Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 34: Nam Vân Thành

Dịch Thiên Hành vừa nói xong, lập tức đội ngũ của đoàn bảo tiêu co lại thành một vòng. Hộ vệ và những người có võ công thì đứng ngoài cùng, phía trong là phụ nữ, trong số đó có cả vị nhị tiểu thư và cô nàng tỳ nữ tiểu Vân.

Lâm Phong thấy đội ngũ này lâm trận mà không hề rối loạn, ngược lại càng tập trung chỉnh tề thì trong long tấm tắc khen một câu.

Lâm Phong cũng được liệt vào hàng ngũ ‘đối tượng yếu ớt cần được bảo vệ’ nên cũng không nhanh không chậm mà đi vào bên trong để quan sát tình hình.

Cổ nhân có câu Mãnh hổ khó địch quần lang, ở một nơi hoang vu khắc nghiệt này, cho dù là ai cũng không trông mong mình là kẻ địch với một bầy sói cả. Nếu trong hoàn cảnh khác, gặp tình cảnh này Lâm Phong chắc chắn không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Mặc dù tu vi Luyện khí trung kỳ của Lâm Phong dư sức đối phó với vài con sói hoang này, nhưng khi chúng đến đông hơn thì Lâm Phong cũng không tự cao tự đại cho rằng mình có khả năng làm một con siêu cấp mãnh hổ.

Hiện nay thần thức của Lâm Phong chưa phục hồi được như cũ. Phải biết rằng thần thức của tu sĩ không phải như linh lực, sau khi bị mất thì chỉ cần phục dụng đan dược hoặc đả tọa nghỉ ngơi hoặc hấp thu linh thạch là sẽ phục hồi nhanh chóng, mà cần tịnh dưỡng chuyên tâm mới từ từ phục hồi.

Cũng vì vậy, với luồng thần thức yếu ớt hiện giờ của Lâm Phong, hắn quan sát sơ sơ thì thấy đàn Lang Nha Thú này chỉ khoảng chừng hơn trăm con. Mặc dù vậy, thể tích con Lang Nha Thú nào cũng to hơn sói bình thường đến hai ba lần, bộ dạng cực kỳ hiếu chiến.

Đàn Lang Nha thú không vội vàng tấn công mà từ từ áp sát, xoay vòng.

Dịch Thiên Hành là một tay lão luyện già đời, lăn lộn giang hồ nhiều năm, thấy cảnh này thì nghĩ ngay tới một chuyện mà kể cả hắn cũng sởn hết cả gai ốc, lập tức lớn tiếng kêu:

‘Huynh đệ, toàn bộ xếp thành hình vuông chia làm hai lớp, những người sử dụng cung nỏ đứng phía trong, huynh đệ cận chiến đứng vòng ngoài bảo hộ. Một lớp bắn còn lớp kia phòng thủ.’

Không thể không nói chiêu này của Dịch Thiên Hành rất hay, chẳng những không lơ là phòng thủ mà còn tấn công tiêu diệt sinh lực địch.

Đàn sói ngay lập tức bị cung nõ mù mịt làm bị thương một số con, nhưng mùi máu xộc lên làm cho bọn chúng càng hung hăng hơn, lập tức nhào lên xáp lá cà với lớp nhân thủ bên ngoài. Lập tức mùi máu tanh bắt đầu truyền ra.

Mỗi nhân thủ trong đoàn xe đều là những người trải qua gió tanh mưa máu, không ai sợ hãi mà ngược lại càng hăng máu xông lên.

Một đại hán râu quai nón quét thanh đại đao làm cho hai con sói trước mặt chia năm xẻ bảy, nhưng cũng trong một khoảnh khắc lại bị ba con khác lao vào cắn xé. Một người đang chiến đấu đến người đầy máu tươi gần đó lập tức lao đến trợ trận, đại hán râu quai nón một cánh tay đầm đìa máu tươi nhưng vẫn uy dũng quơ thanh đại đao xông pha chiến đấu.

Dịch Thiên Hành bên này cũng không rãnh rỗi sinh nông nỗi, hắn vừa huy động thanh Đao phát ra từng luồng kình khí giết đến sát khí dâng trào, nhưng một mặt cũng mang theo hai người cung thủ giỏi nhất, ý đồ muốn tìm đến con sói đầu đàn. Kinh nghiệm bao năm cho thấy, chỉ cần giết chết con đầu đàn thì tất nhiên bầy sói sẽ đại loạn, từ đó hóa giải nguy cơ hôm nay.

Tuy nhiên, bầy Lang Nha Thú càng lúc càng đông, mỗi khi có một con ngã xuống thì hai ba con khác xông lên, với tình thế trước mắt, chỉ sợ Dịch Thiên Hành chưa gặp mặt được Lang Nha Vương thì đã gặp tổ tiên gia gia của gã trước rồi. Hơn nữa, Lang Nha Vương sở dĩ được gọi là Lang Nha Vương, là con sói đầu đàn chính bởi vì nó có một loại vũ khí lợi hại nhất, đó chính là một chút linh tính và trí tuệ.

