Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 12: Ăn tôm hùm đất

Dịch: A Ly

***

Linh Âm ngủ say, Quách Quả cũng không hiểu rốt cuộc cái gọi là Đen Như Mực mà cô nhóc ấy nói trước khi biến mất là gì? Nhưng lại chẳng thể đánh thức Linh Âm dậy để hỏi, vì thế cô đành phải chạy tới chỗ bày trận pháp trong rừng phong một lần nữa, chỉ là cũng chẳng phát hiện ra cái gì bất thường. Ngẫm nghĩ thật kỹ, Linh Âm vừa mới mở linh trí, còn là một đứa trẻ con, trẻ con sợ tối, cái gọi là Đen Như Mực có lẽ là tình cảnh mà lúc trước bản thể của cô bé bị phong bế ở trong tảng đá kia chăng.

"Tiểu Quả, cậu còn nhớ cô bé đi lạc mà tuần trước tớ gặp phải đấy không? Cô bé ấy còn ở nhà cậu một đêm đấy." Tiểu An huých vào tay cô, đột nhiên hỏi.

"A..." Quách Quả đờ ra một chút, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Tiểu An ở phía sau, đành phải gật đầu, "Nhưng hôm sau tớ đã đưa trở lại đó rồi."

"Sáng nay lúc đi làm, tớ tiện đường ghé vào đấy hỏi thăm." Cô ấy đột nhiên chuyển sang tức giận, "Cậu không biết đâu! Không ngờ bọn họ lại nói với tới rằng, tuần trước căn bản không tiếp nhận đứa bé đi lạc nào, còn bảo tớ đừng nói linh tinh làm ảnh hưởng tới công việc bình thường của bọn họ, tớ tức chết mất thôi!"

"A..." Bởi vì bọn họ đều quên cả rồi.

"Một người không nhớ thì cũng thôi đi, nhưng tớ hỏi tới mấy người mà ai cũng bảo chẳng thấy có đứa trẻ con nào. Mới mấy ngày chứ, bọn họ thật là thất trách, tớ cảm thấy họ đang trốn tránh trách nhiệm thì có!" Cô ấy càng nói càng tức giận, nắm tay lại, nói tiếp, "Không được, tớ nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, đứa bé còn nhỏ như thế, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Hay là chút nữa chúng ta cùng đi đi, cùng lắm thì tớ tố cáo bọn họ."

"Đừng đừng đừng!" Quách Quả hoảng hốt, vội vàng giữ chặt tay cô ấy lại, "Tốt nhất đừng làm phiền người ta làm việc thì hơn." Đi là lộ tẩy luôn đấy!

"Tại sao?" Tiểu An nhíu mày, nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy không tán thành, "Đứa bé ấy do tớ đưa tới, bọn họ không nên cho tớ một câu trả lời thỏa đáng hay sao?"

"Không phải... Ý tớ là..." Cô nhất thời không biết phải giải thích thế nào, nghĩ một chút mới trầm giọng, nói: "Cậu phải tin họ, dù gì người ta cũng là đày tớ của nhân dân, chẳng lẽ còn mang bán đứa trẻ đi được chắc? Không nói cho cậu thì chắc chắn là có lý do riêng, có lẽ... Có lẽ là vì muốn bảo vệ cho tâm lý đứa bé ấy được khỏe mạnh, ừ, đúng thế! Chắc chắn là thế rồi!"

"Tâm lý khỏe mạnh?" Tiểu An hạ bớt cơn giận, nhưng vẫn nghi hoặc, "Ý là sao?"

"Cậu nghĩ xem..." Quách Quả đành phải bắt đầu tự biên tự diễn, "Đứa trẻ đi lạc cả một ngày, đáng lẽ là phụ huynh của nó phải nôn nóng tới phát điên, nhưng mà tớ đưa đứa bé ấy về nhà cả đêm cũng chẳng thấy có ai tìm tới, cậu cảm thấy là vì sao?"

Tiểu An sửng sốt một chút, mở to mắt hỏi: "Đứa bé ấy bị người ta cố tình vứt bỏ ư?"

"..." Ờ thì cũng đại loại như thế.

"Thế thì kẻ làm cha làm mẹ ấy đúng là cầm thú!" Tiểu An mắng một câu, tỏ vẻ chỉ hận không thể đánh cho đối phương một trận.

"Thế nên là..." Cô lại tiếp tục bịa chuyện, "Chắc chắn cảnh sát đã cân nhắc tới vấn đề này nên dứt khoát không đề cập tới chuyện cô bé ấy bị bỏ rơi nữa, để tránh ảnh hưởng tới tâm lý của nó. Trẻ con, đứa nào mà chẳng nhạy cảm, yếu đuối, nếu cậu thường xuyên tới thăm con bé, kiểu gì con bé cũng nhìn ra được vấn đề ngay. Hết thảy cứ phải đợi tìm được cha mẹ nó rồi mới xử lý cụ thể được."

"Hừ! Loại cha mẹ có thể bỏ rơi cả con đẻ của mình, đúng là không xứng làm cha mẹ!" Ý nghĩ của Tiểu An bị di dời đi, đứng đấy mắng cặp cha mẹ nào đó tới vài phút rồi mới lại thở dài nói, "Đứa trẻ ấy thật đáng thương, vừa ngoan ngoãn lại vâng lời, sao người ta có thể bỏ rơi nó được chứ? Nếu tớ mà có tiền, kiểu gì tớ cũng nhận nuôi cô bé ngay."

"..." Thật may là cậu không có tiền!

Quách Quả sờ chiếc chuông trong túi, lúc trước, khi cô đưa Linh Âm trở về, tuy rằng đã dùng bùa lãng quên, nhưng cũng chỉ loại bỏ ký ức của các nhân viên cảnh sát thôi. Cô cũng muốn tiêu trừ ký ức của Tiểu An và chị Vương, nhưng ai bảo cô đã sử dụng hết linh khí rồi chứ, có muốn vẽ bùa cũng chẳng vẽ được. Cô sợ nếu Tiểu An thực sự tới đó tìm người, dù sao, ký ức thì xóa được nhưng ghi chép thì không, có khi người ta lục tìm ra được ghi chép báo án thì sao?

Quách Quả khẽ thở phào, Tiểu An cũng chẳng nghĩ tới việc này nữa, xếp cốc đã được rửa sạch sẽ gọn gàng xong liền quay đầu hỏi: "Tớ dọn dẹp xong rồi, có thể về. Tiểu Quả, hay đi cùng nhau đi?"

"Cũng được." Cô giặt sạch cái khăn lau trong tay rồi vắt lên giá phơi, sau đó cởi tạp dề ra.

Hôm nay là thứ tư, khách tới không nhiều nên cũng không bận bịu gì, có thể về đúng giờ, hai người khóa cửa hàng cẩn thận rồi rời đi. Chợ đêm bên đường đã mở, dọc vỉa hè đầy những quầy hàng rong, nướng BBQ, món kho, tôm hùm đất... Đủ loại thức ăn ngon và đẹp mắt bày biện dọc đường, người ra ngoài ăn khuya cũng tấp nập.

"Tiểu Quả, hay là... chúng ta ăn tối rồi hãy về đi?" Mắt Tiểu An sáng rực lên, đề nghị.

"Chuẩn tấu!" Cô lập tức giơ ngón tay cái lên, mới lĩnh lương không lâu nên cô vẫn còn dư dả một chút.

"Đi thôi, tớ biết một quán tôm hùm đất siêu ngon!" Tiểu An chỉ vào một con ngõ nhỏ bên phải, "Tuy cửa hàng đó không bắt mắt, nhưng bán chạy lắm, tôm hùm đất luôn bán với số lượng có hạn, tới muộn là không còn đâu."

Nói xong liền kéo tay cô đi về phía con ngõ nhỏ đó, vừa đi vừa giới thiệu cửa hàng kia ăn ngon thế nào, còn cố tình lấy điện thoại ra cho cô thấy nó được điểm đánh giá cao và bình luận tốt ra sao.

Quách Quả nghe cô ấy nói mà con sâu thèm ăn ngủ trong bụng tới mấy trăm năm cũng phải bò ra, càng rảo bước nhanh hơn, căn bản không quan sát tình hình xung quanh cho lắm, cho đến khi cảm nhận được một luồng khí lạnh dị thường ập thẳng vào mặt.

Cô lùi lại một chút, nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra, không biết từ lúc nào, hai người đã tới một ngõ nhỏ tối tăm, dường như mọi ồn ào náo nhiệt đều biến mất.

"Tiểu An, chưa tới quán kia à?"

"Ơ?" Giờ Tiểu An cũng mới phát hiện ra đường đi có vấn đề, "Không phải chứ, tuần trước tớ mới tới mà, rõ ràng cửa hàng này cách đầu ngõ không tới 500 mét, sao giờ lại không thấy nhỉ? Hơn nữa, lần trước đâu có tối như này, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm ngõ rồi sao?"

Quách Quả cảm thấy khí âm càng lúc càng lạnh lẽo, như thể có thứ gì đó rất nguy hiểm đang tiến về phía này.

"Chúng ta về thôi!" Cô kéo tay Tiểu An, xoay người lùi lại phía sau.

"Ừ, được." Tiểu An cũng chỉ đành phải đi theo cô quay trở ra.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, bóng đen mờ tối trên đỉnh đầu lập tức nổ tung, xung quanh lập tức trở nên tối đen như mực.

"Á!" Tiểu An bị bóng đèn phát nổ làm cho hoảng sợ, thuận tiện còn mắng một câu, "Đèn đường có chất lượng chết tiệt gì vậy?" Nói xong liền dừng bước.

"Đừng dừng lại!" Trong lòng Quách Quả đã quýnh lên rồi, cảm giác được đám khí lạnh kia đã vây lấy hai người, Tiểu An đang bị cô cầm tay kéo đi lại đột nhiên thả tay ra.

"Chờ tí, tớ mở đèn điện thoại soi đường phát." Tiểu An theo bản năng lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin.

"Đừng!" Quách Quả hoàn toàn không kịp ngăn cản, phía trước đã sáng lên.

Chỉ thấy dưới ánh đèn pin, một gương mặt trắng bệch không có một chút tia máu nào thình lình xuất hiện, đôi mắt đỏ không tròng nhìn lom lom vào hai người bọn cô, trên mặt còn bị hoa văn màu đen như những đường rạn che kín, quỷ quái nhất là phía dưới kẻ đó không có thân thể, chỉ là một đám dịch nhầy đặc sệt màu đen, y hệt cây kem đang tan chảy, chất lỏng màu đen cứ thế nhỏ xuống đường tong tong.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng giật thột - Ma tộc!

Trong đôi mắt đỏ lòm kia xuất hiện vẻ hưng phấn, giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo truyền tới, "Mi chính là chủ nhân của cái chuông..."

"Có ma!!!" Hắn còn chưa nói dứt lời thì Tiểu An bên cạnh Quách Quả lập tức hét lên chói tai, âm thanh vang khắp ngõ nhỏ. Ngay sau đó, không hề nghĩ ngợi, cô nàng trực tiếp ném thẳng cái điện thoại trong tay về phía đối diện.

Ánh sáng đèn pin loang loáng, chiếc điện thoại rơi trúng giữa cái mặt đầy những vằn đen kia, phát ra một tiếng "chát" trong trẻo và vang vọng.

"Có ma, có ma, có ma, a a a..." Tiểu An lại một lần nữa hét lên chói tai, cũng không biết có phải là phản xạ có điều kiện sau khi bị hoảng sợ hay không mà tay lại lần nữa giơ lên, dùng cái túi da đập điên cuồng về phía đối phương.

Đối phương hoàn toàn không ngờ được, đứa con gái loài người này sẽ ra tay đột ngột, căn bản không hề phòng ngự gì, bị đánh nhát nào trúng nhát đó, khiến cho khí đen quanh người cũng tan tác theo.

Quách Quả: "..."

Trâu... trâu bò thật đấy! Đến cô cũng chẳng dám gấu như thế!

Σ(°△°|||)︴