Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 71: Chương 71

Người kia gật đầu, nói: “Vậy đại quân Bắc Lương liệu có đến kịp thời không”.

Người đàn ông cười lớn, đáp: “Nữ vương bệ hạ yên tâm, chúng ta chỉ cần vài ngày đã chiếm được hai thành Sùng An và Tân Hoài, hơn nữa còn thực hiện giết phá để đảm bảo kế hoạch, hiện giờ chỉ xót lại thành Kim An nhỏ bé, dưới sự tấn công của 10 vạn quân ta, ước chừng không cần tới vài ngày”.

“Tộc Hồ Lang cũng phối hợp ngăn chặn quân giúp chúng ta, đợi lúc chúng tới nơi, ít nhất cũng phải một tháng sau, khi đó đại quân ta sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần bọc hậu, không có chướng ngại thành Kim An, chúng ta chẳng sợ gì hết”.

Nữ vương cười, nói: “Vương tước Phi Nhĩ Đắc, chỉ cần chiếm được núi Tuyết Long, ngài sẽ lập đại công, trước đây không biết công dụng của than, nếu không, ta tuyệt đối không dễ dàng đưa nó cho Bắc Lương.

Lần này chúng ta bỏ ra lượng lớn lương thực, thảo nguyên, tiền tài để giao dịch với Hồ Lang, nếu sự không thành, hậu quả ngài không gánh nổi đâu…”

Lãnh Thiên Minh dẫn 5000 kỵ binh liều mạng quay về, ba ngày sau tới nơi, nhìn hắc kỳ trên tường thành, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được đặt xuống, may thay, kẻ địch vẫn chưa tấn công thành Kim An.

Trong thành lúc này đang gấp rút chuẩn bị, máy bắn đá, thuốc pháo, dầu hỏa, và hàng đống đá được vận chuyển về cổng thành.

Lãnh Thiên Minh không dám nghỉ ngơi, hắn chạy vào quân doanh, Trình Phương Thạc, Mạc Nhị Cẩu và tất cả các quan thiên hộ trở lên đều đang có mặt.

Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói: “Trước mắt chúng ta có thể khẳng định có hai đoàn nhân mã tấn công thành Sùng An và Tân Hoài, mỗi đoàn số lượng đều hơn 5 vạn, cũng tức là kẻ địch giờ có ít nhất 10 vạn quân, hơn nữa đều là chuẩn bị mà tới, sức chiến đấu tuyệt đối không kém Hồ Lang”.

Đám đông sửng sốt, 10 vạn kẻ địch, quân ta chỉ có 2,5 vạn người, thành trì có thể viện trợ xung quanh thì đã bị chiếm lĩnh.

Tân Cửu lên tiếng: “Lời của thất hoàng tử không sai, số nạn dân mấy ngày nay chúng ta thu nhận đã vượt hơn 5 vạn, những bách tích chạy khỏi thành Sùng An, Tân Hoài và cả những người sống ngoài thành trước đây, số lượng không ngừng gia tăng, trước mắt, thành Kim An chính là hy vọng cuối cùng của phương bắc”.

Trình Phương Thạc cũng cất lời: “Bọn chúng chiếm được Sùng An, Tân Hoài trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lại không vội vã tiến công Kim An, chắc chắn là có mục đích”.

Lãnh Thiên Minh: “Ừm, nếu ta đoán không lầm, bọn chúng không nhằm vào Kim An, mà là núi Tuyết Long phía sau chúng ta, bởi vì độ cao núi hơn 5000 mét, không thể trực tiếp trèo qua.

Chỉ đành vượt qua hai bên rìa núi, cũng may là thành Kim An xây sát mạch núi, có núi cao bọc sau lưng, chỉ có thể tiến công từ cửa nam”.

Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói tiếp: “Mọi người nhìn này, đây là Sùng An, đây là Tân Hoài, bọn chúng không vội tấn công, đó là vì bọn chúng biết rõ vị trí đặc biệt của Kim An, biết chúng ta đã không có đường thoát, xem ra chúng đang tính toán, làm sao để nuốt trọn chúng ta”.

Tân Cửu: “Muốn chiếm núi Tuyết Long, vậy chắc chắn là nhằm vào mỏ than, đột nhiên xuất hiện nhiều quân đội như này, triều đình lại không có cảnh báo gì, lẽ nào là tộc Hồng Mao”.

Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Về cơ bản có thể xác định là tộc Hồng Mao, bọn chúng nhất định đã giao dịch với Hồ Lang, mục đích của Hồng Mao rất rõ ràng, chính là tiêu diệt hoàn toàn chúng ta trước khi đại quân kịp tới, bao vây Kim An, Sùng An, Tân Hoài, thiết lập ranh giới giữa hai nước”.

“Mục tiêu cốt lõi, chính là núi Tuyết Long ở giữa, vậy nên hiện giờ việc chúng ta cần làm là bắt buộc cố thủ thành Kim An, chỉ cần giữ được thành, bọn chúng sẽ không cách nào hình thành tuyến phòng thủ mới, đợi đại quân đến cứu viện, chúng ta mới có cơ hội sống tiếp, một khi thành bị phá, ta và tất cả bách tính trong thành chỉ có đường chết”.

Mọi người đương nhiên hiểu được ý nghĩa và khó khăn của cuộc chiến lần này, tất cả đều chắp tay, nói: “Đều nghe thất hoàng tử an bài, chúng thần đồng sinh cộng tử với thành Kim An”.