Huynh đệ, đừng xem thường một chút linh tính này, chỉ một chút linh tính trí tuệ này đã giúp cho nó có khả năng chỉ huy một bầy sói thành một đội hình quân đội cấp thấp, mà cho dù có cường giả cao cường cũng cảm thấy ăn không tiêu!

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì khẽ thở dài, hắn biết có giấu cũng không giấu được nữa, bèn lật tay bắt quyết, huyễn hóa ra một quả cầu lửa.

Sai, không phải Kamejoko, mà đây chỉ là một cái Hỏa Cầu Thuật nho nhỏ, là pháp thuật sơ cấp của tu tiên giả, nhưng đối phó với loại dã thú thì cực kỳ hiệu quả.

Chỉ thấy Lâm Phong lập tức sử dụng Tùy phong bộ nhằm tiết kiệm linh lực đến mức tối đa, sử ra gần chục cái hỏa cầu thuật bắn thẳng vào đội hình bầy sói, đặc biệt, Lâm Phong cố ý mở một con đường cho Dịch Thiên Hành, sau đó tụ âm thành tuyến vào tai Dịch Thiên Hành:

Dịch đại ca, lập tức theo hướng đó, bên đó có thứ cần huynh săn sóc.

Nghe chữ đoán hình nền, Dịch Thiên Hành lập tức hiểu ý Lâm Phong. Nhưng bởi vì vẫn còn đang rung động trước pháp thuật của Lâm Phong đang sử dụng, Dịch Thiên Hành trong cơn ngẩn ngơ lập tức tỉnh táo lại, buột miệng cung kính nói:

Tuân lệnh!

Nói xong, lập tức dẫn theo hai cung thủ chạy theo hướng đó.

Lại nói bầy Lang Nha Thú này cũng là một bầy tương đối nhỏ, thủ lĩnh của bọn nó là một con Lang Nha Thú nhất cấp vừa tiến giai, cho nên đội hình của Dịch Thiên Hành dưới sự trợ giúp của Lâm Phong thì nhanh chóng ổn định và giành lại thế kèo trên.

Con Lang Nha Vương cũng không phải ngu ngốc, thấy tình hình không ổn, lập tức kéo bầy Lang Nha Thú rút lui, Dịch Thiên Hành và hai tay cung thủ một đường chạy tới cũng không đuổi theo được thì đành bất đắc dĩ quay trở về.

Lâm Phong lúc này cũng đã thu công, quay lại ngồi bên đống lửa.

Thái độ mọi người lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cũng không ai dám tới gần Lâm Phong mà chỉ đứng xa xa lén để ý hắn, ánh mắt đều có một bộ dạng sùng kính.

Dịch Thiên Hành mang người quay trở về, cũng không kịp dọn dẹp hay rửa ráy gì mà trực tiếp tới trước mặt Lâm Phong, cung kính quỳ xuống:

Đa tạ tiên sư ra tay giúp đỡ, tiểu nhân không biết thân phận của ngài, nếu có mạo phạm xin ngài rộng lượng bỏ qua!

Thì ra Dịch Thiên Hành lăn lộn bao nhiêu lâu, cũng được biết trong giang hồ, ngoài những người có võ công cao cường, nội công tuyệt đỉnh thì còn có một loại tồn tại khác càng ghê gớm hơn. Nghe đồn những người này phẩy tay là băng thiên, giậm chân là liệt địa, pháp lực vô biên, phi thiên độn thổ không gì không làm được. Tuy nhiên, Dịch Thiên Hành cũng là chỉ nghe trong giang hồ đồn đãi, chứ với tu vi và thân phận của gã làm sao tiếp xúc qua người tu tiên. Hôm nay thấy Lâm Phong phẩy tay đã bắn ra mấy quả cầu lửa uy lực khó có thể có loại võ công phàm nhân nào so sánh được, trong lòng đã chắc tới tám chín phần Lâm Phong là một người tu tiên, vì vậy mà cung kính xuất phát từ nội tâm, không dám chút nào chậm trễ, lời nói càng đem mình hạ thấp làm tiểu nhân. Nghe nói những người tu tiên này, đa phần đều là những lão quái vật sống mấy trăm năm, lại thích chơi trò giả nai, thích cải biến dung nhan trẻ lại để gặp người.

Lâm Phong không hề hay biết hình tượng của mình phút chốc đã biến ảo thành lão quái vật trong lòng Dịch Thiên Hành, nếu biết chắc hắn sẽ sùi bọt mép mà hóa đạo tại chỗ mất!

