách tính trong thành nhìn thấy Thất hoàng tử dẫn theo đội quân tựa như thiên thần hạ phàm, lập tức sinh ra cảm giác sùng bái khó hiểu.

Thất hoàng tử không được trọng dụng nhất, bị người khác coi thường nhất trong truyền thuyết sau khi tới thành Kim An, mỗi chuyện mà hắn làm đều đang thay đổi số mệnh của bọn họ.

Hiện tại mặc kệ lời đồn là thật hay giả, đều đã không thể lay động được địa vị của Thất hoàng tử trong lòng bọn họ nữa rồi…

Khi Lãnh Thiên Minh về đến vương phủ, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đang đứng ngoài cổng lớn đợi sẵn, âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài sớm đã thu hút sự chú ý của các nàng.

Khi Mộ Như Tuyết nhìn thấy y phục trên người Lãnh Thiên Minh và cả cờ đen phía sau lưng thì nháy mắt liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lãnh Thiên Minh đi tới cười nói: “Hai nàng, ta thế này trông được không?”

Tiểu Lan viừa vô tay vừa nhày lên: “Quá đẹp trai rồi, Thất hoàng từ”.

Nhìn sang Mệ Như Tuyết thì dường nhưe đang nghĩ gì đó, vẫn không nhúc nhích, sau đó đột nhiên quỳ xuống, nói: “Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết.