Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 4: Sa vào trận pháp

Dịch: A Ly

***

Quách Quả dừng xe đạp, nhìn xung quanh, đừng nói là người, đến chim cũng chẳng thấy một mống.

Linh khí tới đây thì biến mất, theo lý thuyết, hẳn người phải ở đây mới đúng. Nhưng bốn xung quanh đều trống vắng, chỉ có núi giả cao lớn và cây phong, lá cây rơi rụng lác đác. Công viên bình thường rất náo nhiệt, bây giờ lại yên tĩnh đến mức kỳ dị.

Cô đi loanh quanh một chút nhưng vẫn chẳng phát hiện ra tung tích Từ Chính, mà linh khí bám trên những tờ tiền cũng càng lúc càng mỏng manh, chẳng được bao lâu nữa là sẽ hoàn toàn tiêu tan.

Không tìm sai chỗ mà, vị trí ở đúng chỗ này, nhưng tại sao lại không thấy người nhỉ?

Có thể cảm nhận được linh khí nhưng lại không tìm được ngọn nguồn, lẽ ra trong tình huống này, trừ phi có người bày cảnh ảo ở đây thì mới tránh được đôi mắt của cô. Nhưng rõ ràng ở đây chẳng hề có dấu vết của việc sử dụng pháp thuật gì, như vậy chính là... trận pháp ư?

Quan sát phân bổ những cây phong xung quanh một chút, càng nhìn càng cảm thấy chúng có quy luật gì đó, đúng là trận pháp rồi!

Quách Quả kinh hãi, không ngờ ở thế giới này lại tồn tại trận pháp, tuy còn chưa rõ là trận pháp tự nhiên hay nhân tạo.

Quan trọng nhất là, trận pháp lại không nằm trong phạm vi am hiểu của cô.

Năm đó, bản thân cô một lòng nghĩ tới việc nhanh chóng tăng tu vi để phi thăng, hơn nữa lại là kiếm tu, chỉ tu luyện mỗi kiếm. Huống hồ, có phụ huynh là đại sư huynh ở đó rồi, mấy cái kỹ năng sống như luyện đan, luyện bùa, trận pháp, luyện khí linh tinh kia, cô căn bản chẳng phải đi tìm hiểu làm gì.

Có việc thì tìm sư huynh, đây chính là truyền thống ưu tú trong sư môn bọn họ. Trước kia chẳng cảm thấy gì, giờ sư huynh không ở đây, cô mới thực sự cảm thấy mình chẳng biết cái gì.

Đột nhiên hiểu ra, thế nào gọi là đến lúc cần mới thấy kiến thức mình thiển cận. Sớm biết thế này, lúc trước đã cố học thêm mấy quyển rồi!

Quách Quả hơi nôn nóng, hít sâu một hơi để ổn định tâm tình.

Hiện tại, ở đây có một trận pháp che giấu, mà những người mất tích kia, có thể vì không cẩn thận nên mới kích hoạt trận pháp, sau đó bị sa vào trong trận. Đây cũng là lý do cho dù người khác có tìm thế nào cũng không thấy được người.

Với năng lực hiện tại của cô, không phải là không có cách mạnh mẽ phá trận, chỉ cần hủy diệt nền tảng của trận pháp là xong, mà nền tảng của trận pháp ở đây chính là những cây phong. Nói cách khác, chỉ cần chặt gãy những cây phong này, trận pháp cũng sẽ bị phá hủy, đương nhiên cũng sẽ cứu được người ở bên trong ra.

Thoạt nhìn thì thấy rất phù hợp, nhưng vấn đề quan trọng là... Nơi này là công viên đấy! Hơn nữa, còn là công viên mà chỗ nào cũng có gắn camera theo dõi!

Nếu cô định chặt cây thật, có khi chưa cứu được người ra thì đã bị bắt vì đốn chặt cây phi pháp rồi. Ai mà tin được là cô làm thế để cứu người chứ, có khi còn bị coi là bệnh tâm thần cũng không chừng!

Làm sao đây, làm sao bây giờ?

Cô xoay mấy vòng tại chỗ, lại cẩn thận xem xét kỹ từng cây phong một ở xung quanh. Đúng là không ngờ được, biện pháp này vừa không khiến người ta chú ý, mà còn có thể tránh được trò chặt trộm cây vì có camera.

Cô đành phải liều mạng nhớ lại những gì mà sư huynh từng giảng giải về trận pháp cho mình nghe năm xưa, toàn là những kiến thức vô cùng cơ bản.

Khoan đã!

Không nhìn thấy người trong trận, chứng tỏ trận pháp này có tác dụng ngăn cách. Nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được linh khí, vậy tức là trận pháp này không thực sự quá cao cấp. Sư huynh từng nói, trận pháp đơn giản cực kỳ yếu ớt, cũng không nhất định phải phá hủy nền tảng của trận pháp, vẫn còn có cách khác để phá trận, ví dụ như tìm ra cơ chế hoạt động của trận pháp, mạnh mẽ làm nhiễu loạn cơ chế ấy, hoặc là trực tiếp phá hủy mắt trận, vân vân. Cơ chế hoạt động của trận pháp thì thôi, coi như bỏ, không chuyên nghiệp sẽ không nhìn ra được, còn mắt trận của trận pháp đơn giản thường được bố trí ở trung tâm trận pháp.