Thấy Dịch Thiên Hành bỗng trở nên cung kính như vậy thì Lâm Phong cũng thuận nước dong thuyền, nói:

Được rồi, Dịch huynh dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Lâm mỗ, không cần khách khí. Ta cũng là tu hành lâu ngày mới vừa xuất quan cho nên đối với việc bên ngoài cũng không nắm rõ, Dịch huynh có vui lòng cho Lâm mỗ biết ít chuyện bên ngoài được không?

Tiên sư, ngài đừng khách khí. Chuyện trên giang hồ thì ngược lại tiểu nhân biết không ít, chắc chắn sẽ nói cho ngài biết một hai.

Tốt, vậy Lâm mỗ xin rửa tai lắng nghe!

Lâm Phong cũng cười cười lắng nghe Dịch Thiên Hành kể về tình hình nơi này, thỉnh thoảng chen vào hỏi một hai câu. Dịch Thiên Hành tính tình vốn hào sảng, lại thích ba hoa, lúc này có người gãi đúng chỗ ngứa, thỉnh thoảng Lâm Phong còn hỏi chọt hai ba câu càng khiêu khích miệng lưỡi của Dịch Thiên Hành hơn, lập tức một bụng thông tin của Dịch Thiên Hành đều bị Lâm Phong khai thác gần hết, Lâm Phong nghe được đại khái tình hình thì lập tức đuổi khéo gã đi sắp xếp mọi chuyện bên ngoài, còn bản thân Lâm Phong hắn dưới sự chèo kéo năn nỉ của Dịch Thiên Hành thì lên một chiếc xe ngựa còn hương thơm thoang thoảng, tĩnh tọa sắp xếp lại mọi thứ thông tin vừa thu thập được.

Có thể nói, nơi này là một thế giới khác biệt hoàn toàn với Địa Cầu, ở đây là một thế giới tu luyện võ công. Bởi vì hàng năm, con người phải đấu tranh với yêu thú, với thiên nhiên khắc nghiệt nên tất cả nhân loại đều chung một ý chí là chiến đấu giành từng chút lãnh thổ và tài nguyên. Do vậy, mặc dù ở đây cũng có phân ra các Quốc gia, nhưng cũng không có chiến tranh với nhau mà là chiến tranh với thú triều, với những tai họa thiên nhiên gây ra.

Phàm nhân có tai nạn của phàm nhân, tu tiên giới cũng có chiến tranh của tu tiên giới, vì vậy mà cách đây rất lâu, tu tiên giới đã điên cuồng truy tìm phàm nhân có linh căn, chiêu nạp vào các môn phái tu tiên, từ đó tạo ra nguồn nhân lực để chống lại lực lượng yêu thú ngày càng mạnh mẽ.

Cũng vì vậy mà Dịch Thiên Hành, loại nhân sĩ phàm tục này cũng có thể biết một chút về tu tiên giới. Mặc dù chỉ là một số thông tin lõm bõm nhưng cũng đủ làm cho Lâm Phong có một cái nhìn đại khái về thế giới này.

Nơi mà đoàn người đang đi đến là Nam Vân Thành thuộc Nam Quốc. Nói đến cũng trùng hợp, lần này thứ mà Dịch Thiên Hành áp tải chính là nhị tiểu thư Lam Tử Nghiên đến để tham gia một cuộc trắc thí tuyển mộ đệ tử của một môn phái tu tiên. Hơn nữa, còn có một việc mà Dịch Thiên Hành giấu không nói cho Lâm Phong biết đó chính là trong đoàn xe còn có một hộp nhân sâm hai trăm năm. Việc này thì Lâm Phong cũng thông qua thần thức dò xét một chút mà thấy được, hắn cũng không có tâm tư vạch trần, mà cũng không trách Dịch Thiên Hành.

Lâm Phong thở dài, xem ra việc đút lót thì ở đâu cũng có, nói là người tu tiên đạo thanh tâm quả dục, thì thà nói con cọp chuyển qua ăn chay thì dễ tin hơn.

Biết hết được những thông tin mình cần, Lâm Phong theo đoàn xe đến Nam Vân Thành, dưới sự chào mời của Dịch Thiên Hành thì tự động tách ra.

Nghĩ đến cảnh vừa này binh sĩ canh gác thành định tiến lên tra hỏi, thật sự Lâm Phong cũng không biết giải quyết thế nào, may mà có Dịch Thiên Hành đứng ra dùng một cái lệnh bài có khắc chữ Lam, lập tức thái độ của binh lính dễ chịu hơn nhiều, Lâm Phong cũng thoải mái vào thành, hơn nữa còn được cấp một cái lệnh bài thân phận.

Cứ như vậy, Lâm Phong dần dần thích ứng với hoàn cảnh nơi này, mặc dù thứ hắn dựa dẫm nhất là Hệ thống thì vẫn một màu xám. Tuy nhiên, có câu Tái ông thất mã là phúc hay là họa còn chưa thể phán định, chuyện này thì ngay ngày hôm sau Lâm Phong đã tự mình trải nghiệm.