Quách Quả nhìn khắp xung quanh, lại xem bản đồ trên điện thoại, xem xét toàn bộ khu vực trung tâm rừng phong này. Quả nhiên, ở cách trước mặt cô chừng năm, sáu mét, có một tảng đá cao chừng nửa thân người. Có lẽ do thường xuyên có người tới đây ngồi nên bề mặt tảng đá vô cùng trơn nhẵn, hoàn toàn không có một cọng rêu xanh nào.

Chính là nó! Quả nhiên sư huynh nói không sai, thứ ở trung tâm này chính là mắt trận, chỉ cần phá hủy tảng đá thì có thể phá hủy được trận pháp rồi.

Cô vui vẻ trong lòng, dịch chuyển tới một vị trí mà camera không quay tới được, điều động linh khí trong cơ thể, bắt pháp quyết bắn về phía tảng đá kia. Chỉ thấy một lưỡi dao gió vô hình đánh thẳng tới tảng đá, sau đó là tiếng "răng rắc", trên mặt hòn đá cao nửa người nứt ra một cái khe, một luồng năng lượng đặc thù bùng lên, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ, toàn bộ trận pháp lóe lên.

Sau đó...

Cô cũng bị kéo vào trận pháp luôn!

Quách Quả: "..."

Đậu xanh rau má!

Sao bảo là phá trận cơ mà?

(╯°Д°)╯︵┻━┻

Sư huynh lừa muội!

***

"Tiểu Quả!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Từ Chính mang theo vẻ mặt kinh ngạc đi tới.

"Anh Từ!" Quách Quả vội vàng rụt tay về, không ngờ vừa vào trận là đã nhìn thấy người mình muốn tìm ngay rồi.

"Sao lại là cô?" Từ Chính nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nghĩ tới cái gì lại lập tức tức giận mắng, "Cô cũng tới rừng phong hả? Chẳng phải đã dặn là ở đó nguy hiểm, bảo các cô đừng có tới hồ Minh rồi còn gì?"

Quách Quả cười xấu hổ, "Chị Vương nói là anh mất tích, vừa lúc em ở gần đây nên mới tới hồ xem một chút." Nói chuẩn ra, là cô định tới cứu người, ai ngờ người thì không cứu được mà còn táng cả thân mình vào đây, sư huynh đúng là đồ lừa đảo!

"Cô... ài!" Từ Chính càng thêm rối rắm, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

"Anh Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Đây là đâu thế?" Tuy cô biết đây là bên trong trận pháp nhưng vẫn hỏi một câu.

Từ Chính nhíu mày, đang định giải thích thì người đi theo sau anh ta đã tranh mở miệng trước.

"Em gái à, em có mang cái gì ăn được không, hoặc là dụng cụ gì đó?" Một bà dì khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi nhiệt tình sán lại, "Em có thể phân cho chị một ít được không? Chị sẽ mua của em, hơn mười ngày rồi mà chị chưa được ăn cái gì cả." Nói xong còn móc điện thoại ra.

Quách Quả sửng sốt, cẩn thận quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra ngoài Từ Chính thì đằng trước vẫn còn mười mấy người nữa, dáng vẻ ai nấy đều chật vật, nhìn hơi thê thảm.

Trên người bọn họ dính đầy bùn, ai nấy đều kiệt sức ngồi bệt trên mặt đất. Dưới chân họ là đất bị đào xới lung tung, giống như là bị bới ra để tìm gì đó. Cẩn thận quan sát hơn một chút, có thể thấy cỏ xung quanh đều trụi lủi, quanh chỗ mọi người ngồi chỉ còn toàn đất bùn, chỉ có nhìn vào màn sương mù mới loáng thoáng thấy bóng cây cỏ ẩn hiện.

Nơi này không phải rừng phong ban nãy, cỏ trên mặt đất bị đào trụi hẳn là do đám người này đào lên ăn cho đỡ đói. Cho nên, sau khi nghe bà dì kia hỏi chuyện, mọi người đều nhìn về phía cô với ánh mắt sáng bừng, giống như chỉ cần cô nói là có thì sẽ lập tức nhào lên cướp vậy.

"À... Không có." Quách Quả lắc đầu, "Lúc tôi ra ngoài chỉ cầm theo mỗi cái điện thoại thôi."

Cô giơ điện thoại trong tay lên, sau đó, đám người vừa rồi còn nhìn vào cô chằm chặp lập tức thất vọng quay đầu đi, lại xì xầm bàn tán với nhau.

"Ôi, lại thêm một người tới, không biết sẽ còn có bao nhiêu người bị đưa tới đây nữa đây."

"Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào thế? Chúng ta còn trở về được không?"

"Đây không phải ngoài hành tinh đấy chứ? Chúng ta bị người ngoài hành tinh bắt cóc về đây để làm thí nghiệm các kiểu."

"Tôi lại thấy là có yêu quái dở trò ấy, nhốt chúng ta ở đây để làm thức ăn dự trữ. Đám người Lưu Tiên đi mà mãi không thấy quay về, chắc chắn là bị ăn thịt rồi."

"Thế chẳng phải tiếp theo sẽ tới lượt chúng ta ư?"

"Tôi không muốn chết đâu..."

Mọi người càng nói thì trên mặt lại càng hiện rõ sự tuyệt vọng, thậm chí có người lại bắt đầu khóc lên, nhưng có lẽ vì trước đó đã khóc rất nhiều rồi nên giọng khá nghẹn ngào.